Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Kỳ Vân
Mộng Nhã nghe Trần Mặc giải thích xong.
Mới biết người ngày thường luôn ôn hòa này phải gánh vác biết bao nhiêu thứ!
Cô không nhịn được tựa vào vai Trần Mặc.
“Những việc như thế này sau này phải chia sẻ với em biết không.”
Trần Mặc biết Mộng Nhã đang quan tâm hắn, mày kiếm hơi nâng lên, cười nói: “Không có lần thứ hai.”
Mộng Nhã cũng biết sẽ không có lần sau!
Cô nhất định sẽ giữ người này thật chặt, không bao giờ buông ra!
“Em muốn lên mạng làm sáng tỏ giúp anh!”
“Trên lưng đeo danh xấu lâu như vậy, anh không cảm thấy rất buồn sao?”
Mộng Nhã vừa nhìn máy tính, vừa nói chuyện.
Trong lòng cô gấp gáp, rất muốn đi thông báo cho toàn thế giới ——
“Người đàn ông của tôi không thích nhân yêu!”
Trần Mặc im lặng nửa ngày.
Nhịn không được bật cười: “Chỉ cần có thể ở bên em, anh đồng ý nhận hết tất cả.”
Sức chống cự của Mộng Nhã lúc này đối với những lời nói đó đã lớn hơn một chút.
Không giống như lúc trước vừa nghe xong đã muốn hôn hắn!
“Hừ, trước đó em còn tưởng anh đeo danh xấu là vì em.”
Mộng Nhã bắt đầu tính sổ từng cái một: “Không ngờ lại là vì tiểu tình nhân lúc trước.”
Trong lòng Trần Mặc bỗng căng thẳng.
“Không phải, chỉ là bạn học thời cao trung thôi.”
Mộng Nhã cao giọng: “Người ta coi trọng anh từ hồi cao trung?! Không phải anh thì không gả?”
Trần Mặc chỉ có thể nhanh chóng phủ nhận.
Nhưng sự thật thật sự là như vậy.
Lúc học cao trung, Trần Mặc lạnh lùng hơn hiện tại rất nhiều.
Hắn học giỏi, còn tham gia vô số cuộc thi.
Một căn nhà cũng không dán hết được giấy khen!
Nữ sinh xung quanh thích hắn cũng nhiều vô số kể.
Nhưng hắn đối với ai cũng đều xa cách.
Lúc ấy nữ sinh vừa mới biết yêu, thích nhất là loại con trai vừa lạnh lùng đẹp trai lại vừa có vẻ ngây ngô.
Mấy cô cảm thấy đây mới là bạch mã vương tử trong mơ của mình!
Tai họa ngầm thiên kim Trương gia này cũng là mai phục từ lúc ấy.
Nhưng tất nhiên bây giờ không thể giải thích như vậy với Mộng Nhã được.
Trần Mặc xoay đầu: “Ừm, thật ra là cha anh… muốn để anh trèo cao.”
Mộng Nhã vừa nghe đến đây, lập tức im lặng.
Con không thể trách cha sai.
Huống chi đây còn là cha của bạn trai mình.
Càng không thể nhiều lời.
Mộng Nhã chỉ có thể hầm hừ nói: “Xem đi, vẫn là em tốt, lần nào cũng là em cứu anh ở thời khắc quan trọng nhất!”
Trong lòng Trần Mặc hơi rung động, cảm thấy những lời này gợi lên tình cảnh vô cùng quen thuộc.
Giống như…
Thật lâu trước kia, Mộng Nhã từng ở bên cạnh hắn.
Vào sinh ra tử vì hắn.
Thậm chí không tiếc trả giá bằng mạng sống.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng hiện qua trong đầu Trần Mặc.
Rất nhanh đã bị xóa bỏ.
Hắn cũng không nghĩ gì nhiều.
Mà… tình huống thật sự chính là ——
Năm đó Đường Mộng Nhã vì cứu Tiết Hàm mà lái xe một mình lao xuống biển.
Nếu không có hệ thống bảo vệ, cô nhất định sẽ bị bom nổ tan xương nát thịt.
Sau này Tạ Mộng Nhã cứu Sở Càn, chắn kiếm thay cho hắn ở trên đại điện.
Thiếu chút nữa tâm mạch bị hủy, rời khỏi thế gian.
Nhưng những tình yêu và bảo vệ oanh liệt năm đó hiện giờ đã không còn lưu giữ chút ấn tượng nào trong đầu Trần Mặc cả.
Nhiều lắm là khi nhớ tới, hắn sẽ chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Giống như trái tim bản thân bị xét nát.
Đau đớn này sẽ khiến hắn rơi nước mắt.
Nhưng chính hắn lại không biết được nguyên nhân.
Lúc Trần Mặc còn đang thất thần, Mộng Nhã đã mở game lên.
“Đại thần Trần Mặc.”
Không phản ứng?
Mộng Nhã lại gọi một tiếng: “Đại thần Mặc Hàm?”
Trần Mặc cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác đau lòng đến ngạt thở kia.
“Gì vậy?”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, tựa như vọng lại từ nơi lồng ngực.
Mộng Nhã không phát hiện ra sự khác thường của hắn.
“Mau tới đây, ở đây có một nhiệm vụ tình lữ!”
“Chúng ta phát sóng trực tiếp đi!”
//
Sắp xong thế giới này rồiiiii yahhooooooo