Chuyện lần trước trôi qua được hơn nửa tháng, sau khi báo cáo với giáo chủ, ta vẫn giống như trước tiếp tục ẩn giấu tung tích, chỉ đứng trong bóng tối quan sát tiểu quỷ. Mấy tên thôn dân kia cũng an phận rất nhiều, ngay cả con nít cũng rất ít đi tìm tiểu quỷ chọc phá. Nhưng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu đây?
Dựa theo kết quả điều tra của ta, lão trưởng thôn kia muốn chiếm nhà tiểu quỷ để làm phòng tân hôn cho con trai lão. Bây giờ lão không đạt được mục đích, e là rất khổ sở đi. Mặc dù ngoài mặt không có động tác gì nhưng gần đây lão cứ quanh quẩn gần nhà của tiểu quỷ, dáo dác ngó nghiêng khắp xung quanh, cứ khoảng mấy ngày lại đến đây một lần, so với ăn cơm còn đúng giờ hơn. Mà tiểu quỷ có thể làm bây giờ là ngồi ngây ngốc ở trong nhà.
Lòng tham con người như rắn nuốt voi, sâu không thấy đáy, cực kỳ đáng sợ, một khi con người bị lòng tham làm chủ thì lương tâm, lý trí, hay cho dù là sợ hãi thì có là cái thá gì?
Tất nhiên tiểu quỷ không thể tránh được một kiếp này a.
Ta đã sớm chuẩn bị đâu vô đó. Nhân sĩ võ lâm đều biết, tuổi không phải là lứa tuổi hoàng kim để rèn luyện võ công, nhưng chỉ cần có linh đan dược liệu quý hiếm là có thể cải thiện thể chất. Dưới chỉ thị của giáo chủ, ta kêu ‘Tiệm thuốc di động’ lấy rương thuốc ra bảo có việc cần xài. Ờm, ‘Tiệm thuốc di động’ là biệt hiệu mà ta đặt cho Hữu hộ pháp Diêu Phác, nhìn cái tên là biết hắn có thể cứu người chết thành người sống, lúc rảnh rỗi ta thường chôm chỉa ít thuốc của hắn về xài, cũng không cảm thấy cắn rứt lương tâm gì, cho nên cái biệt hiệu này quá hợp với hắn. ‘Tiệm thuốc di động’ hai tay lưu luyến đưa bình thuốc cho ta, nhìn sức lực của hắn cầm bình thuốc là biết, khẳng định hắn đang rất, rất là đau lòng. Hắn rên rỉ khôn xiết với bình thuốc gì mà ‘Ta không thể đi cùng ngươi đến cuối cuộc đời’, ta dứt khoát xoay người rời đi, thầm mặc niệm mười lần ta là người của ma giáo nên ta là kẻ xấu, thật xin lỗi đồng bào, hãy tha thứ cho ta, tất cả cũng chỉ vì giáo chủ (nắm quyền).
Tóm lại, mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, giờ chỉ thiếu một mồi lửa thúc đẩy kịch tình.
Lại qua mấy ngày, lão trưởng thôn kia rốt cuộc không nhịn được nữa. Tối hôm nay, lão dẫn theo một vài người len lén vào nhà của tiểu quỷ, cưỡng ép lôi nó ra ngoài.
“Ha ha, ranh con, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào tay ta. Nhiều ngày rồi không thấy cái tên bao đồng kia xuất hiện, hừ, hại bọn ta đợi lâu như vậy, cuối cùng chán quá bỏ đi rồi chứ gì. Hôm nay sẽ không có ai đến giúp ngươi nữa, để xem lần này ngươi chết như thế nào!”
Tiểu quỷ mím chặt môi, hung hãn nhìn bọn họ, nhưng cũng không giãy giụa.
Trưởng thôn đắc ý phất tay, mấy người đi theo lão tiến lên quăng tiểu quỷ xuống đất, sau đó lui ra nhường đường cho lão. Lão đi tới vài bước, ngồi xổm trước mặt tiểu quỷ, vỗ vỗ mặt nó vài cái rồi nói “Sớm ngoan ngoãn như vậy không tốt à, cũng khỏi cần phải chịu tội như vậy, Haizz, không biết tên bao đồng kia có trở lại hay không. Nếu ngươi tố cáo với hắn thì không tốt lắm, nên ta không thể để ngươi ở lại đây được, ngươi cũng đừng có trách chúng ta. Muốn trách thì hãy trách cái tên bao đồng kia thích chõ mũi vào chuyện người khác…”
Lúc lão trưởng thôn còn đang lải nhải liên miên, tiểu quỷ đột nhiên bật dậy xô lão ngã chúi dụi ra đằng sau, vừa vặn đè ngã lên mấy người đang đứng sau lưng lão, tiểu quỷ nhân lúc bọn họ hoảng loảng lập tức bỏ chạy thục mạng về phía cánh rừng gần sát thôn. Ta cũng đuổi theo sau, đám người kia sau khi hoảng hồn lại cũng đuổi theo nốt.
Làm tốt lắm, ta âm thầm gật đầu, không uổng công bọn ta trông chờ lâu như vậy. Tiếp theo chỉ cần dẫn tiểu quỷ đang hoảng loạn chạy tới vách đá là đại công cáo thành. Ở trong rừng cây tối thui, chuyện này cũng không có quá khó khăn, thỉnh thoảng dùng đá hay nhánh cây sửa hướng đi là ổn, không ngoài dự đoán, không lâu sau nó đã chạy tới bên vách đá.
Lúc này đám người trưởng thôn cũng đã chạy tới, vững vàng vây quanh nó lại.
“Hộc hộc, mẹ nó thằng nhãi con, có ngon thì chạy nữa đi, coi ta có đánh chết ngươi không.” Trưởng thôn tựa hồ chạy mệt bở hơi tai, đến bây giờ vẫn còn thở hồng hộc như trâu. Lão phất tay ra hiệu, những người khác lập tức từ từ áp sát lại. Không chờ bọn họ giơ gậy lên, tiểu quỷ đã soạt một tiếng biến mất khỏi vách đá.
Nó nhảy xuống.
Không sai, đây chính là giai đoạn không thể thiếu trong cuộc đời của một kiếm hiệp vĩ đại – nhảy núi. Sau khi nhảy núi, muốn có võ công là có võ công, muốn có tiền đồ là có tiền đồ, muốn có em gái là có em gái, muốn gì có nấy. Bất quá tiểu quỷ cũng chả biết mấy cái này, cho nên nó cũng không phải là tự nguyện nhảy xuống, khụ khụ, các ngươi hiểu mà, ta đã ném một cục đá xuống chân nó. Mặc dù chơi bẩn, nhưng đây cũng là vì tốt cho nó, thiệt đó! Vì tránh để nó té xuống trẹo cổ chết và không bị nghi ngờ, ta còn vất vả chuẩn bị vài cành cây chìa ra lưng chừng vách đá để giảm xốc. Haizz, đầu năm nay ma giáo hộ pháp không dễ làm a.