Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Kỳ Vân
“Nếu các người đã nhận ra sai lầm của bản thân…”
Giọng điệu của Mặc Hàm không có biến hóa gì, nhưng cẩn thận nghe lại, sẽ phát hiện hắn hơi vui vẻ.
Đúng vậy, vui vẻ vì đã báo thù được cho Mộng Nhã.
“Thì tôi sẽ dạy cho các người một bài học.”
“Lần sau, không được tái phạm.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên màn hình sấm sét nổ ầm ầm!
Ngay sau đó, kênh thế giới lập tức liên tục nhảy ra tin tức!
【Bang chủ bang Chiến Càn Khôn bị giáng cấp, trở về thôn Tân Thủ.】
【Trưởng lão bang Chiến Càn Khôn bị giáng cấp, trở về thôn Tân Thủ.】
【Trưởng lão bang Chiến Càn Khôn bị giáng cấp, trở về thôn Tân Thủ.】
…
Mấy tên này, một tên cũng không để sót.
Trần Mặc quét sạch hết tất cả bọn họ.
Lúc Mộng Nhã làm nhiệm vụ, tất nhiên là lúc nghiêm túc nhất.
Cô đeo tai nghe nên đã bỏ lỡ một màn đồ sát ngoạn mục vừa rồi của ai đó.
“Xong rồi!”
Mộng Nhã gõ phím lần cuối, sau đó tháo tai nghe xuống.
Duỗi eo lười biếng.
Cho dù là áo sơ mi dài cũng không che được vòng eo duyên dáng của cô.
Trần Mặc tất nhiên sẽ không bỏ qua thời khắc này, hắn vuốt cằm, nhưng vẫn đổi đề tài: “Mộng Nhã, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.”
Mộng Nhã ngay thời điểm nhận nhiệm vụ đã biết bản thân nhất định sẽ chậm hơn Trần Mặc.
Dù sao nhiệm vụ của mình là một trong những nhiệm vụ khó nhất trong cả game.
Cô bĩu môi: “Đó là bởi vì chị đây không may mắn lắm thôi.”
Trần Mặc đột nhiên mỉm cười: “Nếu vậy…”
Mộng Nhã đương nhiên biết hắn muốn nói gì, cô gọn gàng dứt khoát nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua.”
“Chị gọi em bằng anh là được chứ gì.”
Trần Mặc đột nhiên sửng sốt.
Những lời này vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
“Gọi em bằng anh.”
“Anh.”
Trần Mặc nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mộng Nhã, ôm chầm lấy cô.
“Gọi lại lần nữa.”
Mộng Nhã: “…”
Mộng Nhã nói: “Em buông chị ra.”
Trần Mặc rũ mắt nhìn cô: “Gọi anh.”
Mộng Nhã cắn răng: “Không gọi!”
Trần Mặc: “…” Đồ lừa đảo!
Mộng Nhã đột nhiên dẫm chân Trần Mặc một phát.
Lúc hắn nghiêng người thì nhanh chóng chạy ra khỏi “phạm vi có thể chạm đến” của Trần Mặc.
Sau đó hắn chỉ nghe được một tiếng ngọt giòn “anh”!
Trần Mặc lần đầu tiên đỏ mặt.
Mộng Nhã dường như phát hiện ra chuyện gì rất thú vị, tránh ở phía sau bàn.
Sau đó liên tục gọi: “Anh ơi, anh à… anh ơi!”
Trần Mặc bất đắc dĩ đỡ trán, người này… thật thiếu đánh.
Nhưng nhìn bóng dáng tung tăng nhảy nhót kia, Trần Mặc lại không tức giận nổi.
“A Nhã.”
Giọng nói của Trần Mặc thanh nhã, lúc gọi ra hai chữ này mang theo một chút giọng mũi và từ tính.
Âm cuối hơi nhô lên, tựa như mang theo móc.
Câu mất lòng người.
Mộng Nhã đột nhiên cười đặc biệt sáng lạn, nói: “Được, ân chuẩn.”
Trần Mặc không đuổi kịp mạch não của cô: “Cái gì?”
Mộng Nhã cười nói: “Ân chuẩn anh gọi em là A Nhã.”
Trần Mặc cũng diễn theo: “Tạ chủ long ân.”
Mộng Nhã xua tay vô cùng hào phóng: “Ái khanh không cần đa lễ.”
Ngay lúc Mộng Nhã nói những lời này, Trần Mặc đã không dấu vết đến gần, sau đó bế Mộng Nhã lên.
Mộng Nhã vừa lơ đãng đã bị Trần Mặc ôm vào lòng.
Lúc đang chuẩn bị giãy giụa, chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài nhè nhẹ.
“Nha đầu ngốc.”
“Em chỉ ngốc vì anh thôi.”
Chỉ vì anh mà ngốc, chỉ tinh nghịch ở trước mặt anh.
Bởi vì —
Anh yêu thương em.
Trần Mặc nghe thấy câu nói đó, đương nhiên đã hiểu được ý trên mặt chữ.
Vì thế hôn lên trán Mộng Nhã.
Thành kính.
Nghiêm túc.
Chấp nhất.
Tựa như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
//
Tui đang chăm chỉ ra chương nè ~v~