Edit: Min Heun
Beta: Aya Shinta
Mộng Nhã thật muốn tự đập đầu chính mình!
Thật sự quá ngu xuẩn!
Vốn dĩ cô chỉ muốn làm bộ dạng thiên chân vô tà nhất để mở được trái tim Sở Càn, sau đó mới chậm rãi công lược.
Nhưng không nghĩ tới hiện tại giả bộ vô tội lại thành thói quen mất!
Bất luận Sở Càn nói gì đều phải giả bộ vô tội!
Đều phải dùng cặp mắt hiền lành và vô hại kia nhìn Sở Càn!
Hiện tại chắc là hắn coi cô thành muội muội mà đối đãi đi...
Mộng Nhã chỉ cần tưởng tượng đến việc một khi giá trị tình yêu đã lệch khỏi quỹ đạo, thì giá trị tình yêu sẽ không tăng lên nữa, nháy mắt đã cảm thấy đau lòng.
Cô hỏi: "Có phải giá trị tình yêu đã lệch khỏi quỹ đạo rồi hay không?"
Tâm hệ thống cũng đau lòng, manh manh nói: "Đúng vậy, nếu không lệch khỏi quỹ đạo thì hiện tại ít nhất cũng đã rồi!"
Nháy mắt Mộng Nhã cảm thấy càng đau lòng hơn.
Nhưng hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng hơn đang bày ra trước mặt Mộng Nhã.
Bây giờ Sở Càn đã thấy cô theo hình tượng bạch liên hoa mảnh mai vô tội, vậy làm sao có thể chuyển thành hình tượng nữ cường nhân thủ đoạn sắc bén đây?
Mộng Nhã cảm thấy tâm trí mình có chút hao tổn.
Cô ghé vào trên chăn suy nghĩ cả một buổi trưa, nếu không thể từ chính diện mà công lược, như vậy thì cô sẽ khiến cho Sở Càn biết cô quan trọng bao nhiêu!
Sau đó giá trị tình yêu gì gì đó không phải là có dễ như trở bàn tay sao?
Nói làm liền làm.
Mộng Nhã phái người đi Ngự Thiện Phòng tìm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tuy cô không rành làm cơm, nhưng hiện tại chính là thời cổ đại!
Ở đây có nhiều nguyên liệu đa dạng, mới lạ như vậy, mỗi ngày lại đổi món cho Sở Càn ăn, cô cũng không tin hắn sẽ chán ngấy!
Mộng Nhã cảm thấy chính mình rất cừ.
Trong lịch sử cũ, thủ đoạn tranh sủng giữa các phi tử của hoàng đế so le không đồng đều, nhưng phần lớn đều chọn tự mình nấu canh cho hoàng đế ăn.
Nhưng trừ bỏ nấu canh thì còn cái gì khác?
Suy nghĩ Mộng Nhã vừa động, cô không giống a.
Cô và hoàng đế cùng nhau ăn lẩu, cùng nhau nướng thịt, cùng nhau làm mì sợi thành mì Ý!
Đặc biệt kết hợp món ăn của Trung Quốc và Phương Tây.
Sở Càn đi theo cô chơi hơn nửa năm, mỗi ngày đều phải gõ gõ đầu cô.
"Cái đầu nhỏ này của nàng, lớn lên như thế nào mà lại có nhiều ý tưởng như vậy?"
Mộng Nhã nâng quai hàm, vẻ mặt thiên chân vô tà nói: "Mỗi ngày thiếp cũng không có việc gì để làm a, cho nên hay suy nghĩ giữa trưa nên ăn cái gì."
Sở Càn: "...." Câu trả lời này thật sự rất tốt.
Nếu như là đặt ở trên người người khác, thì đều sẽ nói giống nhau: Đương nhiên là hy vọng bệ hạ mỗi ngày đều có thể đổi món ăn đa dạng.
Nhưng những người này đã biến thành Mộng Nhã, cô trả lời.... Thật sự làm cho người ta cảm thấy đặc biệt chân thành.
Cái nha đầu này thật sự rất tốt a!
Phàm là những người từng được nói chuyện với Mộng Nhã thì đều nói như vậy.
Sở Càn có cảm giác đặc biệt mãnh liệt.
Hắn thích người chân thành, giống như Sở Huy, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Sợ hãi nó liền khóc, chán ghét nó liền cắn.
Làm bằng hữu với người như vậy, nội tâm cũng dạt dào vui mừng, thoải mái.
Mỗi khi Sở Càn mệt mỏi, hắn đều đi đến nơi này của Mộng Nhã, nơi này đã là cảng tránh giông gió của lòng hắn.
Hôm nay, Sở Càn đang nướng cá cùng với Mộng Nhã, Thái Hậu dẫn theo một đám cung nữ thái giám với khí thế hùng hậu chạy tới đây.
Mặt Sở Càn lập tức trực tiếp lạnh băng, buông đũa xuống, không nói một lời.
Thái Hậu nhìn cái nha đầu ngồi bên cạnh Sở Càn thấy bà tới cũng không quỳ xuống, mà chỉ ngồi ngây ngốc ở nơi đó nhìn.
Bà liền tức đến sôi máu.
Bà cả giận nói: "Đây là nha đầu không biết quy củ nào, kéo xuống đánh!"
Mộng Nhã hiển nhiên là hoảng sợ, cô đang rải tiêu lên trên mặt cá, nghe thấy vậy tay run toàn bộ tiêu đều rớt vào trong nồi.
Cả một nồi cá đều không thể ăn được.
Mộng Nhã có chút lo lắng lại có chút vô tội --
Cô nháy đôi mắt giống như nai con thuần khiết nhìn Sở Càn, đôi mắt kia tựa như đang nói rằng: Phải làm sao bây giờ?
//
---------oOo--------
Heun: Làm sao là làm sao =.= Đương nhiên là.... phải làm cái khác ăn rồii:D
Mộng Nhã: Công sức của ta ahuhu TT
Nói nhỏ: Tuần sau mới có chương mới nha vì ta.... lười:DD