Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

chương 67: thị trấn sương mù (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: tuanh0906

- ---------

Bên ngoài Phượng Dương cung trọng binh canh gác, khôi giáp phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

"Đế cơ, Phò mã chạy." Bội Vân bước nhanh đi tới trước bàn trang điểm, trong gương chiếu ra vẻ sắc bén trên mặt nàng.

Đoan Dương đang cẩn thận tô lông mày, lần này bệnh nặng một hồi, khuôn mặt nhỏ của nàng có chút vàng vọt, nàng hi vọng có thể dùng son phấn che lấp đi vẻ bệnh tật. Nghe tiếng gọi, tay nàng run lên, ốc tử đại* rơi xuống vỡ nát.

Nàng nhướng lông mày vẽ một nửa, ngay cả gương mặt kiêu ngạo trước đây giờ cũng có chút ỉu xìu: "Kêu gào ầm ĩ làm ta còn tưởng là chuyện gì."

*là bút vẽ lông mày thời xưa, làm bằng vỏ ốc.

"Đế cơ, ngài cứ để phò mã đi như vậy sao?" Bội Vân mở to đôi mắt, nắm lấy cánh tay nàng, bởi vì quá mức dùng sức làm móng tay cắm sâu vào da nàng, thiếu nữ sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đẩy Bội Vân ra: "To gan, ngươi làm đau ta."

Bội Vân lùi lại vài bước trừng mắt nhìn nàng, im lặng không lên tiếng, con ngươi nhạt màu hiện lên một chút lạnh lẽo.

"Trái tim của Liễu đại ca chưa bao giờ ở chỗ ta, ép chàng ở lại cũng không có ý nghĩa gì, mà chỉ có vẻ Đoan Dương ta lòng dạ hẹp hòi." Đoan Dương vạch ống tay áo lên, cẩn thận thổi thổi làn da bị véo đỏ, vốn định quát Bội Vân vài câu, trên người lại không có sức lực, đành phải chống trán vào bàn trang điểm, oán giận nói: "Bổn cung đã khỏi, không cắn người và cũng không chạy loạn, bảo hoàng huynh cho người bên ngoài lui đi, nhiều thị vệ như vậy, nhìn phiền lòng."

Bội Vân vẫn bất động, nhìn nàng, lạnh như băng nói: "Đế cơ, sao ngài có thể tự ý thả chạy Phò mã mà không có sự đồng ý của ta?"

"Ngươi..." Đế cơ nâng lên đôi mắt đỏ bừng, rốt cuộc phát ra một tiếng quát yếu ớt: "Bổn cung là Đế cơ. Người trong cung ta muốn giữ thì giữ, muốn thả thì thả, còn cần ngươi đồng ý sao?"

Bội Vân hừ lạnh một tiếng, đi đến trước bàn trang điểm, miêu tả khuôn mặt nhỏ vàng vọt của Đoan Dương phản chiếu trong gương, giọng nói có chút gay gắt: "Ngài có biết vì sao Liễu đạo sĩ không thích ngài không? Bọn nô tài xu nịnh không dám nói thật, ta nói cho ngài biết dung mạo của Mộ Dao vượt xa điện hạ."

"Nói bừa." Đoan Dương ngắt lời, thở gấp không ngừng, muốn hất bàn tay đè trên vai nàng ra, nhưng mấy lần đều không thành công: "Bổn cung tự cho rằng mình tướng mạo xinh đẹp không thua Mộ Dao. Liễu đại ca không thích ta, chẳng qua là vì..." Nàng rất không tình nguyện thừa nhận: "Chẳng qua là vì tính tình bổn cung không làm người khác thích lắm thôi."

Bội Vân cười lạnh: "Điện hạ còn biết mình không làm người khác thích? Đâu chỉ là không làm người thích, quả thực là làm người buồn nôn."

"Ngươi..." Đoan Dương nằm dựa vào bàn trang điểm, mở to đôi mắt, tức giận đến nỗi run rẩy cả người, nói không nên lời: "Làm phản, sao ngươi dám..."

