Sổ Tay Ghi Chép Cách Làm Đàn Ông Tốt

chương 12: chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Yên

Lâm Thời Hằng như thể không thấy được không khí quỷ dị giữa mấy người phụ nhân, cầm quần áo trên tay thắc mắc hỏi một tiếng: "Chị Lý?"

"Ai, ai, không thành vấn đề, cứ giao cho tôi đi."

Chị Lý này tuổi khá lớn, tính tình cũng bình thản, không hề nhắc đến lời nói vừa rồi của Chu Thiến Thiến, sau khi phản ứng lại liền cười nhận lấy quần áo, vuốt chất liệu vải liền nói lời tán thưởng: "Chất liệu vải này không tồi nha."

"Tôi cũng không hiểu cái này, đều là nghe người bán quần áo kia đề cử thôi, vậy thì phải nhờ chị Lý giúp rồi, vợ tôi còn đang ở nhà cho nên tôi về trước đây, chờ ngày mai, tôi liền mang theo rượu ngon tìm thằng nhóc cứng đầu nhà chị."

"Hả, tới thì tới, còn mang rượu làm gì."

Thần sắc Chu Thiến Thiến cứng đờ, trên tay gắt gao nắm chặt bao nilon, không nói một lời nhìn Lâm Thời Hằng khách khí hai câu với chị Lý xong liền cười rời đi.

Chờ hắn đi rồi, một người quân tẩu bình thường đã không thích cô ta liền mở miệng: "Lúc nãy cô vừa nói cái gì cơ? Ăn túi nilon?"

"Trời ạ, cô bớt tranh cãi đi."

Chị Lý vội vàng giữ chặt cô, hòa giải nói: "Thiến Thiến là tuổi trẻ không hiểu chuyện, cô ấy chưa tiếp xúc với Lâm đoàn trưởng mới có thể hiểu lầm như vậy, giờ đã giải trừ hiểu lầm thì bỏ qua đi, được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta giải tán đi."

Cô cố ý cho một bậc thang, Chu Thiến Thiến lại không chịu cúi đầu, sắc mặt xanh mét cầm túi nilon trong tay ném xuống mặt đất: "Ai biết có phải hắn đang giả vờ không được chứ! Các cô hãy chờ xem, hắn giả vờ một ngày cũng sẽ không thể giả vờ được cả đời đâu!"

"Sớm hay muộn các cô cũng sẽ biết được rốt cuộc thì ai mới là sai!"

Thả xuống một câu nói xong, cô ta liền nổi giận đùng đùng rời đi, để lại người quân tẩu kia cười ha hả ra tiếng: "Cô ta vẫn còn cãi được sao?"

"Con nhỏ này, cứ như thể không ai biết tâm tư của cô ta ấy."

Còn nói cái gì mà nếu Lâm đoàn trưởng mua cho vợ một bộ quần áo mới thì cô ta sẽ ăn cái túi nilon đó nữa chứ, có bản lĩnh thì đừng cho thêm câu không cho các cô nói cho Lâm đoàn trưởng biết việc này đi, hơn nữa nói như vậy thì cho dù Lâm đoàn trưởng có mua quần áo, mặc kệ các cô có nói hay không thì Chu Thiến Thiến đều có thể nói là có người nói cho.

Đáng tiếc, ngay cả ông trời cũng không giúp đỡ cô ta, vừa dứt lời một cái, Lâm đoàn trưởng người ta đã cầm quần áo mới trở lại rồi.

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, giờ đã trễ rồi, mọi người mau trở về đi."

"Chị Lý, chị đừng cứ làm người tốt như vậy nữa, không thấy Chu Thiến Thiến người ta căn bản không cảm kích sao? Hãy chờ xem, hôm nay cô ta bị mất mặt, sau này chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ với Lâm đoàn trưởng."

"Thật không biết cô ta nghĩ cái gì nữa, cũng đã vào trong bộ đội rồi, sống cho tốt với chồng không được sao, Lâm đoàn trưởng vẫn còn đang quản chồng của cô ta nữa đấy, tỏ ra ghê gớm gây náo loạn như vậy cũng không sợ gây phiền phức cho người trong nhà sao."

"Còn không phải là ỷ vào việc Lâm đoàn trưởng tốt tính sao, sẽ không lấy việc công ra báo thù tư, được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chị Lý, A Xảo nói đúng đấy, Chu Thiến Thiến quá kiêu ngạo rồi, chị giúp cô ta thế mà cô ta còn trách chị, hơn nữa theo như em thấy thì sau này cô ta còn sẽ nói hưu nói vượn đắc tội Lâm đoàn trưởng, chị đối xử tốt với cô ta thì cô ta cũng sẽ ghi hận lên người chị, chồng của chúng ta vẫn còn đang làm thuộc hạ dưới trướng Lâm đoàn trưởng nữa đấy, vẫn nên cách xa cô ta một chút đi."

