Edit: Yên
Lý Xuân Hoa kéo con dâu ra khỏi sân liền bắt đầu dặn dò: "Tuyết Châu à, con nhớ tránh xa cô ta ra đấy, cô ta trang điểm, nếu đến gần sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng."
Hà Tuyết Châu nghe lời gật đầu: "Được, con sẽ tránh xa cô ấy, dù sao bọn con cũng không thân."
"Nhưng mẹ à, cô ấy tên Miêu Tinh."
"Không sao không sao, ngôi sao hay ánh trăng không phải đều ở trên trời sao, ánh trăng còn lớn hơn ngôi sao ấy chứ."
Thấy con dâu ngoan ngoãn đồng ý như vậy, Lý Xuân Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tùy ý xua xua tay trực tiếp nhảy qua đề tài về cái tên này, vui vui vẻ vẻ dẫn theo người đi chờ xe.
Bọn họ mới vừa lên xe, Lý Xuân Hoa vô tình ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài liền nhìn thấy cô quân tẩu tên Miêu gì đó vừa nãy đang đứng ở cửa đại viện nhìn về phía này.
Bà sợ tới mức cả người chấn động, sao người này cứ như nữ quỷ ấy nhỉ.
Cô ta rất xinh đẹp, đáng tiếc lại mặc bộ đồ kiểu gì ấy, mỏng như vậy, lúc còn trẻ thì không sao, chờ đến khi già rồi thể nào cũng sẽ mặc bệnh thấp khớp cho xem.
Đều là người sống chung trong đại viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bà phải dặn dò Tuyết Châu một chút, nhất định phải cách xa cô gái tên Miêu gì đó này ra một chút, tốt nhất là đừng để cô ta lây bệnh khi mặc ít như thế vào mùa đông, bị lạnh đến bệnh thì biết chữa thế nào được.
Miêu Tinh cắn răng đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, cô ta còn chưa từng bị người khác ghét bỏ như vậy đâu, tuy mấy người phụ nữ trong đại viện đều hoặc nhiều hoặc ít biết một ít chuyện giữa cô ta và Lâm Thời Hằng nhưng cũng chắc chắn sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, lúc cô ta chủ động lấy lòng cũng đều ngượng ngùng từ chối.
Chỉ là trước kia cô ta lười đi lấy lòng mà thôi, đều là một đám phụ nữ gia đình, mỗi ngày trừ may vá quần áo cùng miếng độn giày rồi làm cơm ra thì đâu làm được gì nữa chứ.
Phụ nữ nông thôn như mẹ Lâm Thời Hằng vốn dĩ lẽ ra phải dễ lấy lòng nhất mới đúng, vì sao lại biến thành như vậy chứ.
Cô ta không chịu thừa nhận là do mình có vấn đề, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe.
Có phải Hà Tuyết Châu đã nói gì đó với bà ta rồi không.
Từ khi cô ta đại viện này vẫn chưa tiếp xúc với Hà Tuyết Châu, nhưng Miêu Tinh luôn chắc chắn là Hà Tuyết Châu biết chuyện giữa cô ta và Lâm Thời Hằng, dù sao thì lời đồn lan truyền rộng như vậy, cô là vợ Lâm Thời Hằng thì sao có thể không biết được.
Thật không ngờ Hà Tuyết Châu còn có một mặt như vậy.
Cánh cửa đột phá duy nhất hiện tại cũng không muốn thân thiết với cô ta, buổi sáng cô ta nhìn thấy Lâm Thời Hằng mang đồ vật về liền tiến lên chào hỏi, hắn cũng không thèm nói câu nào với cô ta, Miêu Tinh càng nghĩ càng bực bội.
Thật sự cho là cô ta cũng chỉ có một lựa chọn là bọn họ thôi sao?
Trương Ngạn Minh tiêu xài phung phí, nhưng tốt xấu cũng là trung đội trưởng, cô ta cũng là phu nhân trung đội trưởng, cần gì phải tránh cô ta như vậy chứ.
