Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Na tên Na aka Na aka Na Ná Nà
Beta: Aya Shinta
“Khởi bẩm bệ hạ, có người xé hoàng bảng!”
Đôi mắt Sở Càn lập tức trừng thẳng: “Mau truyền vào!”
Thái giám bên cạnh khẩn trương kêu lên bằng cái chất giọng the thé: “Tuyên ——”
Sở Càn nhìn người đang quỳ dưới đất, tuy rằng người kia râu ria xồm xàm, thoạt nhìn thì quần áo trên người cũng vài tháng rồi chưa có giặt. Có đi giặt thì nhớ tống luôn truyenfull và webtruyen vào giặt chung luôn nhá.
Nhưng Sở Càn lại không thèm để ý chút nào, hắn đến gần, hỏi: “Ngươi nhìn thấy nữ tử cùng đứa nhỏ ở trong tranh?”
Người nọ vừa nhìn thấy hoàng đế, lập tức sợ tới mức chân run lẩy bẩy.
Thậm chí khi đến gần thì Sở Càn còn ngửi được mùi vị hôi thối của nước tiểu.
Đại thần xung quanh chỉ muốn cách xa ra một chút, nhưng lại không dám nhúc nhích tẹo nào.
Trong chớp mắt, còn không đợi Sở Càn dò hỏi lần nữa mà người kia đã dập đầu xuống: “Thảo dân có tội, thảo dân có tội.”
“Thảo dân vì tiền, lừa gạt bệ hạ…”
Trong lòng Sở Càn cảm thấy lạnh lẽo.
Lại là giả.
Đã hai năm trôi qua, người xé hoàng bảng nhiều không kể xiết, nhưng người chân chính nhìn thấy Mộng Nhã lại không có bất kỳ ai.
Sở Càn không quản sống chết của người này, hắn suy sụp hạ triều rồi sau đó tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
“Mẫu thân!”
Qua thời gian hai năm, dáng vẻ của Sở Huy từ một đứa trẻ ba tuổi gầy gò ốm yếu trở thành một bé con vừa mập mạp vừa trắng trẻo.
Thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Hơn nữa vì được Mộng Nhã dốc lòng dạy dỗ, nó học được cách nói chuyện.
Cũng không còn là tiểu hài tử tự bế như trước kia nữa.
“Tiên sinh.”
Người đang chạy vội vàng theo sau Sở Huy chính là học sinh tư thục.
Tuổi của bọn họ không giống nhau, có người đã mười bảy mười tám tuổi, là tuổi tác nên bàn chuyện cưới hỏi rồi; có người thì mới chín tuổi mười tuổi, đúng là thời điểm bướng bỉnh nhất. Truyenfull và webtruyen cũng thật là bướng bỉnh khi cứ cop truyện của Vân.
Nhưng bọn họ đều rất tôn kính với Mộng Nhã.
Bọn họ biết học vấn của Mộng Nhã tiên sinh nhất định ở trên trưởng thôn.
Hơn nữa Mộng Nhã tiên sinh còn biết rất nhiều rất nhiều thứ, tỷ như khâu vá quần áo đẹp, còn dạy bọn họ chơi cờ vây!
“Tiên sinh, để ta xách nước cho.”
Thiếu niên mười tám tuổi kia nhanh nhẹn tiếp nhận thùng nước từ tay Mộng Nhã, đi về phía nhà của Mộng Nhã.
Hai năm qua, Mộng Nhã thông qua tiền dạy học của mình làm một toà tiểu viện tử, không cách trường tư thục quá xa.
Cuộc sống thường ngày cũng chỉ có cô cùng với Sở Huy.
Mộng Nhã cười nói: “Đại Thạch Đầu, ngươi sắp thành thân rồi đi.”
Người thanh niên được gọi là "Đại Thạch Đầu" lập tức đỏ mặt. “Không phải đâu tiên sinh, ta muốn đi ra ngoài thử tham gia khoa cử.”
Bước chân Mộng Nhã đột nhiên khựng lại, thiếu chút nữa là té lăn trên đất. Vân cũng mém té lăn lồng lộn trên mặt đất khi hay tin truyenfull và webtruyen vẫn còn cop truyện của Vân.
“Tiên sinh?”
Mộng Nhã nhanh chóng điều chỉnh bộ dạng của mình: “Ngươi, ngươi muốn đi ra ngoài?”
Đại Thạch Đầu nói: “Đúng vậy, tiên sinh cần thứ gì sao?”
Mộng Nhã nhanh chóng lắc đầu, sau đó làm bộ lơ đãng nói: “Mọi người đều đi về đi, cố gắng đọc sách cho tốt.”
Những học sinh khác đều về nhà.
Đại Thạch Đầu đặt thùng nước mà hắn xách cho Mộng Nhã vào trong viện, hắn đang chuẩn bị đi.
Thì Mộng Nhã đột nhiên gọi hắn lại: “Trần Thạch.”
Trần Thạch nhanh chóng thẳng lưng, bình thường thì tiên sinh luôn gọi nhũ danh của bọn họ, nếu lần này kêu đại danh, đương nhiên là có việc quan trọng.
Mộng Nhã nói: “Nếu ngươi ra ngoài, ta muốn ngươi giúp ta mang một thứ đi.”
Trần Thạch lập tức đáp: “Vâng.”
Mộng Nhã nói: “Coi như công dạy dỗ hai năm của ta với ngươi, không được nói cho bất cứ ai về chuyện này.”
Trần Thạch nghiêm mặt nói: “Vâng.”
Mộng Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, điểm này ở cổ đại thật sự rất tốt, làm thầy của người khác, cơ hồ họ nghe theo mình vô điều kiện.
Cô vội vàng trở lại trong buồng, mài mực, vẽ ra ba người trên giấy Tuyên Thành. Hai người trưởng thành, một đứa nhỏ.
Đang vây quanh trong sân dùng bữa.
Trên bàn trà còn bày biện các loại rau dưa.
Mộng Nhã cẩn thận nhìn bức tranh này, sau đó nhẹ nhàng thổi khô mực nước.
“Bức tranh này, ngươi hãy nhét nó vào cổng phủ nha môn.” ----------
//
----oOo----
Vân: Dạo này thiếu muối quá các nàng ạ! Không biết chừng nào anh bán muối mới bay vèo và lọt xuống nhà ta một cách sẹc xy nữa: