Len lách qua đám người đi tới một cái hẻm vắng, ta mới thở phào nhẹ nhõm, chỗ này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
“Ngươi còn muốn ăn đậu hủ của ta tới chừng nào?”
Ta cúi đầu nhìn thì thấy mình vẫn còn đang nắm lấy tay của Tội Ca, ta hết hồn thả tay nàng ta ra rồi lui mấy bước ra sau như tránh thú dữ. Trân trọng sinh mệnh, tránh xa yêu nữ, đùa à, ta mới không vì nguyên nhân này mà bái bai với bình minh ngày mai đâu!
Thấy phản ứng của ta, Tội Ca khinh thường hừ một tiếng rõ kêu, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Hứ, mặc dù biết trong mắt ngươi ngoài Giáo chủ ra thì tất cả đều là cứt chó, nhưng cũng đâu cần phải biểu hiện rõ trên mặt thế chứ, hai bên đều là vách tường, bộ ngươi đang ngắm cục gạch à?
Thấy thú dữ không chịu phối hợp, ta không thể không mở lời trước.
“Không ngờ Giáo chủ thế mà lại phái ngươi tới đây, ngươi xuất hiện cũng quá đúng lúc.”
Nghe thấy hai chữ ‘Giáo chủ’, Tội Ca rốt cuộc cũng có phản ứng.
“Ngươi đừng lú đến nỗi cho rằng tình báo của ma giáo của chúng ta toàn ăn chay không. Ngoài ra Giáo chủ có nhờ ta chuyển lời cho ngươi, ‘Ngươi nên tìm chút chuyện để làm đi.’
“Thế còn Âu Dương Minh Lý là sao?” Các ngươi ngay cả thiếu chủ chính đạo cũng hốt luôn à?
“Là hắn tự ló mặt ra, ta chỉ là dựa vào hoàn cảnh để đối phó thôi. Nhưng mà cho dù không có hắn thì ta cũng đã sớm sắp xếp các thuộc hạ xong xuôi rồi. Giáo chủ bảo ta tùy cơ ứng biến.”
Tùy cơ ứng biến là đùa giỡn ta đó hả? Ta lặng lẽ nuốt xuống búng máu, chìa tay ra.
“Gì?” Tội Ca trừng ta.
“Mặt nạ dịch dung đâu?”
Mặc dù người trong giang hồ gặp qua ta so với Giáo chủ không nhiều thì cũng ít, nhưng nói thế nào đi nữa, rong ruổi trong giang hồ đã nhiều năm, một tên tội phạm khét tiếng đứng nhất nhì bị giang hồ truy nã như ta sao có thể để mặt thật đi nghênh ngang ngoài đường được, cho nên lần trước gặp Giáo chủ, ta đã ngỏ ý xin hắn cái này.
Nhưng Tội Ca không hề có ý định đưa mặt nạ cho ta, nàng ta phẩy tay cười nhạt.
“Làm gì có. Giáo chủ nói mặt nạ dịch dung gì đó thật thiếu tính thẩm mỹ, cho nên dẹp bỏ.”
“À, đúng rồi.” Nhìn ta há miệng sửng sốt, Tội Ca nói thêm “Giáo chủ nói, phản đối vô hiệu.”
╭( ̄m ̄)╮Ngươi và cả Giáo chủ nữa, đều đi chết hết đi!
Đối phó Tội Ca xong, ta bơ phờ trở lại tửu lâu. Có lẽ hôm nay đã không còn cái gì có thể đả kích ta được nữa. Nhưng một giây sau, ta lập tức nhận ra mình đã quá ngây thơ, cái ý tưởng này đúng là vô trách nhiệm cho một người có tinh thần khỏe mạnh như ta! Ai đó tới nói cho ta biết cái khung cảnh trước mắt này rốt cuộc là thế nào vậy hả, nhất định là cách mở cửa của ta không đúng…
Trong sương phòng, Mộc Sinh và Âu Dương Minh Lý mới nãy còn như oan gia gặp nhau, giờ đã khoác vai nhau uống rượu, Âu Dương Minh Lý vươn cánh tay còn lại túm lấy tay áo của Y Phong, cả người hắn như muốn đu bám lên người nó, còn Mộc Sinh thì ráng nhét bình rượu vào người Y Phong, mặt đỏ bừng bừng nói cái gì đó, nhưng Y Phong lại mặc kệ để hai kẻ nhậu xỉn kia tùy ý càn quấy, nụ cười bên khóe môi vẫn không thay đổi.
Hở, tại sao ta lại thấy cảnh tượng trước mắt này trông hài hòa thế nhở?
Cho nên ta cũng không đành lòng quấy rầy bầu không khí hòa thuận này, thu bước chân lại và quả quyết rời đi.
“Sư phụ!” Bất hạnh thay Y Phong đã nhìn thấy ta, nó lập tức đẩy hai tên nhậu xỉn ra rồi đứng lên, nở nụ cười chói mù mắt chó với ta.
Ta không thể làm gì khác hơn là dừng lại, liếc nhìn hai kẻ đã xỉn quắc cần câu kia vẫn tiếp tục nốc rượu như điên, ta bĩu môi.
“Ngươi uống rượu?”
“Không uống nhiều lắm.” Y Phong nháy mắt, sau đó đi tới bên cạnh ta “Vừa nãy ta chỉ trò chuyện trên trời dưới đất với Mộc Sinh và Minh Lý mà thôi. Bọn họ nói cho ta nghe vài tin đồn thú vị.”
Mới đó mà đã gọi tên thân mật nhỉ, quan hệ tiến triển vui vẻ nhỉ, ta cảm thấy có chút khó chịu.
“Thì sao?”
“Ngày mai là lễ hội Hoa Quế, sẽ được tổ chức ở miếu thờ.”
Nói xong, Y Phong dừng một chút, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn ta, tựa hồ rất hứng thú với lễ hội này.
Học trò nhà mình thường ngày luôn trầm ổn, hiếm khi lộ ra biểu tình phấn khởi như thế này, ta không khỏi có chút mềm lòng. Dù sao Đại hội võ lâm còn lâu mới bắt đầu, vả lại cũng không có chuyện gì cần làm, đi chơi lễ hội một tí cũng được.
“Nếu như muốn đi thì đi đi.” Ta gật đầu với nó.
“Ừ.” Y Phong cong khóe môi, trên mặt toát lên niềm vui sướng không che dấu, làm cho khung cảnh xung quanh nó như bừng sáng lên.
Quá đã, ta thầm cảm động trong lòng, đột nhiên cảm thấy làm kẻ ác cũng lâu rồi, thỉnh thoảng đi viếng chùa thăm miếu, hưởng ké tí ánh sáng thần phật cùng với Y Phong cũng không tồi.
(^o^)/ Quyết định đi thăm miếu đúng là quá chính xác!
===Hết chương ===
Tiểu kịch trường:
Âu Dương Minh Lý: Vị cô nương này dáng dấp không tệ, bồi ta uống ly rượu nhé?
Tội Ca: Không thèm.
Âu Dương Minh Lý: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nên biết rằng không phải người nào cũng được ta vinh dự mời rượu đâu.
Tội Ca (Hất tóc cười khinh): Nên biết rằng ta không phải ai cũng từ chối đâu.
Âu Dương Minh Lý: …