Đang muốn đi đến đây thì đột nhiên có một tiểu binh chạy tới từ đường nhỏ bên ngoài, nhìn thấy Miêu Tinh vội vàng thì chạy qua: "Chị dâu, trung đội trưởng Trương bị thương, đã đưa đến bệnh viện rồi, hiện tại anh ấy muốn gặp chị."
Lúc Miêu Tinh chạy tới bệnh viện, sắc mặt Trương Ngạn Minh trắng bệch nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua vô thanh vô tức như là sắp chết rồi vậy.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững được, run giọng hỏi: "Anh ấy, anh ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ bên cạnh đã nghe nói về sự tích y tá bị sa thải của Miêu Tinh, trước kia còn nói đầu óc hai người đều có tật xấu, hiện tại thấy nhà trai bị thương nặng nhà gái lại lo lắng thành như vậy, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ vì lúc trước mình đã nói xấu sau lưng người ta.
"Đùi phải của anh ta bị thương, nhưng không biết vì sao vẫn luôn hôn mê, trước mắt kiến nghị ở bệnh viện trị liệu cho tốt trước."
Miêu Tinh đỡ tường chậm rãi đi đến bên cạnh chồng, nhìn vết sẹo rất nhỏ trên mặt bên phải của hắn, "Không phải nói anh ấy muốn gặp tôi sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ đáp lại: "lúc trung đội trưởng Trương được đưa tới bệnh viện vẫn còn tỉnh táo, anh ấy yêu cầu vợ mình vào bệnh viện chăm sóc."
Mặt Miêu Tinh càng trắng thêm.
Thấy cô như vậy, bác sĩ thở dài đi ra khỏi phòng bệnh.
Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình mà, thấy dáng vẻ khó chịu này của Miêu Tinh thì có vẻ như cảm tình giữa hai vợ chồng rất sâu đậm.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Miêu Tinh cùng Trương Ngạn Minh.
Miêu Tinh vươn tay muốn nhấc chăn lên nhìn xem vết thương ở chân Trương Ngạn Minh thế nào, nhưng còn chưa đụng tới chăn đã thu tay về trước.
Hôn mê bất tỉnh không phải chỉ có thể là vì bị thương ở chân, càng có thể là phần đầu đã chịu tổn thương nghiêm trọng.
Cô ta lại đi xem xét đầu chồng, quần áo trên người Trương Ngạn Minh đã được thay, nhưng đầu lại không đổi, Miêu Tinh duỗi tay ra đã dính phải một đống bùn đất, lập tức ghê tởm nhanh chóng thu tay về.
Cô ta không ngờ Trương Ngạn Minh vậy mà lại xảy ra chuyện trong thời gian này, nếu thân thể hắn khỏe mạnh rồi ra ngoài làm nhiệm vụ thì càng tiện cho cô ta làm việc, nếu hắn chết, Miêu Tinh cũng có thể quang minh chính đại trở thành một người tự do, hơn nữa còn có thể nhận bồi thường mà quân đội cho Trương Ngạn Minh.
Nhưng hắn lại nửa chết nửa sống quay lại.
Miêu Tinh đã từng gặp rất nhiều người bị thương, làm người nhà, sợ nhất chính là trở thành người hôn mê bất tỉnh giống như Trương Ngạn Minh.
Phải biết là nếu những người được nói là hôn mê kia cứ nằm nhiều ngày liên tiếp như vậy thì cũng có thể gọi là người thực vật được rồi.
Người thực vật đều cần người nhà tới chăm sóc, hơn nữa bởi vì Trương Ngạn Minh là quân nhân, được luật quân hôn bảo vệ, nếu hắn thành người thực vật thì ngay cả ly hôn để thoát thân Miêu Tinh cũng không làm được.
Không thì lúc Lâm Thời Hằng hôn mê bất tỉnh khi trước, cô ta cũng sẽ không chuyển từ giữ khoảng cách với Trương Ngạn Minh thành ỡm ờ với hắn.
