“Cái gì?” - Tống Hiểu Thần khi nghe về món quà của Tống Hiếu Thiên thì như không tin được vào tai của mình.
“Cháu có thích không?” – Giả vờ như không nhìn thấy thái độ của Tống Hiểu Thần, Tống Hiểu Thiên ân cần quay sang hỏi Tiểu Uy.
“Dạ…” – Đứa nhỏ đưa mắt nhìn sắc mặt ba mình rồi quay sang nhìn gương mặt ngống trông của Tâm Lam – “Cháu thích ạ!”
“Được vậy là được rồi!” – Nói đoạn anh đoạt lấy Tiểu Uy trong tay Hiểu Thần đưa sang cho Tâm Lam. – “Cô nên làm cho tốt!”
Tâm Lam ôm bánh bao nhỏ Tiểu Uy vào lòng âu yếm, ánh mắt không tin được của Hiểu Thần nhìn cô đăm đăm.
“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Uy anh nên chìu theo nó!” – Hiểu Thiên cười vỗ vai Hiểu Thần rồi kéo anh đi để lại Tâm Lam và Yiểu Uy.
“Chúng ta vào tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nhau đi ngủ nhé!” – Tiểu Uy vui vẻ gật đầu cái rụp, đứa bé ngây thơ hào hứng dắt tay Tâm Lam đi vào phòng, quả thật cô biết đây là phòng của Tiểu Uy nhưng cũng là lần đầu cô được đi vào đây. Sau khi tắm táp sạch sẽ thay bộ đồ ngủ tươm tất gò má tiểu Uy ửng hồng phấn nộm trông vô cùng đáng yêu.
“Tiểu Uy muốn cô tặng quà sinh nhật gì cho con nhỉ?” – Tâm Lam thấp giọng nén sự xúc động đang trào dâng bên trong lòng, ôm con vào lòng nói.
“Tiểu Uy muốn được đi xem cá heo!” – Tiểu Uy vui vẻ nói, hai mắt con sáng long lanh như ánh sao trên trời.
“Vậy được chúng ta sẽ đi xem cá heo nhé!”
“yeah!”
“Trước lúc đó bây giờ Tiểu Uy nằm ngoan nhắm mắt nghe cô kể chuyện nhé!” – Nói đoạn Tâm Lam ôm con vào lòng bắt đầu kể cho con cô nghe câu chuyện về chú cá heo nhỏ rất đáng yêu và tốt bụng đã giúp đỡ mọi người trong đại dương ra sao, chăm ngoan như thế nào dù mẹ cá heo đã thành thiên sứ bay về trời.
“Cá heo mẹ giống mẹ Khả Như cũng thành thiên sứ bay về trời!” – Tiểu Uy thơ dại nói, ánh mắt em trong trẽo như chính tâm hồn thơ ngây của em.
“Đúng rồi, cô tin chắc người họ chắc chắc đang ở cùng nhau và ùng nhìn xuống đây quan sát bánh bao nhỏ Tiểu Uy và cá heo nhỏ! Cho nên bây giờ con phải nhắm mắt lại và nghe tiếp câu chuyện này!” – Tiểu Uy cực kỳ nghe lời Tâm Lam nhám mắt lại, do đã mệt mõi cả buổi nên bé bước vào giấc ngủ rất nhanh. Tâm Lam khe khẽ ngồi dậy đắp mền và tấn các gốc cẩn thận, nhìn đồng hồ g đếm rón rén bước ra khỏi cửa phòng. Nhìn thấy Hiểu Thần có chút giật mình, nhưng cô rón rén đóng cửa và ra hiệu cho anh giữ im lặng.
“Ngủ rồi! Chắc mệt lắm! Tôi xin phép tôi đi về trước! Chào Tống thiếu!” – Nói đoạn Tâm Lam xoay người bước đi.
“Tôi đưa cô về, khu này là khu biệt lập, taxi không dễ bắt đã vậy vào giờ này thì gần như không bắt được!” - Nói đoạn Hiểu Thần cất tiếng nói, Tâm Lam có chút ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh, hình ảnh anh cùng Lãnh Y Nặc sánh bước cùng nhau chợt hiện lên làm suy nghĩ anh đứng đợi cô nãy giờ ngây lặp tức bị che lấp mất.
“Không sao không dám làm phiền Tống thiếu! Tôi đi ra ngoài khu này ắc sẽ có xe!” - Tâm Lam nhanh chóng cự tuyệt.
“Cô…” - Lời nói của Tống Hiểu Thần chưa kịp nói ra khỏi miệng thi nhìn thấy Tống Hiểu Thiên từ dưới bước lên.
“Xong rồi à? Khuya rồi tôi đưa cô về!” – Tống Hiểu Thiên nhìn thấy Tâm Lam rồi nhìn đông hồ không để ý đến người anh đang đứng đó của mình.
“Được cảm ơn anh! Hiểu Thiên!” – Nói đoạn Tâm Lam vui vẻ gật đầu, quay lại gật đầu chào Hiểu Thần.
Hiểu Thần đứng đó nhìn cô cùng Hiểu Thiên bước ra cửa, hai người đi với nhau vui vẻ nói chuyện cười đùa tự nhiên bỗng trong lòng Hiểu Thần có cảm giác vô cùng khó chịu, như thể ai đang càu xé trái tim anh vậy, anh cũng không hiểu vì sao anh lại hành động như vậy, anh lại muốn đưa cô về, muôn thấy cô an toàn rồi mới yên tâm. Vì sao lại ganh tỵ khi thấy cô vui vẻ với người khác như vậy. Hiểu Thần thất thần ngồi trên ghế sopha nhìn tấm hình cưới của anh và Khả Như treo trên tường.
“Em nói đi vì sao? Tại sao đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao em lại rời bỏ bố con anh mà đi! Anh sợ lắm, anh sợ ngay nào đó anh sẽ quên em, anh sợ, sợ ngày nào đó đến cả tinh thần em cũng không còn ở bên cạnh anh!”