“Đương nhiên hai con người phiền phúc các người nên rời đi! Tôi ở bên cô lỗ tai cũng mệt mõi!”- Thạch Đại Phiên cau mày nói, tuy giọng điệu lại không vậy!
“Sở tiểu thư, tôi muốn hỏi sao cô lại muốn giúp đỡ Teresa như vậy!?” – Thạch Đại Phiên lên tiếng hỏi.
“Mối nhân duyên thôi! Tôi và chủ nhân thật sự của nó có một sợi dây nhân duyên nếu nói ra chắc không ai tin nhưng tôi cảm giác mình phải bảo vệ tâm huyết của cô ấy!” - Sở Tâm Lam có chút bất ngờ trước câu hỏi của Thạch Đại Phiên.
“tôi đã hứa với Đại Vũ sẽ theo nó về sống với gia đình, và làm một người bố một người ông thật sự!” - THạch Đại Phiên chậm rãi lên tiếng – “Tôi cũng biết chúng tôi nhận lại được nhau khụ khụ khụ…” – Thạch Đại Phiên ho khan ngắt ngang câu nói, Thạch Đại Vũ liền tiến đến vuốt ngực ông – “Không sao, chuyện tốt lành này cũng nhờ cô mà có được!”
“Tôi không làm việc này vì mong ông đền đáp cho tôi! Tôi chỉ muốn ông được sống vui vẻ và hạnh phúc! Ông không cần lo lắng, tôi sẽ về suy nghĩ cách khác!” - Sở Tâm Lam nhanh chóng nói ngắt ngang lời nói của Thạch Đại Phiên, cô cười nụ cười trấn an ông. Trong lòng cô rối bời, cách khác là cách gì bây giờ, nói thì dễ lắm nhưng suy nghĩ ra nó đâu phải chuyện một sớm một chiều.
“Ngày mấy sự kiện sẽ diễn ra!” – Thạch Đại Vũ bèn lên iếng.
“Tôi cần thời gian chuẩn bị! Tôi nghĩ tầm tháng nữa là hợp lý!” - Sở Tâm Lam cười nói với Thạch Đại Vũ.
“Hai tháng nữa tôi sẽ dẫn gia đình đi nghỉ mát tại thành phố K! Lúc đó gia đình tôi nghĩ có thể tham gia!” – Thạch Đại Vũ chậm rãi nói, giọng anh cũng trầm ồn như giọng của Thạch Đại Phiên.
“Anh nói sao?” – Sở Tâm Lam giật mình như không tin vào quyết định của Thạch Đại Vũ, cô trợn tròn mắt nhìn hai người đàn ông một trẻ, một già trước mặt.
“Tôi nói trước tôi chỉ đến đó ngồi thôi! Tôi gát bút, gát kéo rồi nhé!” – Thạch Đại Phiên cười khi thấy thái độ ngạc nhiên của Tâm Lam.
“Chỉ cần như vậy! Chỉ cần ông đến ngồi đó là được! Cảm ơn ông cảm ơn ông như tôi được tái sinh một lần nữa vậy! Cảm ơn ông Thạch tiên sinh, cũng cảm ơn anh rất nhiều!” – Tâm Lam như vỡ òa trong sự vui sướng, cô nắm chặt tay Thạch Đại Phiên siết chặt.
“Đây là danh thiếp của tôi có địa chỉ mail và số điện thoại! Cô có thể liên lạc cũng như gửi thông tin sự kiện đó cho tôi!” – Thạch Đại Vũ đưa danh thiếp cho Tam Lam, cầm tờ danh thiếp trên tay mà tay cô vẫn còn rung lên vì phấn khích.
Sau đóThạch Đại Vũ làm thủ tục xuất viện chuyển Thạch Đại Phiên rời đi để có điều kiện điều trị tốt hơn cũng như gần gũi gia đình tiện lợi hơn cho mọi người chăm sóc ông. Sau khi thủ tục xong cũng như thu dọn xong mọi thứ vẫn không nhìn thấy tâm hơi của Tống Hiểu Thần đâu cả.
“Nhắn giùm ta với cái tên nhóc kia. Mở lòng ra để nhìn rõ lòng mình hơn! Đừng tối ngày lạnh lùng như tản băng như vậy! Hẹn gặp lại cô nhé!” - Thạch Đại Phiên được sắp xếp nằm trong xe cứu thương, ông vui vẻ nói. Thật sự làm lành được với con trai của mình chính là liều thuốc tốt nhất hiện giờ của ông, tuy vẫn còn rất mệt nhưng sắc mặt lại vô cùng tươi tốt. Trên mặt còn hiện rất rõ sự vui mừng mà không cách nào che giấu được.
“Vâng chào ông! Chúng ta sẽ nhanh chống gặp lai! Thạch lão tiên sinh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” – Sở Tâm Lam cúi đầu chào người rồi đứng vẫy tay tiễn biệt cho đến khi hiếc xe mất hút.
- Lấy điện thoại ra nhìn thấy số điện thoại của Tống Hiểu Thần, mày cô khẽ nhướng lên.
“Alo Tống thiếu! Anh đang đâu vậy tôi có tin tốt lành muốn nói với anh!” - Sở Tâm Lam hào hứng nói, cô rất muốn chia sẻ sự việc vui vẻ kia với Tống Hiểu Thần.
“Đồ đạc tôi đã lấy giùm cô rồi, đi ra cổng bệnh viện tôi với cô cần về thành hố ngay!” - Tống Hiểu Thần nói vội rồi cúp máy để lại tiếng tút tút kéo dài não nề. Giọng anh vô cùng khẩn trương khiến Sở Tâm Lam trong điện thoại cũng có thể cảm nhận rõ được tình trạng khẩn cấp cũng như quan trọng.
Cô vội vàng cất điện thoại vào túi, nhìn hai hướng đón xe của Tống Hiểu Thần. Sự khẩn trương của anh làm cô cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng thì Tống Hiểu Thần mới có thái độ như vậy.