Sở Tâm Lam nhanh chóng chuẩn bị sắp xếp mọi thứ trong bếp rồi tranh thủ đi lau dọn nhà cửa, Tống Hiểu Thần chần chừ một chút rồi thay lại bộ quần áo của anh đi ra chào Thạch Đại Phiên.
“Sao không mang cái tên phiền phức này đi luôn đi!” – Thạch Đại Phiên nằm trong phòng nhíu mày chỉ về phái Sở Tâm Lam đang lúi cúi lau dọn xung quanh phòng ông.
“Khi nào ông hết bệnh cháu sẽ đi!” – Sở Tâm Lam không đợi Tống Hiểu Thần lên tiếng, tự mình trã lời.
Tống Hiểu Thân nhìn Sở Tâm Lam rồi quay người bước đi.
“Tên cứng đầu đó thật lạnh lùng! Thật giống…” – Thạch Đại Phiên chẹp miệng nói, ánh mắt đượm buồn, trong đôi mắt đó ánh lên sự cô đơn đến cùng cực.
“Giống gì Thạch tiên sinh?” – Sở Tâm Lam nhìn bóng lưng Tống Hiểu Thần rời đi đến khi khuất thì cất tiếng nói.
“Ta mệt rồi cô nhanh chóng đi ra ngoài đi!” – Thạch Đại Phiên nằm xuống xoay mặt vào trong nói. Sở Tâm Lam hơi bất ngờ nên có chút ngưng trệ rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Quả thật ngoài công việc bếp núc ra thì Sở Tâm Lam lại dọn dẹp, đi tưới vườn rau, chăm mấy con gà nhặt trứng cuộc sống thật sự vô cùng bình dị, một ngày tại nơi này cô cảm thấy thật sự rất dài. Khi mặt trời gần xuống núi bầu không khí nơi này đặc biệt khiến người ta trở nên vô cùng cô đơn, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
- Tiếng hàng rào mở ra thu hút sự chú ý của Sở Tâm Lam, người bước vào khiến cô vô cùng ngạc nhiên không tin vào mắt mình Tống Hiểu Thần, anh quay trở lại vào lúc trời đã chập choàng tối, trên tay còn mang thêm túi xách lớn nhỏ. Không tin vào măt mình Tâm Lam lấy tay dụi mắt những lần nhìn anh.
“Tôi thấy cô một mình ở đây thật không phải nên giải quyết công việc xong thì trở lại! Dưới làng có thể bắt được mạng!” – Nhận thấy sự ngạc nhiên của Tâm Lam làm Tống Hiểu Thần vô cùng lung túng nên nhanh chóng giải thích.
“Anh ăn cơm nhé!” – Sở Tâm Lam chỉ mỉm cười không chất vấn thêm điều gì, nhẹ nhàng đứng lên khỏi phản ngoài vườn nói với Tống Hiểu Thần.
“Được!” – Tống Hiểu Thần vẫn thái độ đó, cái thái độ nhàng nhạt rồi xoay người vào gian phòng của Thạch Đại Phiên – “Thạch tiên sinh, tôi đã trở lại, còn mang cho ông thuốc! Người lớn tuổi cảm cúm không thể xem thường!”
“Từ khi nào cậu cũng phiền phức giống cái người kia vậy!” – Thạch Đại Phiên nghe giọng Tống Hiểu Thần có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đáp. Bên trong phòng ông mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Túi lớn túi nhỏ Tống Hiểu Thần cầm đến là quần áo. Mỗi ngày sau khi ăn sáng Tống Hiểu Thấn sẽ lại đi xuống làng để liên lạc giải quyết công việc còn Sở Tâm Lam vẫn làm công việc của mình như mỗi ngày, duy cô có niềm vui trông chờ anh trở về vào lúc mặt trời gần xuống núi, quả thật cuộc sống nhàng nhẹ này chính là cuộc sống mà cô từng rất ao ước được sống với Tống Hiểu Thần.
Một ngày trong lúc lau dọn đồ đạc trong phòng thì cô vô tình để rớt một quyển sổ nhỏ nhìn có vẻ cũng cũ kỉ bên trong có một tấm hình được kẹp giữa quyển sổ. Tâm Lam nhìn Thạch Đại Phiên mới uống thuốc xong đã ngủ rồi nhìn tấm hình. Bức hình chụp một cậu thanh niên phía sau đề Thạch Đại Vũ cùng với số điện thoại. Nhìn nước ảnh quả thật cỏ lẻ cũng đã ngót trên năm. Có lẻ đây là con trai của Thạch Đại Phiên, nhưng hiện giờ người đó đang ở đâu vì sao lại để Thạch Đại Phiên ở một mình nơi hẽo lánh như thế này! Tâm Lam vội lấy điện thoại ra chụp lại mặt của bức ảnh rồi cất vào chỗ cũ!
“Thạch tiên sinh, tôi nghĩ ông nên xuống núi rồi chúng ta đến bệnh viện, tôi thấy ông thật sự ngày một mệt nhiều hơn!’ – Tống Hiểu Thần ngồi đối diện nhìn Thạch Đại Phiên mệt mõi gắng ăn ít cháo.
“Chưa chết được đâu!” – Thạch Đại Phiên xua xua tay nói. Thật sự ông là một người khá cứng đầu không dễ gì bị người khác thuyết phục ảnh hưởng như vậy.
“Vấn đề ông không nên cứng đầu như vậy chỉ có mình ông khổ!” – Tống Hiểu Thần nhíu mày gằn giọng nói.
“Khụ khụ! Tôi với cậu có liên quan gì nhau! Cậu bắt đầu phiền phức rồi! Khụ khụ! Hai người nên đi đi!” – Thạch Đại Phiên dừng muỗng không ăn thêm nữa, bát cháo chỉ hơi vơi đi một chút.
“Ấy sẽ đi sẽ đi! Nhưng ông phải khỏe lên đã!” - Tâm Lam quay lại lườm Hiểu Thần, làm anh nhớ đến mỗi lần anh làm chuyện gì phật ý Khả Như cũng hay lườm anh như vậy.
“Đúng rồi Thạch tiến sinh, tôi ở gần ông cũng mấy hôm rồi! Sao tôi chưa từng nhìn thấy người nhà của ông?” – Sở Tâm Lam vừa nói vừa ôn nhu đưa muỗng cháo vào tay Thạch Đại Phiên dỗ dành như đứa trẻ.
“Không có!” – Thạch Đại Phiên ngưng hành động lại, đôi mắt ánh lên sự đau khổ vô cùng, sự cô đơn réo rắc. rồi ông nằm xuống quay lưng hướng ra như một lời tuyên bố không muốn tiếp tục câu chuyện nữa.