Cái lão già mặt người dạ thú, người gặp người ghét, hoa thấy hoa rụng mà lại có thể thốt ra những lời này cơ á?
Quá kinh sợ, ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời, chắc đổ mưa máu quá… Không không, đây là một cơ hội tốt a, ta phải nắm chặt mới được, nhớ cho kĩ nét mặt bây giờ của lão, để sau này có cái để đem ra cười nhạo lão. (này!)
Vì vậy ta quay đầu lại.
Sau đó, ờm, không có sau đó nữa.
…Đáng chết, Tiệm thuốc di động kia, ai kêu ngươi đóng cửa lại ngay đúng lúc quan trọng thế hả, biểu tình đau khổ quằn quại của lão già kia ta còn chưa có ghi nhớ kĩ đâu a phắc, cho dù ngươi cười ngu với ta cũng vô ích, khốn kiếp ta ghim ngươi rồi đấy.
Nhìn ta bắt đầu xù lông tỏa sát khí, Tiệm thuốc di động ngượng ngùng gãi đầu, từ từ lại gần.
“Lạc Vũ à~”
Nghiêng đầu, coi thường – ing.
“E hèm. Sư phụ hắn làm vậy là có nỗi khổ, nhưng bây giờ hắn cũng không có biện pháp nào.”
“Hử?”
“E hèm e hèm, ta đã nói là sẽ không ổn mà, thật con mẹ nó quá không phúc hậu. Ai ui Lạc Vũ đừng rút kiếm!” Tiệm thuốc di động cười ngây ngô thấy năn nỉ vô dụng, không thể làm gì đành phải hậm hực chuyển đề tài “Cái hang kia ở trên đỉnh núi Vân Phù, mặc dù ta chưa vào đó bao giờ nhưng có nghe sư phụ kể. Nghe nói đó là do Độc Vương của Tây Vực tạo ra, hung hiểm dị thường. Cho nên chuyến đi lần này của người e rằng thập tử nhất sinh, bất quá, nếu có những thứ này…”
Nói xong, Tiệm thuốc di động bắt đầu lục lọi trong tấm áo choàng đen thui của hắn, trong chốc lát lôi ra đủ loại chai thuốc.
Hừ, lại muốn dùng mấy thứ này mua chuộc ta, đúng là… Quá đã! Hiếm thấy Tiệm thuốc di động mở lòng hào phóng thế a!
Ta gật đầu với hắn rồi vươn tay nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn đâu, dù sao cũng phải trả tiền mà. Một chai thuốc mười lượng bạc, giá cả hữu nghị nha.”
Hữu, hữu nghị cái em gái ngươi, dám động vào tiền của lão tử giết không tha! Ta bắt đầu nghiêm túc suy tính, ngươi nói ta nên bóp chết hắn, hay là chém chết hắn, hay là đạp chết hắn, cái nào mới tốt đây?
Ờm, nhưng mà tiền thuốc thì có thể quỵt được a, được một lần thì sẽ có lần hai, dù gì đây không phải là đầu tiên ta quỵt tiền hắn. Nghĩ đến đây, ta bình tĩnh lại. ╮(╯▽╰)╭
“Lạc Vũ, tuyệt đối phải trả nha.” Phát hiện mưu đồ âm hiểm của ta, Tiệm thuốc di động lại nhấn mạnh “Cho nên ngươi phải toàn thây trở về từ cái hang động đó cho ta, nhớ, ngươi còn thiếu tiền ta, ực, để ta tính, lượng bạc! Ngươi nhất định nhất định nhất định phải an toàn trở về trả tiền cho ta!”
“Ngu ngốc.” Ta rốt cuộc nhịn không được gõ chuôi kiếm vào đầu hắn. Bộ nhìn ta yếu đến mức chết ở cái hang chuột đó sao? Hơn nữa số tiền hơn trăm lượng đó là sao hả, bộ tính ăn cướp à, chẳng lẽ ngươi dám cộng thêm tiền lời vào đó, đi chết đi khốn kiếp!
“Quan hệ giữa sư phụ và tiền bối Diêu Phác đúng là rất tốt nha.” Y Phong đứng bên cạnh đột nhiên nói chen vào, nụ cười rực rỡ chói lóa, nhìn qua không có tự giác bản thân đang trúng kịch độc.
Con mắt nào của ngươi thấy ta và hắn có quan hệ tốt hả, bổn đại gia và cái thứ ngu si đó tuyệt đối không cùng một đẳng cấp a a a! Mặt không đổi nhìn Y Phong, ta định dùng vẻ mặt băng sơn để khôi phục lại hình tượng trong lòng nó.
Y Phong nghiêng đầu nhìn một chút rồi hơi gật đầu với Tiệm thuốc di động “Vậy thì Diêu Phác tiền bối, chúng ta cáo từ.”
“Khoan đã.” Ta giơ tay cản nó lại “Ngươi ở lại chỗ này, ta đi một mình.”
“Không được.” Y Phong trợn to hai mắt, bật thốt lên “Ta sẽ không để một mình sư phụ xông vào chỗ đó đâu.”
“Ta nói, ngươi ở lại chỗ này, đây là mệnh lệnh.”
“Sư phụ lo lắng cho ta sao?” Y Phong cầm lấy tay ta, nhàn nhạt nhìn ta cười khổ “Nhưng bây giờ có ở lại thì ta cũng sẽ không nhịn được mà đi theo người, nơi này cũng không có ai đáng để ta ở lại. Đến lúc đó một mình ta quanh quẩn ở trong hang động, nhất định là sẽ càng thêm nguy hiểm. Cho dù có vì vậy mà chết thì ta cũng sẽ không trách sư phụ đâu.”
…Đây là đang uy hiếp ta à? Đây là đang uy hiếp ta đi! Y Phong ngươi học xấu.
Trong lúc ta còn đang do dự, Tiệm thuốc di động đi tới vỗ vai ta, cũng khuyên “Lạc Vũ, ngươi mang hắn đi theo đi. Sư phụ ta rất coi trọng hắn, nói không chừng hắn có thể giúp được gì đó.”
Nhưng mà…
“Ừ, cứ quyết định vậy đi, ta sẽ đi cùng với sư phụ.” Hoàn toàn không cho ta cơ hội nói chuyện, Y Phong dứt khoát đóng gói thành phẩm, mặt đầy vẻ đương nhiên.
Ngươi mịa nó, ngay từ đầu đã không định nghe ý kiến của ta đi. ╭( ̄m ̄)╮
===Hết chương ===
Tiểu kịch trường:
Lạc Vũ viết giấy nợ cho bé ngốc Diêu Phác.
Bên A: Lạc Vũ.
Bên B: Diêu Phác.
Bên B từng cho bên A mượn ba trăm lượng bạc, bên A cam kết năm ngày sau sẽ trả lại. Nếu như năm ngày sau không thấy bên A trả tiền, thì mời bên B cầm giấy nợ đọc lại một lần nữa.
Diêu Phác: Năm ngày rồi lại năm ngày, vật đổi sao dời… Tên khốn kiếp cặn bã Lạc Vũ nợ tiền không trả ngao ngao ngao.
Lạc Vũ: Ta mượn tiền nhưng có viết giấy nợ đàng hoàng nha.