Nhưng không ngờ Lâm Thời Hằng lại tỉnh lại sinh long hoạt hổ, còn Trương Ngạn Minh lúc trước còn rất khỏe mạnh lại biến thành dáng vẻ như quỷ này.
Cô ta càng nghĩ càng giận, lại nghĩ tới chuyện trước đó Trương Ngạn Minh vừa nhận được tiền lương đã tiêu xài hết sạch liền tức giận vỗ tay một cái trực tiếp đánh vào đầu chồng, xoay người liền rời khỏi phòng bệnh.
Miêu Tinh cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, cần phải nghĩ xem phải vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào.
Cô ta còn trẻ như vậy, sao lại có thể để cả đời mình đều phải bị trói buộc vào một phế nhân đi hầu hạ hắn được chứ.
Ngay sau khi cửa phòng bệnh bị đóng lại, Trương Ngạn Minh trên giường liền mở bừng mắt, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, khó hiểu lại mang theo nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Đúng vậy, Trương Ngạn Minh vốn dĩ không hề hôn mê.
Chỗ hắn bị thương nghiêm trọng chỉ có chân thôi, chuẩn xác mà nói thì ngay cả chân cũng chưa bị thương nghiêm trọng như vậy, chỉ là lúc ấy quân nhân dựa gần hắn bị thương, máu tươi bắn tung tóe trên người hắn, Trương Ngạn Minh lại bị người kia làm sợ tới mức chân mềm nhấc không nổi thân, cho nên mới bị người đến chi viện hiểu lầm là hắn cũng bị trọng thương mà đưa đến bệnh viện.
Lúc nằm trên cáng, bác sĩ đã nhanh chóng làm kiểm tra cho hắn, Trương Ngạn Minh khẩn trương hỏi thế nào, ông ta còn an ủi hắn:
"Không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi hai tháng là có thể tiếp tục làm nhiệm vụ."
Ai muốn an ủi như vậy chứ!
Lần này Trương Ngạn Minh thật sự bị dọa sợ, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ đều là một đường xuôi gió xuôi nước, nhiệm vụ trước đó cũng đều là mấy cái không có gì đặc biệt, không gây hại đến tính mạng lại dễ lên chức.
Nhưng từ khi mất đi sự che chở của Trương gia, hắn liền bắt đầu càng ngày càng tiếp xúc nhiều với nhiệm vụ nguy hiểm hơn, cho đến lần này, đối phương lại dám trực tiếp ném bom đến, nếu không phải hắn trốn nhanh rồi đẩy tên quân nhân bên cạnh kia chắn thì không biết có còn sống được không nữa.
Hắn hối hận, nhưng vẫn không hề muốn cúi đầu với người trong nhà.
Vậy thì không bằng cứ để bị thương nghiêm trọng một chút đi, như vậy là có thể không cần đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nói không chừng còn có thể làm người trong nhà đau lòng mà bỏ qua chuyện cũ.
Hơn nữa quan trọng nhất là lúc ấy Trương Ngạn Minh đã đẩy tên quân nhân bị thương nghiêm trọng kia ra chắn bom, nếu hắn ta sống sót rồi nói chuyện này ra thì hắn thật sự không thể lăn lộn ở bộ đội được nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền nói bác sĩ báo cho vợ mình tới bệnh viện chăm sóc trước, sau đó nhắm mắt lại rơi vào "hôn mê".
Khi còn nhỏ vì không muốn đi học mà hắn đã từng giả bộ ngủ vô số lần, ở phương diện này làm vẫn được coi như là thiên y vô phùng, ít nhất ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, hắn lại là một quân nhân bị thương, bác sĩ hoàn toàn không có hướng suy nghĩ là "người này đang giả vờ".
Ý tưởng của Trương Ngạn Minh rất không tồi, Miêu Tinh là y tá, hiểu mấy chuyện về phương diện này, hơn nữa hai vợ chồng bọn họ là một thể, hắn làm bộ hôn mê, Miêu Tinh hỗ trợ hắn, cứ như vậy chờ đến khi cha mẹ đau lòng hắn mà bỏ qua chuyện cũ, sau đó hắn lại thuận theo tự nhiên "tỉnh lại".
Đây là kế hoạch ban đầu của Trương Ngạn Minh, lúc hắn chuẩn bị mở mắt ra nói cho Miêu Tinh tình hình thực tế thì trên đầu lại đột nhiên bị đánh một cái.
Lần này trực tiếp đánh Trương Ngạn Minh đến ngốc.
Cho đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, hắn mới mở mắt ra, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Miêu Tinh là người dịu dàng như vậy, hắn đang bị thương thế này thì sao cô có thể ra tay được chứ.
Suy nghĩ một lúc, Trương Ngạn Minh quyết định án binh bất động, cứ không mở mắt nói cho Miêu Tinh kế hoạch của mình trước đã, xem tình huống thế nào rồi nói tiếp.
Mà chuyện kế tiếp lại làm lửa giận trong lòng Trương Ngạn Minh càng ngày càng lớn hơn.
Sau khi y tá đến bôi thuốc giúp người đang "hôn mê" là hắn thì liền định thay bộ quần áo vẫn chưa đổi mà hắn đang mặc vì dính đầy bùn đất cùng vết máu đỏ sậm mà giờ trông vừa bẩn vừa hôi.
Các nàng nâng Trương Ngạn Minh đang bất động lên, mở miệng bảo vợ hắn là Miêu Tinh hỗ trợ, Miêu Tinh lại không chút do dự từ chối.
Hắn là chồng cô, hiện tại hắn bị thương nặng hôn mê, mà ngay cả thay quần áo giúp hắn cô cũng không muốn.
Trương Ngạn Minh mặt trắng bệch nhắm chặt mắt, trong lòng lại đang mạnh mẽ nén lại lửa giận.
Hắn bắt đầu hoài nghi, "cô vợ nhỏ" của mình rốt cuộc có tâm tư thế nào với hắn.
Trương Ngạn Minh liền giả bộ như vậy, không nói với ai cả, vẫn luôn nhắm hai mắt vờ hôn mê.
Theo lý thuyết hắn giả bộ như vậy hẳn là qua không được mấy ngày sẽ không chịu nổi, nhưng ai bảo Miêu Tinh đang chăm sóc hắn hoàn toàn không để bụng chứ, hắn vừa cử động, buổi tối rời giường hoạt động, Miêu Tinh vẫn hoàn toàn không phát hiện ra.
.
Chương mới nhất tại || ТRUМTRUYE N.
vn ||
Trương Ngạn Minh lại không hề thấy vui vì không bị phát hiện, ở trong lòng hắn, Miêu Tinh vẫn luôn yêu hắn, hắn cũng yêu Miêu Tinh, hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, mà trước kia Miêu Tinh biểu hiện ra ngoài cũng là như vậy.
Nhưng từ sau khi hắn hôn mê, thái độ của Miêu Tinh đối với hắn trước mặt người khác vẫn rất tốt, sau lưng lại khác như trời với đất.
Khi nghi ngờ trong lòng Trương Ngạn Minh càng ngày càng lớn hơn thì tin tức hắn bị thương nặng hôn mê vài ngày trời vẫn chưa tỉnh lại cũng truyền tới đại viện.
"Nghe nói là bị bom nổ làm chân bị thương, bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân hôn mê."
Hôm nay, theo thường lệ mọi người cùng làm miếng độn giày, một đám phụ nữ tôi một câu cô một câu nói đến chuyện này.
Chỉ là trên mặt đều mang theo một tia ưu sầu nhàn nhạt.
Bọn họ không phải khổ sở lo lắng vì Trương Ngạn Minh xui xẻo này mà là bởi vì Trương Ngạn Minh nên liền liên tưởng đến chồng mình.