Chị Lý bị các cô thay phiên nhau khuyên nhủ như vậy, tuy rằng không cảm thấy Lâm đoàn trưởng có tính hay ghi hận người khác nhưng rốt cuộc thì vẫn lo lắng ảnh hưởng đến chồng nhà mình: "Được, chị biết rồi, sau này chị cũng sẽ chú ý một chút."

Cô nghĩ, Lâm đoàn trưởng còn có thể mua bộ quần áo mới đẹp như vậy cho vợ, chắc Chu Thiến Thiến cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi truyền tin đồn nhảm ở khắp nơi để gây chuyện đâu nhỉ?

Chu Thiến Thiến chính là người ngu ngốc như vậy.

Lần này cô ta bị mất mặt liền lập tức tính hết oán hận cùng nghẹn khuất lên trên đầu Lâm Thời Hằng.

Hắn chắc chắn là cố ý, không thì sao có thể ba năm cũng không nhắc đến vợ một câu được chứ, đột nhiên lại đưa cô ta vào bộ đội rồi lại mua quần áo mới cho cô ta nữa chứ.

Còn chị Miêu Tinh, nghĩ đến buồn bã trên mặt cô vào lần gặp mặt trước, Chu Thiến Thiến liền đau lòng, không nói đến chị Miêu Tinh tốt như vậy Lâm Thời Hằng còn không biết quý trọng, còn muốn truyền ra lời đồn không có thật nữa chứ.

Miêu Tinh chính là cô gái trẻ tuổi của thời đại mới, là người cô ta sùng bái nhất, sao có thể ở trong tình huống biết Lâm Thời Hằng đã có vợ còn theo đuổi hắn được chứ.

Chu Thiến Thiến càng nghĩ càng giận, thậm chí còn nổi lên ý muốn nhìn thấy vợ Lâm Thời Hằng nữa, chỉ là tưởng tượng đến vừa nãy mình đã mất mặt nhiều như vậy ở bên ngoài, bây giờ đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị chế nhạo, chỉ có thể tức giận ngồi về một lần nữa.

Cô ta cũng không ngốc, biết mấy ngày tiếp theo ra ngoài chắc chắn sẽ bị chê cười nên đành phải ở nhà nhịn vài ngày.

Trong đại viện có nhiều người như vậy, cùng lắm thì không nói chuyện với những người bất hòa với mình là được rồi.

Chu Thiến Thiến ôm chậu giặt đồ đến phòng giặt, thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang khom lưng giặt đồ, đôi mắt lập tức liền sáng ngời.

Đây là chị Trương, một người bình thường yêu thích nhất là truyền tin đồn nhảm.

Chu Thiến Thiến ôm chậu giặt đồ đặt ở bên người cô, chào hỏi một tiếng, liền bắt đầu không dấu vết chuyển đề tài nói chuyện lên người Lâm Thời Hằng.

"Cái gì? Ba năm cũng chưa từng nhắc đến vợ sao? Không thể nào."

Chị Trương vẻ mặt kinh ngạc: "Thiến Thiến, có phải mấy ngày nay em không ra cửa đúng không? Hai ngày nay luôn có tiểu binh đến đại viện thăm vợ Lâm đoàn trưởng, nói Lâm đoàn trưởng luôn nói đến vợ mình với bọn họ, đều đã khen lên tận trời cao rồi, gần đây nhất một đám người liền gấp không chờ nổi chạy đến nhìn một cái."

Chu Thiến Thiến nghe thấy câu trả lời kia liền trở tay không kịp, cô ta rõ ràng nhớ rõ, không phải là chuyện Lâm Thời Hằng có vợ không có mấy ai biết sao?

"Cái gì mà không có mấy ai biết chứ!"

Chị Trương có lòng tốt giải thích: "Lâm đoàn trưởng người ta chính là cái người đau lòng vợ, ngày thường chỉ cần huấn luyện hoặc làm việc gì đó thì đều sẽ ba câu không câu nào rời vợ mình, trước kia làm gì có ai theo kịp hắn đâu chứ, nhìn xem, từ khi vợ đến, chỉ cần rảnh liền ở cùng cô ấy, lần trước hắn mua nồi, chén, gáo, bồn gì đó, mấy người bọn chị còn hỏi một câu, nói có vợ nấu cơm thì hắn đâu cần phải làm vậy."

