Edit: Hà
Beta: Kỳ Vân
Mặt trời chiều ngã về tây, làm thôn Đại Hà như bao bọc thêm một lớp vải quý.
Người đánh cá cùng người làm ruộng đang cầm công cụ chuẩn bị về nhà.
Mộng Nhã cũng ôm quần áo đã giặt từ bờ sông chuẩn bị đi về.
Phía sau còn có một tiểu hài tử nhỏ gầy đi theo.
Hai ngày nay tất cả hoàn cảnh xung quanh cô đều đã xem qua, nơi này tuy rằng gọi là thôn Đại Hà, nhưng mà bốn phía đều có núi vây quanh.
Hơn nữa nước sông chảy tới ngọn núi phía trước liền giống như biến mất không rõ tin tức, cho nên không tìm được đường ra.
Muốn rời khỏi thôn này, thì chỉ có cách trèo đèo lội suối.
Nếu một mình Mộng Nhã đi thì được, nhưng đằng này lại phải mang theo Sở Huy, muốn đi khỏi đây thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Huống chi, người làm ruộng kia vừa nghe đến cô muốn đi, liền lập tức nói --
"Cô nương đừng suy nghĩ nữa, nhiều người ở trong thôn chúng ta cả đời cũng chưa từng được đi ra ngoài đâu. Trên núi có rắn, sói, gấu, vẫn là ở trong thôn an toàn hơn."
Mộng Nhã đầu óc trống trơn, không biết phải nên làm gì.
Người làm ruộng lại tiếp tục nói: "Bộ dáng ngươi còn tốt, lại có đứa con trai làm bạn, tuy rằng ngươi từng gả chồng, nhưng bộ dáng này thoạt nhìn vẫn thật tốt, ta xem những người này đang nghĩ tìm thôn trưởng muốn cưới ngươi về a."
Đầu Mộng Nhã hiện tại sắp nổ tung!
Cô rất sợ, so với lúc nghe tin Sở Càn muốn xử tử mình còn đáng sợ hơn!
Nếu như bị người nơi này cưới, rồi ở chỗ này sinh con, giặt quần áo nấu cơm, cô về sau làm sao thấy được Sở Càn?
Còn có Sở Huy, hắn là hoàng tử, tuyệt đối không thể ở lại nơi này sống ẩn dật cả đời!
Nghĩ đến đây, Mộng Nhã nắm chặt tay người làm ruộng, hỏi: "Thôn trưởng ngươi đã từng ra ngoài, đúng không? Ngươi còn đi ra ngoài gửi thư, đúng hay không?"
Người làm ruộng gật đầu: "Đúng thế, chẳng lẽ ngươi muốn hỏi xin thôn trưởng cho nhi tử đi học? Chuyện này không có khả năng, nhà của chúng ta không có nhiều tiền như vậy, nhà đại hắc ta còn không có tiền đi vào trường đâu."
Nghe đến đó, Mộng Nhã bế Sở Huy lên, sau đi nhanh chóng chạy đi.
"Ai, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đang nghĩ muốn làm tiểu thiếp của thôn trưởng...."
Hắn còn có nhiều lời muốn nói với cô, nhưng mà Mộng Nhã đã chạy đi xa rồi.
Hắn chỉ có thể tức giận dậm chân một cái: "Nếu không phải ca ca ngươi cho bạc nhiều, ta mới không thèm thu nhận ngươi đâu!"
Người trong thôn cũng không có chú ý nhiều lắm, Mộng Nhã không biết sức lực từ nơi nào tới liền ôm Sở Huy như vậy vọt tới trong nhà thôn trưởng.
Cô một bên dặn Sở Huy nói: "Về sau nhớ kêu ta là mẫu thân."
Nếu bị mọi người trong thôn nghe được Sở Huy kêu cô là tỷ tỷ, khẳng định người muốn cầu thân càng ngày càng nhiều.
Ở trong thôn này, bảo vệ tốt chính mình là điều quan trọng nhất.
Sở Huy cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, liền gật đầu. Còn dùng cánh tay ngắn ngủn ôm cổ Mộng Nhã, hắn cũng chỉ có mỗi tỷ tỷ Mộng Nhã là có thể ỷ lại.
Thôn trưởng mới từ trong nhà ra, liền nhìn thấy Mộng Nhã ôm Sở Huy "bụp" một tiếng liền quỳ gối lên phiến đá xanh trên mặt đất.
Sở Huy cùng Mộng Nhã cũng quỳ xuống thập phần tiêu chuẩn.
Thôn trưởng đối với việc này không chút nào cảm thấy kỳ quái: "Ngươi chắc là nghe được có người muốn cầu thân ngươi đi?"
Hắn cho rằng Mộng Nhã muốn tìm hắn để tìm một gia đình tốt thành thân.
Mộng Nhã lại quỳ gối lần nữa, lúc sau, cô ngồi dậy, trên trán đã dính đầy bụi đất.
"Thỉnh thôn trưởng cho phép ta ở trong trường dạy học!"
Cô ở trong không gian hệ thống mười năm không ngừng đọc tứ thư ngũ kinh, nếu không phát huy ra một chút tác dụng thì quả thực rất đáng tiếc.
Thôn trưởng cả kinh: "Ngươi nói cái gì!"
Mộng Nhã đỏ đôi mắt: "Ta vốn là thị nữ nhà họ Sở, không nghĩ tới phu quân bị giặc cướp hại, dưới sự bảo vệ của ca ca mới mang theo hài tử chạy trốn tới nơi này. Lúc trước phu quân ta là dòng họ có danh tiếng, cho nên ta cũng có đọc sách mấy năm, có thể dạy hài đồng bắt đầu học chữ."
//
----oOo----
Vân: Nếu như ai trả lời được câu hỏi dưới đây, tôi sẽ tặng người đó chương:)
. Thứ gì có bầu dù là giống đực, có chân nhưng không có tay, có mặt nhưng không có miệng?
. Loại ống nào mất nhiều thời gian giữ gìn nhất?
Các cậu chỉ được trả lời lần, trả lời lần thứ mặc dù người đó đúng nhưng không được tính và nếu đã biết đáp án mà đi rêu rao thì coi như lần chơi này bị bác bỏ. Ok?
Chúc các cậu may mắn (lần sau):)