Niên đại hiện tại trông thì có vẻ hoà bình nhưng quốc gia lại luôn không ngừng có tranh chấp với biên cảnh bên kia, chỉ là trước đó vẫn luôn nghe nói là mấy trận nhỏ thôi, sao bây giờ lại ném cả bom đến chứ.
Lần này là Trương Ngạn Minh, vậy lần sau có thể sẽ rơi trên đầu chồng các cô không?
Bởi vì lo lắng nên giọng điệu của mọi người đều vô cùng yên lặng: "Tôi có một chị em làm y tá ở bệnh viện, cô ấy nói Miêu Tinh đang cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở bệnh viện chăm sóc trung đội trưởng Trương."
"Haizz, thảo nào mấy ngày nay cũng không nhìn thấy cô ấy đâu."
Người trong đại viện bởi vì lời đồn trước đó của Chu Thiến Thiến nên vẫn luôn không thích Miêu Tinh, sau khi chuyện lần này xảy ra lại đều có cảm giác khác về cô.
Ai cũng có tâm lý đồng tình, đặc biệt là Miêu Tinh còn trẻ như vậy lại luôn ở bệnh viện ngày ngày đêm đêm chăm sóc người chồng đang hôn mê bất tỉnh.
"Không ngờ Miêu Tinh lại hiểu chuyện như vậy, đúng là làm khó cô ấy rồi, dù sao cũng đã kết hôn gần nửa năm với trung đội trưởng Trương rồi mà vẫn chưa có lấy một đứa con, giờ lại còn xảy ra chuyện này nữa."
"Đúng là không dễ dàng, vậy đi, chúng ta chọn thời gian cùng đến bệnh viện thăm bọn họ đi, mang theo chút quà gì đó nữa."
Nếu là trong nhà Chu Thiến Thiến xảy ra chuyện, các cô còn do dự một chút nhưng tuy Miêu Tinh làm người khác cảm thấy không muốn tới gần nhưng cũng không giống Chu Thiến Thiến liều mạng tìm đường chết như vậy.
Cô vừa xảy ra chuyện, mọi người vẫn rất đồng tình, bài xích liên quan trước đây đều bởi vì cô dốc lòng chăm sóc chồng mà tiêu tán không ít.
Mà lúc các cô đang bàn bạc muốn đi thăm Trương Ngạn Minh cùng Miêu Tinh, Lâm Thời Hằng đã tới bệnh viện.
Hắn đi thăm Trương Ngạn Minh, những người khác cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao Lâm Thời Hằng vẫn luôn là một người có tính không mang thù, trước khi Trương Ngạn Minh xảy ra chuyện, không ít kẻ ghét hắn đều hoặc nhiều hoặc ít bỏ đá xuống giếng, chỉ có Lâm Thời Hằng vẫn luôn bị nhằm vào rõ ràng có cơ hội xuống tay lại chưa từng xuất thủ bao giờ.
Trước đó còn có người ở sau lưng cười nhạo Lâm Thời Hằng là mềm yếu, bị Trương Ngạn Minh mấy lần nhằm vào còn không hạ thủ, lần này Trương Ngạn Minh thật sự xảy ra chuyện, những người từng xuất thủ đó đều kinh hồn táng đảm, lo lắng Trương gia đau lòng đứa cháu này sẽ tìm người trả thù, nhưng Lâm Thời Hằng không làm gì cả lại không lo lắng chút nào, hiện tại làm gì còn ai chê cười hắn mềm yếu nữa chứ.
Thậm chí còn có người thầm nghĩ, Lâm Thời Hằng có phải đã sớm đoán được Trương Ngạn Minh sẽ có ngày này mới không chịu ra tay sợ gặp phiền phức rồi không.
Lâm Thời Hằng thật sự đã sớm nghĩ đến ngày này, kể từ ngày Trương Ngạn Minh không được Trương gia che chở nữa thì cách hành sự cao ngạo không coi ai ra gì của hắn ta trước đây nhất định sẽ bị người ta làm đủ các loại bỏ đá xuống giếng.
Nhưng hắn cũng biết những người đó hành sự đều có chừng mực, dù sao trong người Trương Ngạn Minh vẫn còn chảy dòng máu của đại gia tộc Trương gia, ai cũng không dám xuống tay quá nặng rồi rước lấy hậu hoạn.
Trong tay hắn mang theo một hộp sữa, đứng yên trước cửa phòng bệnh một chút mới gõ gõ cửa.
Qua vài giây, bên trong mới truyền đến tiếng Miêu Tinh có chút kinh hoảng lại vẫn nỗ lực bình ổn lại, "Vào đi."
Cửa mở ra, Miêu Tinh mới ngắn ngủn mấy ngày mà sắc mặt đã tiều tụy không ít liền xuất hiện ở trước mặt Lâm Thời Hằng.
Nhìn thấy là hắn, sắc mặt cô ta lập tức ngẩn ra.
Người đàn ông tuấn mỹ mặc quân trang lại như là không nhìn thấy biểu tình này của cô ta, mang theo sữa tự nhiên đi vào phòng bệnh, đặt một hộp sữa ở tủ đầu giường, thanh âm bình đạm: "Trung đội trưởng Trương thế nào rồi?"
Miêu Tinh chần chờ đóng cửa lại, trả lời: "Không tốt lắm, bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân anh ấy hôn mê."
Lâm Thời Hằng gật gật đầu, "Gặp cũng đã gặp rồi, vậy tôi đi đây."
Nói xong, hắn liền đi về phía cửa, Miêu Tinh lại đột nhiên vươn tay khóa trái cửa phòng, dồn dập gọi một tiếng: "Thời Hằng!"
Sau khi gọi một tiếng, cô ta mới phát hiện trái tim luôn khẩn trương của mình vẫn luôn đập thình thịch thình thịch, dù sao thì chồng cô ta vẫn còn đang nằm trên giường.
Nhưng cũng hết cách, cả ngày Lâm Thời Hằng đều ở cạnh Hà Tuyết Châu, cô ta hoàn toàn không có cơ hội có thể đơn độc tiếp cận hắn, hơn nữa nhìn cái bộ dạng này của Trương Ngạn Minh, tạm thời thì cô ta cũng không thể thoát thân được.
Quan trọng nhất chính là cô ta phát hiện mình mang thai rồi.
Rõ ràng đã uống thuốc lại vẫn mang thai, nếu là lúc Trương Ngạn Minh còn khỏe mạnh, có lẽ Miêu Tinh còn muốn do dự một chút, nhưng hiện tại, Trương Ngạn Minh nửa chết nửa sống, cô ta mang thai chắc chắn không phải là một tin tốt.
Nghĩ như vậy, Miêu Tinh cắn cắn môi, tiến lên hai bước, cô ta nhìn người đàn ông không chút dao động đang đứng yên trước mặt, lời còn chưa nói ra, nước mắt đã chảy xuống đầy mặt, thanh âm nghẹn ngào nói: "Lúc trước là do anh ta ép em."
Trên giường bệnh, đôi tay Trương Ngạn Minh đang thả lỏng ở trong chăn bỗng nhiên nắm chặt, sắc mặt vốn đã trắng giờ lại càng tái nhợt hơn.
Tiếp theo, hắn nghe thấy thanh âm bất kỳ lúc nào đều không nhanh không chậm của Lâm Thời Hằng: "Miêu tiểu thư, tôi cho là lúc trước mình đã nói rất rõ ràng rồi."
"Dù trung đội trưởng Trương và cô có quan hệ thế nào đi nào thì tôi cũng chắc chắn sẽ không đồng ý với cô, tôi đã có vợ rồi."
Sắc mặt Trương Ngạn Minh càng thêm khó coi, lúc trước Miêu Tinh rõ ràng nói với hắn là bởi vì quan hệ của hai người bọn họ nên Lâm Thời Hằng mới chọn từ bỏ, sau đó vẫn luôn khóc nức nở, khóc đến nỗi làm lòng hắn tràn đầy đau lòng.
Sau đó hắn luôn bị nhằm vào, Trương Ngạn Minh hoài nghi mọi chuyện đều do Lâm Thời Hằng, dù sao lúc trước nếu không phải vì Trương Ngạn Minh hắn thì Lâm Thời Hằng đã sớm ôm được mỹ nhân về.
Nhưng dựa theo ý trong lời Lâm Thời Hằng hiện tại, lúc trước rõ ràng từ đầu tới đuôi hắn đều chưa từng đồng ý với Miêu Tinh.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
"Thời Hằng! Đừng đi!"
Miêu Tinh nôn nóng tiến lên muốn ôm lấy Lâm Thời Hằng, kết quả còn chưa kịp chạm vào người hắn thì người đàn ông mặc quân trang phẳng phiu này đã nhanh chóng né tránh để cô ta bắt vào không khí.
Sắc mặt cô ta khó coi trong giây lát, lại ngẩng đầu lên, vẫn là nhu nhược đáng thương như trước, "Thật ra em chưa từng quên anh, sau khi kết hôn với Trương Ngạn Minh, dù em lên giường với anh ta nhưng trong đầu đều chỉ nghĩ về anh thôi."
"Thời Hằng, hiện tại Trương Ngạn Minh vẫn chưa tỉnh lại, giữa chúng ta không có trở ngại, em biết anh yêu Tuyết Châu, em sẽ không trở thành lí do khiến hai người khó xử đâu."
Miêu Tinh nói, biểu tình càng thêm đáng thương, "Em vốn muốn ly hôn với anh ta nhưng không ngờ lại xảy ra việc này, em sẽ luôn là vợ Trương Ngạn Minh, sẽ luôn yên lặng chờ anh, sẽ không nói câu không tốt nào với người khác về anh."
Tuy lời này của cô ta mịt mờ nhưng Trương Ngạn Minh đang nằm trên giường bệnh rất nhanh đã hiểu ra ý nghĩa trong đó.
Ý cô ta là bên ngoài cô ta vẫn sẽ là vợ của Trương Ngạn Minh hắn, nhưng mà sau lưng lại có thể làm tình nhân của Lâm Thời Hằng, lại còn không nói cho người khác biết nữa.
Hắn tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống nhanh hơn, Miêu Tinh đưa lưng về phía hắn ta nên không thấy nhưng Lâm Thời Hằng lại thấy rõ ràng.
"Xin lỗi, tôi nói rồi, vợ của tôi chỉ có mình Tuyết Châu."
"Cô làm như vậy......" Dứt lời, hắn giương mắt nhìn thoáng qua Trương Ngạn Minh trên giường, khóe môi hơi hơi gợi lên: "Là cực kỳ thiếu tôn trọng với trung đội trưởng Trương đấy."
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
"Thời Hằng!"
"Thời Hằng!!"
Lâm Thời Hằng đi ra ngoài, cửa được nhẹ nhàng đóng lại.
Miêu Tinh thất hồn lạc phách xoay người, đang chuẩn bị ngồi xuống lại nhìn thấy một đôi mắt u ám.
"Con ả đê tiện!! Không ngờ tôi lại bị cô lừa thế này!"
Trong mắt Trương Ngạn Minh tràn đầy tơ máu, giống như một kẻ điên vậy, chậm rãi đứng dậy từ trên giường, tìm kiếm đồ vật có thể đánh người khắp nơi: "Cô muốn ly hôn với tôi đúng không? Tôi càng không ly hôn với cô!"
"Cả đời này! Cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi thôi ——"
Lời đồn trong đại viện rất nhanh đã thay đổi.
Từ khi trung đội trưởng Trương tỉnh lại sau hôn mê, như đã thay đổi thành người khác vậy, còn có người đã nhìn thấy vết thương trên người Miêu Tinh.
Nhưng rất nhanh, bởi vì trung đội trưởng Trương đẩy chiến hữu ra chắn đao mà đã bị cách chức, đuổi ra khỏi quân đội, Miêu Tinh cũng biến mất theo hắn trước mắt mọi người.
Sáng sớm, đúng lúc ít người nhất, trên tay Lý Xuân Hoa xách theo canh gà bà nấu, đang muốn xách theo đi vào cửa bệnh viện thì bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ chạy vụt ra, ôm chặt chân bà, sợ tới mức làm bà lão chen chân vào đá, trực tiếp đá người ra ngoài.
"Dì! Dì à là cháu đây dì!!"
Miêu Tinh nâng mặt lên, khóe miệng tím tím xanh xanh, trên mặt còn có tơ máu, tóc rối tung giống như kẻ điên, cô ta như bắt được cọng rơm rạ cứu mạng mà vọt tới trước mặt Lý Xuân Hoa.
"Dì!! Cầu xin cô giúp cháu với! Cháu là tình nhân của Thời Hằng, trong bụng cháu có con của anh ấy đó dì!!"
"Vì đứa nhỏ này nên chồng cháu muốn đánh chết cháu, cầu xin cô giúp cháu với, giấu cháu đi với, trong bụng cháu chính là con của Thời Hằng nhà cô đó!!"
Lý Xuân Hoa ngốc vài giây, "Cô, cô nói cái gì? Trong bụng cô có con của Thời Hằng nhà tôi?"
"Đúng ạ! Đúng ạ!"
Thấy thái độ bà đã dịu dần, Miêu Tinh vội vàng nói: "Dì à, cầu xin cô đó, cô giúp cháu với, cháu có thể sinh một đứa nhóc mập mạp cho Lâm gia, cháu có thể sinh cháu trai cho cô!"
Lý Xuân Hoa đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: "Đứa bé trong bụng cô đã mấy tháng rồi?"
"Bốn tháng! Bốn tháng!"
Miêu Tinh mới vừa nói xong liền thấy sắc mặt bà lão trước mặt lập tức thay đổi, "Cô lừa ai đấy!! Còn nói con Thời Hằng nữa chứ! Cô thật cho là mình có thể lừa gạt tôi sao?!"
"Cút đi cút đi!! Con dâu bà đây sắp sinh con nên tâm tình tốt mới không so đo với cô, lần sau còn dám tới quấn lấy tôi thì tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát đấy!"
Miêu Tinh ngốc ngốc ngồi tại chỗ, nhìn Lý Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ cẩn thận mang theo canh gà đi vào.
Sao có thể chứ, sao bà ta lại có thể kết luận đứa bé không phải con Lâm Thời Hằng luôn như vậy.
Chẳng lẽ, bà ta thật sự tin tưởng cảm tình giữa Lâm Thời Hằng và Hà Tuyết Châu như vậy sao?
Lý Xuân Hoa mang theo canh gà vào phòng bệnh, cười ha hả lấy ra cho Hà Tuyết Châu đang nằm trên giường, "Tuyết Châu à, uống từ từ thôi, coi chừng bỏng."
Lâm Thời Hằng đang ngồi ở cuối giường mát xa chân giúp Hà Tuyết Châu bởi vì mang thai mà có chút sưng vù lên, "Mẹ, sao mẹ lại thở hổn hển thế."
"Nói tới mẹ lại thấy tức giận!"
Lý Xuân Hoa cười lạnh một tiếng: "Ở dưới lầu gặp phải người điên, còn bịa chuyện nói dối gạt mẹ, cũng không nhìn xem mẹ là ai."
Còn lừa bà là con của Thời Hằng nữa chứ.
Còn nói là tình nhân của Thời Hằng nữa chứ.
Sao có thể!
Thời Hằng không thể sinh!!
Không! Thể! Sinh!!
Không thể!
Yên: Còn chương là kết thúc thế giới nà: Số từ mỗi chương tăng nên edit chậm đi hicT^T.