"Kết quả, Lâm đoàn trưởng nói gần đây vợ hắn muốn luyện chữ, còn làm quần áo cho hắn cho nên vốn dĩ rất mệt mỏi, nói cái gì mà không cho vợ hắn động thủ đi nấu cơm, mỗi ngày đều là hắn tự mình dùng cái muôi nấu cơm nữa đó!"

Chu Thiến Thiến nghe vậy, vẻ mặt phát ngốc: "Sao có thể chứ, nếu như hắn thực sự đau lòng vợ thì sao có thể để vợ mình chờ ba năm ở quê được chứ."

"Con nhóc này, sao lại không đi hỏi thăm một chút đi chứ, thời trẻ Lâm đoàn trưởng phải chịu tang cha, được mẹ nuôi lớn, lại là con trai độc nhất, hắn đi bộ đội, lại còn dẫn theo vợ thì không phải mẹ hắn liền phải ở nhà cô đơn một mình hay sao."

"Lần này là do trong nhà xây thêm phòng ở, vợ Lâm đoàn trưởng mang thai không được tiện lắm mới đi theo cùng đến đây, ba năm nay người ta đều ở nhà chăm sóc mẹ chồng, cũng không phải là giống như em nói, sau này em đừng có nói bừa ở khắp nơi thế nữa, may là nói với chị đấy, nếu là người khác thì thế nào cũng nói em đang cố ý bịa đặt."

"Được rồi, chị đã giặt xong đồ, đi trước nha."

Chu Thiến Thiến đầy mặt hoảng hốt nhìn chị Trương rời đi.

Sao lại có thể như vậy chứ.

Chị Miêu không phải nói Lâm Thời Hằng căn bản chưa từng nhắc đến vợ với chị ấy sao? Thế sao hiện tại chị Trương lại nói là một đám người đều biết hết được chứ.

Không, không đúng, Miêu Tinh sẽ không lừa cô ta.

Lâm Thời Hằng chỉ là diễn giỏi mà thôi, hơn nữa nghĩ cũng biết, vừa mới mới cưới, sao có thể rời đi được được vợ mới cưới được chứ.

Cô ta không tin chuyện này, chẳng lẽ tất cả mọi người trong bộ đội đều nói Lâm Thời Hằng tốt không thành.

Chu Thiến Thiến cũng không thèm giặt quần áo, ôm chậu giặt đồ liền đi ra ngoài, kết quả còn chưa đi được hai bước thì liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đầy mặt khổ sở, đi đường không ngừng run rẩy, trên người còn có tro bụi vô lực khập khiễng đi đến đây.

Cô ta tò mò giữ chặt một người phụ nữ đang ngồi trên băng ghế may vá miếng độn giày, hỏi: "Đây là ai vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy."

"Cậu ta? Em trai vợ Lâm đoàn trưởng đấy."

Người phụ nữ kia cắn đứt tuyến, thuận miệng đáp: "Nhưng thảm lắm, cậu ta vừa bị phạt chạy vòng quanh sân thể dục xong, nếu mà ngừng thì lại phải thêm vòng nữa, mấy ngày nay ngoại trừ huấn luyện thì sáng ngày ra cũng chỉ nhìn thấy cậu ta chạy ở sân thể dục thôi."

Đôi mắt Chu Thiến Thiến liền phát sáng.

Cô ta nghĩ cô ta đã tìm được bằng chứng Lâm đoàn trưởng không thích vợ mình rồi!

Nếu như những gì mọi người đã thấy thì hắn có thể đối xử như thế với em vợ sao!

Hà Tiểu Bảo đang đi khập khiễng về phía trước, mỗi lần đi một bước đều đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta chật vật lau đi vành mắt đỏ hoe, xác định không có nước mắt mới tiếp tục đi về phía trước.

Nếu như là trước kia, bị phạt thành như vậy hắn ta đã sớm ủy khuất khóc rồi, nhưng ở chỗ này không được, người ở nơi này mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, vừa nhìn thấy hắn ta khóc liền chê cười hắn ta là trẻ con, hắn ta cũng không thể lại sai bảo phụ nữ làm việc được, lần trước vừa dùng ngữ khí không đúng nói chuyện với một nữ binh xong lập tức đã bị ấn xuống đánh một trận rồi, hơn nữa mỗi ngày bị phạt chạy vòng quá mệt mỏi, ngay cả sức lực nói chuyện Hà Tiểu Bảo cũng không có.

Cũng may nghĩ đến chị ba chắc chắn sẽ bôi rượu thuốc cho hắn ta mới khiến hắn ta có chút động lực tiếp tục hoạt động.

Đang vất vả đi về phía trước thì đột nhiên có một cái chướng ngại vật nhảy ra trước mặt.

