“Này, anh làm gì vậy!” Đột nhiên có một đôi bàn tay từ sau lưng vươn ra túm lấy cô rồi lôi cô đi, Tần Hoan Hoan tỏ vẻ tâm của cô sắp bị hù chết.
“Này tiểu tử, sao cậu lại làm như vậy a!” Lão thái thái thấy tình cảnh như vậy cũng khiếp sợ, nhìn mặt tiểu tử kia không có biểu tình mà xách cô gái giống như là đang xách thú bông, liền vội vàng thét to lên.
Kết quả đối phương lại không để ý tới bà, chỉ dùng sức “Phanh” một tiếng rồi đóng sập cửa lại.
“Anh bị gì vậy hả!” Bị Tả Quân Trác ném xuống sô pha, Tần Hoan Hoan xoa cổ tay đang đỏ lên, ngữ khí có chút không tốt.
Mà Tả Quân Trác lại đứng ở trước mặt Tần Hoan Hoan, mắt lạnh nhìn cô, vẫn không nhúc nhích, cũng không có mở miệng.
Một lát sau, Tần Hoan Hoan nhìn cái trán hơi đổ mồ hôi của người đàn ông, cảm thấy có chút không đúng.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy?” Tần Hoan Hoan có chút buồn bực mà nói.
Tần Hoan Hoan vừa nói vừa xong, người đàn ông vốn dĩ đang đứng thẳng tắp đột nhiên cử động.
Hắn đột nhiên cong lưng, đôi tay chống ở hai bên sườn sô pha chỗ Tần Hoan Hoan, đầu để sát một chút vào Tần Hoan Hoan.
“Sao nào, cô cứ thích đi tìm tình nhân nhỏ như vậy sao?”
Tần Hoan Hoan trừng lớn hai mắt, nhìn người đàn ông cách cô càng ngày càng gần, hơi hơi ngừng thở.
Màu da khỏe mạnh kia…… Hình dáng như được tạc bằng rìu, lông mày hơi hơi cao mảnh, hốc mắt thâm thúy, con ngươi màu nâu, cái mũi cao gầy…… Hai cánh môi mỏng gắt gao nhấp ở bên nhau……
Diện mạo của người đàn ông trước mắt quả thực quá hoàn mỹ!
Nắng sớm xuyên thấu qua lưới cửa sổ mà tiến vào, xuyên qua sợi tóc của người đàn ông, tạo thành một cái bóng ở trên mặt hắn.
Tần Hoan Hoan nhẹ ngửi hơi thở tươi mát bỗng nhiên xuất hiện, cảm nhận được hô hấp của người đàn ông như có như không mà khẽ vuốt trên má cô, đột nhiên xì một tiếng liền bật cười.
“Anh cho rằng em ra ngoài là để làm gì a.” Tần Hoan Hoan buồn cười mà liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó vươn một ngón tay nhẹ nhàng đẩy lồng ngực to lớn của hắn ra.
“Em chỉ là dậy sớm đi ra ngoài tản bộ mà thôi.”
Không khí nặng nề bị một tiếng cười khẽ của Tần Hoan Hoan đánh vỡ, Tả Quân Trác nhìn gương mặt vô cùng mịn màng nhiễm nhàn nhạt đỏ ửng của cô, ánh mắt đột nhiên có chút không chịu khống chế mà di chuyển đến đôi môi phấn nộn của cô.
Làm sao bây giờ, hắn đột nhiên có chút khát nước……
“Này, sao chưa đứng dậy vậy.” Tần Hoan Hoan lại đẩy ngực Tả Quân Trác, khẩu khí nói chuyện giống như là người yêu, thân mật đến không thể thân mật hơn.
Tả Quân Trác gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đang gợi lên của cô cùng…… Độ cung phập phồng, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt dao động thanh giọng nói:
“Khụ…… Cô mau ăn cơm đi.”
“Tích —— độ hảo cảm thêm năm, độ hoàn thành nhiệm vụ %.”
Tay Tần Hoan Hoan vẫn còn duy trì tư thế đẩy hắn, lại không nghĩ rằng Tả Quân Trác bỗng đứng lên, sau đó vỗ mông rồi rời đi, còn nhân tiện tăng thêm năm độ hảo cảm!
Cho nên nói, hắn kéo cô trở về là vì tăng thêm năm độ hảo cảm?
Tần Hoan Hoan buông tay, nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, trong lòng có chút mơ hồ.
Mà bên kia, trong lòng Tả Quân Trác cũng đang không ngừng nói thầm.
Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao vậy.
Buổi sáng hôm nay tỉnh lại, chuyện thứ nhất hắn làm lại là đi xuống lầu nhìn xem người kia đã tỉnh ngủ hay chưa!
Nhìn thấy chiếc giường trống trơn của cô, hắn thế nhưng lại cảm thấy tâm của bản thân đều rơi xuống cùng nơi, còn tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là do hắn tự tưởng tượng ra.
Trước kia còn rất tốt, từng người bọn họ sống cuộc đời của bản thân, không làm phiền đến người còn lại.
Nhưng mà ngày hôm qua cô đột nhiên đối xử với hắn ôn nhu như vậy, có tình cảm…… Như vậy, hắn đột nhiên cho rằng hai người đã về lại khoản thời gian trước kia.
Lúc ấy, cô còn chưa có làm giám đốc của công ty nhà cô, hắn, cũng chưa từng sống cuộc sống ăn chơi trác táng mỗi ngày như vậy.