Bội Vân đè mạnh nàng xuống, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm lạnh lẽo: "Nếu không phải ngài sinh ra ở nhà đế vương, thì ngay cả vài phần sắc mặt tốt mọi người cũng chẳng buồn cho ngài. Một người con gái ngang ngược, kiêu ngạo ác độc và ngu xuẩn như vậy, mà cũng xứng làm Đế cơ nước Hoa?"

"Hồ ngôn loạn ngữ... Câm miệng."

"Ta nói cho ngươi biết không chỉ là Liễu Phất Y, mà toàn bộ cung điện này không ai thật lòng đối với ngươi. Bọn nô tỳ ở sau lưng cười nhạo ngươi tự cho là đúng, bệ hạ đối với ngươi chẳng qua là áy náy mà thôi..."

Hơi thở của Đoan Dương càng ngày càng dồn dập, sắc mặt đỏ lạ thường: "Câm miệng... câm miệng cho ta..."

Ngữ khí của Bội Vân lại dần dần dịu xuống, mang theo hương vị mê hoặc: "Ngay cả mẹ ruột của ngươi cũng từng nghĩ tới việc thiêu chết ngươi, coi ngươi như một thanh củi không đáng giá, châm lửa đốt để mở con đường tươi sáng của con trai bà ta... Ngươi thật là đáng thương, Lý Tùng Mẫn." Đế cơ tức giận đến nỗi không nói nên lời. Nàng ta vén vài sợi tóc rối của Đế cơ ra sau tai, trong mắt hiện lên sự trào phúng: "Mọi người đều hy vọng ngươi đi tìm chết... Ngươi không cảm thấy phẫn nộ sao?"

Trong gương, đồng tử của Đoan Dương đột nhiên giãn ra.

Nàng và Bội Vân ở phía sau đồng thời cứng đờ, ngay sau đó, cả hai đều run rẩy, thế rồi Bội Vân mềm nhũn ngã xuống như thể bị rút xương.

Đoan Dương lại từ trên bàn trang điểm ngồi thẳng dậy, con ngươi màu hạt dẻ bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, như đôi mắt đá quý của một con mèo đắt giá, mang một vẻ đẹp lạ lùng.

Đế cơ bắt đầu nhàn nhã chải đầu cho mình, nhìn gương cài từng cây trâm lên tóc, ngón trỏ chấm chút son phấn sau đó lười biếng bôi lên môi.

Cuối cùng, nàng ta nhặt lên nửa đoạn ốc tử đại đã gãy, chậm rãi hoàn thành hàng lông mày vừa rồi đang vẽ dở, đuôi lông mày xếch lên, sắc bén như mũi kiếm.

Áo choàng trên người Đoan Dương dùng vô số hạt kim sa vảy cá đính thành một con khổng tước xanh đuôi dài, óng ánh đủ màu sắc dưới ánh mặt trời, làn váy của nàng ta phết đất, trong tay cầm một chiếc đèn lồ ng lục giác, chân giẫm lên lá rụng, đi từng bước tới cung điện bên cạnh cây cối bao phủ.

"Đế cơ..." Thị vệ canh cửa nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc: "Đế cơ sao lại tới đây?"

Thiếu nữ tôn quý nhất nước Hoa trang điểm mỹ lệ, không giận tự uy, nàng ta không nâng mắt, ngữ khí bằng phẳng: "Ta muốn vào thăm mẫu phi."

"Nhưng bệ hạ đã dặn dò là không cho người ngoài vào thăm Triệu thái phi..."

"Hoang đường." Đế cơ khẽ mở môi đỏ, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt uy nghiêm: "Ta là người ngoài sao?"

Khi nói chuyện nàng ta giương mắt thoáng nhìn, ánh mắt đó vừa phong tình vạn chủng, lại vừa lạnh như băng sương, ngữ khí như là oán trách, lại như chỉ trích, khiến lòng người chợt run lên.

Hai thị vệ liếc nhau, có chút kiêng kị tránh đường.

Đuôi mắt của Đoan Dương là màu hoa rực rỡ, tay cầm một chiếc đèn gió lục giác, kéo theo một cái đuôi dài, thong thả bước vào cấm cung.

- ---------

Lăng Diệu Diệu dựa vào ghế, đẩy cái đ ĩa sang một bên: "Không ăn được nữa."

Sáu miếng bánh hạnh vân trong đ ĩa còn ba miếng, màu trắng như mây, như những miếng tuyết trắng tinh được cắt vuông vắn.

Vừa rồi nàng, Mộ Dao và Liễu Phất Y mỗi người nếm một miếng. Mộ Thanh không động đũa.

Mộ Thanh nhìn cái đ ĩa trước mắt, nghiêng đầu nhìn nàng.

"Ngươi ăn đi, đừng lãng phí." Nữ hài chăm chú nhìn cái đ ĩa điểm tâm không chớp mắt, ngữ khí tùy ý, nhưng hai má lại hơi đỏ lên.

Mộ Thanh nhìn đ ĩa điểm tâm, chần chờ một lát, nàng đã vén tay áo cẩn thận cầm lên một miếng, dứt khoát đặt ở bên môi hắn: "Nào."

Ánh mắt thiếu niên tối sầm xuống, môi nửa hôn nửa cọ khẽ chạm vào ngón tay trắng như tuyết của nàng, sau đó mới há miệng nhanh chóng cắn điểm tâm trước khi nàng vì xấu hổ buồn bực mà buông tay.

Lăng Diệu Diệu nghiến răng nhìn chằm chằm tay mình: "Ngươi thật là..."

Mộ Thanh mặt đầy vô tội nhai bánh hạnh vân, trong mắt thoáng chốc xẹt qua ý cười.

Hương vị hạnh nhân ập tới, vị ngọt mềm mại tan ra như đám mây, mang theo một loại cảm giác thân thiết quen thuộc, cảm giác như một đứa trẻ đang tập đi, ê a cười chạm vào cánh tay lỏa lồ ấm áp của mẫu thân...

Hắn thất thần trôi theo cảm giác đó, huyệt hái Dương đột nhiên nhói đau, giống như người lạc đường trong rừng vô tình giẫm phải cạm bẫy.

Hắn nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, nuốt xuống bánh hạnh vân.

"...... Không ngon sao?" Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trái tim Lăng Diệu Diệu lập tức vọt tới cổ họng.

Đôi mắt đen của Mộ Thanh nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Ăn ngon."

"Vẻ mặt này của ngươi làm ta còn tưởng điểm tâm có gai."

Lăng Diệu Diệu thở phào một hơi, dùng chiếc đũa gõ thành đ ĩa, trong mắt hạnh có một chút ý cười: "Hai miếng này cũng là của ngươi."

- --------

Bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi thành hôn, Hắc liên hoa liền ngủ dưới đất bên cạnh giường nàng, ngủ ngoan ngoãn an tĩnh, không hề có ý kiến. Lăng Diệu Diệu làm láng giềng với hắn, bình yên vô sự, ngày ngày ngủ ngon mộng đẹp, cảm thấy vô cùng hài lòng với trạng thái này.

Như thường lệ, nàng tỉnh dậy muộn hơn Mộ Thanh một khắc*, khi nàng đầu bù tóc rối ngồi trên giường, Mộ Thanh đã cuốn gọn đệm chăn, dựa vào một bên cửa và ra ngoài.

*mười lăm phút.

Ánh mắt di chuyển, nhìn thấy một con thỏ bằng táo lẻ loi ngồi xổm trên tủ đầu giường, mông con thỏ chổng về phía mặt nàng, trông có vẻ tủi thân không thể tả.

Lăng Diệu Diệu khinh bỉ liếc xéo con thỏ táo. Nhìn sau một lúc, cảm thấy hơi khát, bèn thuận tay cầm lên gặm.

Đang gặm, Mộ Thanh bỗng cầm lược xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt đen bóng ngoan ngoãn nhìn nàng, trong mắt có một chút ý cười: "Ăn ngon không?"

"Ưm..." Lăng Diệu Diệu ăn vụng chột dạ*, ngẩng đầu xấu hổ lên tiếng.

Hắn gật đầu, lôi ghế ra ngồi xuống, kiên nhẫn nhìn nàng ăn táo, trong tay cầm lược thi thoảng lại gõ lên bàn.

"Ngươi đang làm gì?" Lăng Diệu Diệu nghi hoặc.

Thiếu niên mím môi, trong mắt đồng thời hiện lên hai loại cảm xúc mâu thuẫn, vừa nóng lòng muốn thử vừa lo sợ bất an, dừng một chút mới nói: "Ta giúp nàng mua... nước chải đầu mới."

"À." Lăng Diệu Diệu có chút ngượng ngùng: "Thật ra ta..."

"Cả một bình." Hắn bổ sung.

"......" Trong lòng Lăng Diệu Diệu bỗng cảm thấy có chút áy náy.

Ngón tay hắn vô thức vuốt v e răng lược, dường như đang âm thầm giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, trong đôi mắt đen hiện lên một chút ánh sáng: "Ta giúp nàng chải đầu được không?"

* nguyên văn là cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường, tương tự với câu há miệng mắc quai.

Cô nương ăn mềm không ăn cứng chớp đôi mắt hạnh, có chút bị dáng vẻ của hắn dỗ dành: "Lần trước ngươi cũng không khách khí như vậy..."

Nàng buông táo, lau tay, phối hợp ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Lăng Diệu Diệu không biết rốt cuộc vì sao Mộ Thanh có hứng thú lớn như vậy với tóc của nàng, chỉ biết một khi tóc rơi vào tay hắn, không chơi nửa giờ là hắn tuyệt đối không buông tay.

Từ trong gương nhìn thấy thiếu niên dùng một loại động tác mềm mại tới mức ái muội đùa nghịch tóc nàng, nàng như ngồi trên đống lửa, vào lúc hắn lại định hôn lên tóc nàng, nàng nghiêm túc nhắc nhở một câu: "Tử Kỳ, chải đầu cho tử tế."

Mộ Thanh dừng lại động tác, ngẩng đầu, đôi mắt đen ra vẻ đáng thương nhìn vào gương, thấy mái tóc mềm mại của cô gái trong gương lộ ra vành tai như yêu tinh, hai má đỏ bừng, cũng đang cố ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng hắn bỗng cảm thấy như bị mèo cào một cái.

"Diệu Diệu." Hắn bình tĩnh kiến nghị: "Về sau ở trong phòng có thể đừng búi tóc không?"

"...... Vì sao?" Lăng Diệu Diệu lông mi hơi run lên, cảm giác như ngồi trên đống lửa càng mãnh liệt, ngay cả giọng nói cũng lạc điệu.

"Rất thích nàng như vậy..." Giọng nói của hắn đã không còn giữ được bình tĩnh, nói xong hắn chậm rãi cúi xuống hôn lên má nàng.

Lăng Diệu Diệu trong lòng thầm than một tiếng, không né tránh.

Thôi, cho hắn hôn một chút đi.

...... Về sau không bao giờ để hắn chải đầu nữa.

Nàng cúi đầu, trên bàn đặt một bình nước chải đầu mới tinh, trên bình khắc một đóa hoa sơn chi tinh xảo.

Son phấn ở Vô Phương trấn tinh xảo cầu kỳ, đa dạng chủng loại, ngay cả bình chứa cũng tinh xảo hơn chỗ khác, là kiểu dáng mà các cô nương thích nhất.

Bên cạnh cái bình, còn bày mấy hộp son màu sắc rực rỡ.

Mộ Thanh lưu luyến buông nàng ra, vuốt tóc nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm cái bàn, liền nhẹ giọng nói: "Cái này cũng là mua cho nàng."

Lăng Diệu Diệu cầm một hộp lên xem, có chút ngập ngừng: "Ta chưa dùng màu đỏ này bao giờ."

"Vậy thì thử xem." Hắn không để bụng: "Ta giúp nàng bôi nhé?"

"Không cần." Lăng Diệu Diệu lập tức từ chối, ngước mắt nhìn gương, thất bại phát hiện lăn lộn nửa giờ tóc nàng vẫn chưa chải lên được.

- ---------

Ngày hôm sau khi nhóm vai chính đặt chân tới Vô Phương trấn, Liễu Phất Y hết sức chu đáo tìm một căn nhà mới không quá lớn cho bọn họ, ổn định chỗ ở, chuẩn bị tốt tinh thần ở lại mười ngày nửa tháng.

Căn nhà có một khu vườn nhỏ, thoải mái hơn khách đi3m chật hẹp nhiều, có điều nhà bỏ hoang đã lâu, rất nhiều đồ đạc đều là mua mới, màn giường cũng chưa kịp treo.

Mấy ngày nay, công việc ban ngày chính là phân công nhau chạy ngược chạy xuôi lên chợ mua đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.

Vì Lăng Diệu Diệu muốn may quần áo mới, xung quanh đều là nữ giới, nên đã đuổi Mộ Thanh về trước, còn mình thì chui vào đám tiểu thư phu nhân chọn lựa.

Sau khi đo quần áo xong, thời gian còn sớm, Lăng Diệu Diệu bèn dạo quanh cửa hàng, cẩn thận chọn màn mới, sau đó vô cùng vui vẻ trở về nhà.

Lăng Diệu Diệu nhẹ nhàng cất bước. Cái màn trong tay đúng là cái màn được thiết kế tốt nhất mà nàng từng thấy ở thế giới này. Nó có màu xanh đậm, có cảm giác cổ điển và trang nhã, sờ lên như là giao sa, nhưng lại mềm hơn giao sa. Tuyệt vời hơn đó là chủ tiệm nói loại vải này vừa xuyên sáng lại vừa lọc sáng, có thể làm dịu ánh mặt trời để nó không quá chói mắt.

Ai ngờ, khi nàng vừa ngồi trên giường rũ màn ra, sắc mặt Mộ Thanh lập tức thay đổi: "Đây là cái gì?"

Lăng Diệu Diệu vừa chỉnh góc màn vừa thuận miệng nói: "Là màn ta mới mua."

Mộ Thanh bước nhanh tới, nhìn chằm chằm cái màn trong tay nàng, giọng nói có chút khác thường: "...... Đừng... đừng treo cái này."

"Vì sao?" Lăng Diệu Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu, chợt phát hiện vẻ mặt hắn hết sức kỳ lạ, như một con thú nhỏ bị kẹp đuôi, hoảng loạn giãy giụa nhưng không thoát ra được: "Màn này... làm sao vậy?"

Hàng mi mảnh dài của hắn khẽ động, một lúc sau mới rụt rè hộc ra một câu: "...... Màu này không đẹp."

"Nhưng mà ta rất thích." Lăng Diệu Diệu có chút thất vọng nhìn hắn, sau đó lại yêu thích sờ lên cái màn trong suốt mềm mại: "...... Ngươi nhìn nhiều sẽ thuận mắt."

Hắn nhấp môi, ngoan cố chống cự: "Ta... ta không thích."

"......" Lăng Diệu Diệu nổi giận.

Trên thực tế, từ khi thành hôn tới nay, Mộ Thanh gần như ngoan ngoãn phục tùng nàng, lâu dần làm nàng quen tới mức mất cả lý trí.

Bây giờ hắn đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối kịch liệt, nàng không quen lắm, nhất thời bực: "Giường của ta, ta thích là được, ngươi không thích thì sang phòng bên cạnh ngủ đi."

Thiếu niên im miệng, trơ mắt nhìn nàng giận dữ treo từng góc màn cái màu xanh đậm đó lên. Ánh mặt trời từ đỉnh màn chiếu xuống, mạ lên sợi tóc mềm mại trên trán nàng một điểm sáng. Nàng khẽ nâng cằm, điểm sáng đó lập tức di chuyển xuống đôi môi khẽ nhếch của nàng, đôi môi đó trông mềm mại như một miếng điểm tâm...

Ánh mắt hắn ngày càng đen tối, mạnh mẽ rót cho mình một ly nước lạnh, lấy lại bình tĩnh.

Treo màn xong, Lăng Diệu Diệu nhanh nhẹn xách váy nhảy xuống giường, đi vài bước tới trước ngăn tủ, từ trong ngăn tủ lấy ra thứ gì đó.