Hà Tiểu Bảo khó khăn ngẩng đầu nhìn qua, là nữ, biểu tình lập tức lúng túng.

Sau khi bị nữ binh kia đánh một trận, hắn ta đã có bóng ma tâm lý rồi.

"Cậu là em vợ Lâm đoàn trưởng đúng không?"

Chu Thiến Thiến nhìn khuôn mặt trước mắt còn trẻ hơn so với mình này, bày ra bộ dáng bênh vực kẻ yếu: "Sao Lâm đoàn trưởng lại có thể làm như vậy, một chút cũng không quan tâm đến cậu!"

Trong đầu Hà Tiểu Bảo lập tức hiện ra bộ dáng Trương phó đoàn cao ngạo ngửa đầu: "Lâm đoàn trưởng nhờ tôi quan tâm đến cậu, quan tâm trong bộ đội của chúng ta chính là huấn luyện! Đến đây! Chạy vòng quanh sân đi!"

Hắn ta đã bị "quan tâm" thành như vậy rồi, người phụ nữ này còn muốn để anh rể đến "quan tâm" hắn ta nữa chứ!

Ai đây hả!

Biểu tình trên mặt hắn ta lập tức trở nên căm giận, khoa tay múa chân một chút tay chân đang nhức mỏi, cảm giác thấy bây giờ mình không thể đánh lại người phụ nữ đối diện này nên chỉ có thể ẩn nhẫn cúi đầu, không nói một lời đi đường vòng.

"Này, này! Cậu đừng đi mà, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."

Chu Thiến Thiến đi lên ngăn cản theo bản năng, kết quả tay chân luống cuống, chân Hà Tiểu Bảo liền bị trượt một cái.

- - Bình bịch!

Cả người hắn ta liền ngã sấp xuống đất.

Hà Tiểu Bảo quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay mình bị phạt chạy vòng quanh sân, nương bị cười nhạo, bị nữ binh đánh, hiện tại còn bị người xa lạ bắt nạt, nước mắt bởi vì luôn chịu đựng ủy khuất liền lách tách rơi xuống.

Hắn ta dùng cả tay chân bò dậy, chỉ vào Chu Thiến Thiến, lớn tiếng ủy khuất chỉ trích: "Cô, cô thật quá đáng!!"

Vừa nói xong, hắn ta liền phát hiện người trong đại viện đều nhìn về đây, nghĩ đến nước mắt trên mắt sẽ giống trước kia khóc bị cười nhạo, Hà Tiểu Bảo ủy khuất ngậm miệng lại, vừa lau nước mắt vừa khập khiễng khiễng đi về phía trước.

Chỉ còn lại có Chu Thiến Thiến kinh ngạc đến nỗi ngây người đứng tại chỗ vì một tiếng quát này của hắn ta, tiếp nhận tầm mắt kì quái nghi hoặc của mọi người xung quanh ở đây.

Cô, cô đã làm gì cậu ta chứ!

Bên này, Hà Tiểu Bảo vất vả đi tới trước cửa, vô lực nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Hôm nay sáng sớm Lâm Thời Hằng nói muốn ăn sủi cảo, Hà Tuyết Châu lại đang hừ ca làm mỳ vằn thắn, nghe được động tĩnh bên ngoài liền nhanh chóng buông chày cán bột xuống đi mở cửa, kết quả vừa mở cửa đã thấy một khuôn mặt bầm tím.

Cô lập tức kinh ngạc: "Tiểu Bảo, có chuyện gì vậy hả? Sao em vẫn còn khóc?"

"Mau vào đi, mau vào đi, có phải lại bị ngã rồi không? Đau chỗ nào, chị có rượu thuốc sẽ bôi cho em."

Hà Tiểu Bảo bị túm vào phòng, chóp mũi là mùi hương nhân sủi cảo, trước mắt là chị gái lo lắng nhìn hắn ta, trong phòng ấm áp một chút cũng không giống như bên ngoài lạnh lẽo.

Giờ này phút này, cảm nhận được sự tàn khốc của người ngoài xong lại thấy được chị gái dịu dàng, hắn ta rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là tình thân ấm áp.

Tất cả mọi người đều bắt nạt hắn ta, ngay cả một người phụ nữ xa lạ cũng bắt nạt hắn ta.

Chỉ có chị gái mới đối xử tốt với hắn ta.

Chỉ có chị gái không hung dữ với hắn ta.

Chị gái còn làm mỳ vằn thắn cho hắn ta nữa.

Hà Tiểu Bảo ôm Hà Tuyết Châu, oa một tiếng khóc lớn.

"Chị, sau này chắc chắn em sẽ đối xử tốt với chị.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio