Edit: Trangamy
Beta: Min Heun
Hệ thống Linh Nhất nhìn Sở Càn bước đi, cảm thấy thập phần không ổn.
“Ký chủ…”
Lúc này Mộng Nhã đã khóc đến mức mệt mỏi, diễn cũng mệt mỏi, nên ngồi xuống dưới đất nghỉ ngơi.
Cô nhẹ nhàng phát ra một âm đơn: “Ừ?”
Hệ thống ấp úng nói: “Nam chủ đi rồi.”
Đôi mắt Mộng Nhã rũ xuống, không nói chuyện nữa.
Trên thế giới này, không, chỉ có thế giới trước Tiết Hàm mới có thể vô hạn mà bao dung cô…
Bất luận cô làm chuyện gì thì Tiết Hàm cũng sẽ không tức giận với cô.
Hệ thống hỏi: “Ngươi có phải còn nhớ thương Tiết Hàm không?”
Mộng Nhã không trả lời, nhưng cũng không lắc đầu, bộ dáng quạnh quẽ cô độc, phảng phất như bị cả thế giới vứt bỏ.
Sở Càn vốn dĩ đã đi ra, nhưng lại có chút không yên lòng.
Vì thế lại lặng lẽ lén quay về.
Mộng Nhã hiện tại với Mộng Nhã lúc trước khóc thút thít bi thương không giống nhau, lúc này bộ dáng Mộng Nhã tuyệt vọng, giống như là cô đã bị mất đồ vật gì đó rất quan trọng.
Trong lòng Sở Càn phát nổ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nhưng lúc này Mộng Nhã còn thanh tỉnh, hắn cũng không có tốt tới mức mà ôm Mộng Nhã trở lại trên giường.
Mộng Nhã vẫn không có động đậy, phảng phất như cả thế giới đều bỏ mặc cô.
Tuyệt vọng.
Bi ai.
Sở Càn rốt cuộc không nhịn được.
Mộng Nhã nghe được tiếng bước chân, cũng không giương mắt lên nhìn.
“Cung chúc bệ hạ ngày mai đại hôn.”
Đầu Sở Càn có chút không hiểu được: “Cái gì?”
Rốt cuộc Mộng Nhã cũng nâng đầu lên, mắt to không còn linh động như ngày xưa nữa.
“Bệ hạ không phải ngày mai cưới Quý phi sao?”
Sở Càn trầm mặc, đây là sự thật.
Mộng Nhã không nói chuyện nữa, đột nhiên cười một tiếng, trong đêm đen có vẻ thập phần đột ngột, vang vọng.
Sở Càn cũng không trách tội, mà ngồi xuống đất, dựa vào cô, không nói lời nào.
Lúc này, nước mắt Mộng Nhã cũng đã không còn, tầm mắt cô mơ hồ, không biết hiện tại nghĩ đến cái gì.
Thật lâu sau, Sở Càn hỏi: “Hối hận sao?”
Mộng Nhã không có phản ứng lại, nỉ non hỏi một câu: “Cái gì?”
Sở Càn nâng cằm cô lên, sau đó hung hăng cắn lên trên một cái.
“Lúc trước đem trẫm đẩy ra, bây giờ hối hận sao?”
Mộng Nhã rốt cuộc đã minh bạch.
Sở Càn nói chính là chuyện lúc trước hắn hỏi cô có thích hắn hay không mà cô không có đáp lời lại.
Ánh mắt Mộng Nhã ở trong ánh nến tối tăm có vài thần sắc say mê.
Nhưng sau đó ánh mắt cô lại si ngốc, phảng phất giống như đây là lần cuối cùng nhìn thấy Sở Càn.
Trong lòng Sở Càn căng thẳng, thân là hoàng đế có tự tôn cùng tự phụ, nhưng hắn không thể nói ra lời nói thỏa hiệp.
Từ thời xưa, đều là nữ nhân luôn nghĩ biện pháp đi câu dẫn hoàng đế.
Chứ không có hoàng đế suy nghĩ biện pháp để làm nữ nhân thích chính mình.
Sở Càn cuối cùng chỉ là ngồi với cô.
Mà Mộng Nhã vẫn luôn nhìn mặt hắn, giống như là muốn sinh ly tử biệt.
—— Đây là sau này Sở Càn nằm một mình trên long sàng trằn trọc khó ngủ, một lần lại một lần hồi tưởng, một lần lại một lần nỉ non.
Nếu như hắn sớm phát hiện Mộng Nhã không thích hợp, có phải là có thể tránh khỏi kết cục bi thảm kia không?
Sở Càn sau này không ngừng muốn thoái vị, muốn đi khắp đại giang nam bắc, muốn đi qua những nơi mà Mộng Nhã nói.
Nói không chừng, ở nơi đó sẽ gặp được một cô nương.
Cô có đôi mắt to giống con nai con, cô dám yêu dám hận.
Cô, nguyện ý yêu một người, phụng hiến chính mình.
Nhưng mà hiện tại Sở Càn đối với chuyện này không hề có phản ứng, hắn chỉ cảm thấy đêm nay Mộng Nhã thực bi thương.
Bi thương đến mức hắn cũng không đành lòng đứng ở ngoài cửa mắt lạnh nhìn cô, mà muốn làm bạn với cô.
Sau khi Mộng Nhã cự tuyệt thích hắn, hắn còn có mặt mũi để tới bồi cô.
Sở Càn cảm thấy chính mình thật sự đã trúng độc, một loại độc dược gọi là "Mộng Nhã".
//
-------oOo-------
Heun: Hãy đợi mình tới mùa thu năm sau:v mình sẽ comeback nha các cậu:))