"Leng keng leng keng." Hắn như một con mèo bị giẫm đuôi, nghe thấy âm thanh đó cả người lông tơ đều dựng ngược.

"Đây lại là cái gì?"

Lăng Diệu Diệu hơi quay người lại, để hắn nhìn thấy đồ vật trong lòng, đó là bốn chuỗi lục lạc, hình dáng và âm thanh...

Cảnh tượng hương diễm trong mộng nhất thời kéo nhau ùa tới, trên trán hắn đã sinh ra một lớp mồ hôi mỏng, âm cuối có chút run rẩy: "Ở đâu ra vậy?"

"Ôi trời. Ngươi ở đâu ra mà nhiều vấn đề thế..." Lăng Diệu Diệu mồ hôi nhễ nhại đứng ở góc giường treo lục lạc, buộc rất nhiều lần dải lụa vẫn tuột xuống, làm nàng mỏi hết cả tay vẫn không buộc chặt: "Ở sườn núi Kính Dương, ta thấy bốn góc giường trong phòng Thập nương tử treo lục lạc, rất là đẹp. Thập nương tử thấy ta thích, bèn tặng ta bốn cái."

"Đừng treo cái này..." Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần năn nỉ.

Lăng Diệu Diệu dở khóc dở cười: "Lục lạc lại làm phiền gì ngươi?"

"Buổi tối nó kêu, làm phiền nàng ngủ." Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, làm nàng có ảo giác hắn thật đáng thương.

"À, sợ ồn..." Lăng Diệu Diệu mím môi, chân thành đảm bảo: "Ta ngủ rất ngoan, nó sẽ không kêu, không làm phiền đến ngươi."

"Nhưng mà..."

Lục lạc lại rơi xuống, nàng chán nản thu tay lại, dùng sức gõ: "Không treo được..."

Chợt nhớ tới cái gì, nàng quay đầu lại nói: "Tử Kỳ, ngươi có thể giúp ta treo cái này một chút được không?"

Mộ Thanh đứng bên cạnh bàn, sắc mặt đờ đẫn uống hết ba ly nước lạnh, thấy trong mắt thiếu nữ đầy vẻ mong đợi nhìn mình, hắn đã mơ màng hồ đồ đi tới.

Cũng may nàng đưa lục lạc xong liền xách váy nhảy xuống giường, chỉ đứng xa ở bên cạnh xem.

Hắn ngồi quỳ trên giường, lòng bàn tay đổ mồ hôi, buộc chặt lục lạc vào góc giường, hắn vừa động, lục lạc vang lên, vầng sáng trong màn lung lay, làm cho hắn tay chân luống cuống, hoang mang lo sợ.

Đồng ý với nàng chính là tự ngược.

Hắn đang hết sức khó khăn treo, giường bỗng trầm xuống, hắn cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy gương mặt Lăng Diệu Diệu.

Nàng mặc nguyên quần áo nằm xuống, cổ áo hơi hở, lộ ra một chút da thịt non mịn trắng nõn, còn đang chớp chớp đôi mắt hạnh, vô tội ngẩng đầu nhìn hắn.

"Nàng... nàng thế này là..." Cổ họng hắn nghẹn lại.

"Ta nằm lên cảm nhận một chút." Lăng Diệu Diệu nằm dưới màn mới, lòng tràn đầy vui sướng, lăn sang trái hai cái, lăn sang phải hai cái, càng nhìn càng thích, trong lúc vô tình ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt đen như mực của hắn đang nhìn nàng chằm chằm, bất động, nàng kỳ quái cười nói: "Ngươi cứ treo đi, để ý đến ta làm gì."

Nàng lại thay đổi vị trí, đầu gối hắn vô tình đụng phải vòng eo mềm mại của nàng, một nguồn nhiệt lập tức từ đầu gối lan tỏa ra khắp toàn thân.

Tay hắn càng ngày càng run dữ dội, cảm thấy người nằm trên giường như một quả cầu lửa, thiêu đốt hắn, mà hắn như bình gốm bị nung tới nỗi xuất hiện mấy vết nứt, sắp sửa... sắp sửa...

Hắn rũ mắt nhìn xuống, trong lòng một mảnh tuyệt vọng, yên lặng kéo kéo vạt áo.

"Nàng có thể... đi xuống trước... được không?"

Lăng Diệu Diệu phát hiện cơ thể hắn đang run lên nhè nhẹ, vừa ngẩng đầu thì thấy trên mặt hắn hơi ửng hồng.

Chắc là do là nàng nằm ở đây làm cản trở hắn, nên hắn mới phải tốn sức như vậy, nàng lăn lóc bò dậy, xách váy lui sang một bên: "Được."

Nhìn sắc mặt hắn, lại cảm thấy có lỗi: "Ngươi treo từ từ, đừng nóng vội."

Lông mi hắn run lên, giống như không nghe được lời nàng nói, nhanh chóng treo xong bốn góc, sau đó lập tức chống xuống giường, tông cửa xông ra, kéo theo một trận gió lạnh.

"Hả?" Lăng Diệu Diệu nghi hoặc nhìn bóng lưng của Mộ Thanh.

- ---------

Đêm khuya.

Lăng Diệu Diệu đúng như nàng đảm bảo, an phận ngoan ngoãn ngủ, ngủ tới sóng yên biển lặng, không nhúc nhích, yên tĩnh không phát ra một tiếng động.

Nhưng... hắn không ngủ được.

...... Sao có thể ngủ được?

Hắn yên lặng từ trên đệm ngồi dậy, lặng lẽ nhấc lên một góc màn, thiếu nữ nằm thẳng ngủ, một tay đặt lên bụng, phập phồng theo nhịp thở, tay còn lại tùy ý đặt bên cạnh thành giường.

Hắn ngồi ở mép giường, cẩn thận nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng.

Ngón tay nàng khẽ giật giật, hắn lập tức cứng đờ, sau đó tay nàng động đậy, chậm rãi xoa mặt hắn, rồi tiếp tục di chuyển lên trán hắn.

Trong bóng đêm, tim hắn đập thình thịch, không nhúc nhích cảm nhận sự đụng chạm của nàng.

"Sao còn chưa ngủ vậy?" Lăng Diệu Diệu mơ màng ngủ, cuối giọng nói mang theo sự mềm mại mê người, có vẻ không hề nanh vuốt.

Ngón tay lạnh lẽo của nàng đặt trên trán hắn một lát, nhẹ nhàng nói: "Có phải lạnh quá không?"

"......"

"Nếu không đi lên ngủ đi, chăn ngươi mỏng." Nàng nửa mộng nửa tỉnh nói chuyện, giọng nói ngọt ngào hơi khàn, vô cùng thân thiết động lòng người.

"...... Vẫn là bỏ đi." Đôi mắt đen của thiếu niên lóe lên trong bóng đêm, gian nan từ chối.

"Vậy thì bỏ đi, ngoan ngoãn ngủ." Nàng trở mình ngủ tiếp.

Sau lưng bỗng có tiếng sột sột soạt soạt, lục lạc leng keng rung động.

Cuối cùng, hắn vẫn bò lên. Không những bò lên, mà còn thử đặt tay lên eo nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, từng chút một kéo người vào lòng.

Lăng Diệu Diệu không giãy giụa, nàng buồn ngủ đến không mở nổi mắt, chỉ lẩm bẩm nói: "Đừng lộn xộn."

"......" Mộ Thanh cúi đầu, lại bị nàng cướp mất lời thoại trước.

Người trong ngực hô hấp ổn định, yên ổn ngủ, không hề phòng bị dựa vào lòng hắn, nhiệt huyết sôi trào trong lòng hắn cũng dần dần lắng xuống, ôm trong lòng cục bông mềm mại, cẩn thận dùng môi chạm vào gò má ấm áp của nàng.

- ---------

Ai da, Mộ Thanh nhà chúng ta trong đầu suy nghĩ cái gì vậy?

Bảo bối đáng thương, chờ thêm một chút sẽ có thịt ăn, haha.

bánh hạnh vân

ốc tử đại

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio