Edit: Yên
Triệu Hành Quang há miệng muốn chửi người: "Cái đồ vô sỉ nhà cậu! "
"Nha, vậy người vừa rồi muốn cướp chỗ tôi rồi thế vô không phải anh sao?"
Triệu Hành Quang: "! ! "
Đúng vậy, hắn đã chủ động cướp.
Tức thật đấy.
Chờ Triệu Hành Quang tìm được lý trí từ trong tức giận thì mới chú ý tới người em gái vừa đá mình lại đang khóc, hắn cũng không rảnh lo tìm Lâm Thời Hằng tính sổ, vội vàng tiến lên: "Hướng Y, sao vậy? Có phải chân đá đến băng ghế nên đau rồi không?"
"Không có.
"
Vân Hướng Y khàn giọng cúi đầu lau nước mắt, nhìn thoáng qua anh trai đầy quan tâm trước mặt, nhẹ giọng nói: "Em không sao, nhập diễn thôi.
"
Ồ, ra là nhập diễn!
Triệu Hành Quang thả lỏng lại, hắn vẫn luôn đối diễn cùng em gái, đương nhiên biết cô càng dễ nhập diễn hơn so với người khác, đôi khi muốn ra yêu cầu diễn xuất thì phải mất một đoạn thời gian rất dài.
Nghĩ hôm nay suất diễn của cô cũng quay xong rồi, hắn quan tâm che chở Vân Hướng Y, dịu giọng nói: "Không thì em vào trong phòng nghỉ ngơi trước đi? Buổi tối anh còn hai cảnh nữa, chờ buổi tối quay xong rồi dẫn em ra ngoài ăn nhé?"
Vân Hướng Y luôn không thể từ chối hắn, gật gật đầu, theo Triệu Hành Quang đi về phía phòng nghỉ bên kia, chỉ là lúc đi lên vẫn không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thời Hằng còn đứng ở kia một cái.
Thấy cô nhìn lại đây, Lâm Thời Hằng vươn tay vẫy vẫy với cô, làm khẩu hình lát nữa gặp lại.
Không biết vì cái gì mà trong lòng đột nhiên liền trở nên nhẹ nhàng.
Lâm Thời Hằng luôn giữ lời, hắn nói muốn bồi thường trà sữa thì tuyệt đối sẽ bồi thường trà sữa, chỉ là có thể vì để Triệu Hành Quang nhận được bồi thường không quá đắc ý mà hắn trực tiếp bảo trợ lý phái người đi mua một thùng trà sữa phân cho cả đoàn phim.
Mấy nghệ sĩ có tiền đương nhiên không để bụng tiền một ly trà sữa này, nhưng đối với những pháo hôi tiểu long bộ cùng nhân viên công tác thì trà sữa này của Lâm Thời Hằng liền có vẻ vô cùng hào phóng.
Lúc ấy mọi người cảm ơn xong cũng không để ý, dù sao thì diễn viên chính mời ăn uống gì đó cũng rất bình thường, ngày đó Lâm Thời Hằng còn tự mình cầm trà sữa lắc lư trước mặt Triệu Hành Quang một vòng, rồi còn mời hắn cùng uống nữa chứ.
Triệu Hành Quang là có cốt khí như vậy, giống kiểu sẽ uống trà sữa của kẻ thù lắm sao?!
Đương nhiên là không rồi!
Sau đó Lâm Thời Hằng liền cực kỳ vô sỉ mở phát sóng trực tiếp.
Thủ đoạn cũ rích như vậy đối với Triệu Hành Quang mà nói! ! vẫn vô cùng hữu dụng.
Cuối cùng, hắn đành phải khuất nhục, cười trước phát sóng trực tiếp rồi nhận trà sữa của Lâm Thời Hằng, còn phải cười phù hợp nhân thiết nữa chứ, cảm ơn idol Lâm Thời Hằng vì nguyện ý cho hắn trà sữa, hắn quả thực thụ sủng nhược kinh, cực kỳ vui vẻ.
Vì đã nguyện tiếp nhận trà sữa nên Triệu Hành Quang vốn nghĩ Lâm Thời Hằng sẽ đóng phát sóng trực tiếp, kết quả hắn không làm thế.
Hắn liền mở phát sóng trực tiếp như vậy, dùng ngữ khí cực kỳ không để bụng nói: "Không có gì, toàn bộ đoàn phim đều có cả.
"
Phì!!
Toàn bộ đoàn phim đều có thì cậu còn tự mở phát sóng trực tiếp riêng làm cái quỷ gì thế!
Mà để Triệu Hành Quang cảm thấy vô sỉ nhất lại là một chuyện khác, Lâm Thời Hằng biết hắn sẽ không để Vân Hướng Y nhận bất kỳ thứ gì của mình, nhưng lúc mở phát sóng trực tiếp lại công khai đi đưa trà sữa cho Vân Hướng Y.
Đã làm nhiều trò như vậy trước mặt người xem rồi, hắn có thể bảo Vân Hướng Y từ chối sao?
Có thể sao?!
Triệu Hành Quang chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn tên Lâm Thời Hằng kia bảo trợ lý cầm phát sóng trực tiếp, còn bản thân thì tỏ vẻ tốt bụng ngồi cạnh em gái nhà mình nói linh tinh bậy bạ về nguồn gốc nguyên liệu trà sửa nửa tiếng đồng hồ.
Nhìn Triệu Hành Quang muốn tiến lên nhưng lại cố kỵ cameras nên không dám tiến lên, Lâm Thời Hằng còn nở nụ cười, vẫy tay về phía hắn: "Anh cũng muốn nói chuyện về nguyên liệu trà sữa chút sao? Tới đây ngồi cùng nè.
"
Ai muốn nói chuyện nguyên liệu trà sữa với cậu chứ!
Nếu không phải vì có cameras thì hắn đã hận không thể trực tiếp ném trà sữa trên tay lên mặt Lâm Thời Hằng rồi.
Nhưng mà, ở trước cameras, hắn vẫn phải trưng ra nhân thiết ôn tồn lễ độ dịu dàng của mình ra, cười ha hả cầm trà sữa chen vào giữa em gái cùng Lâm Thời Hằng, nghe hắn nói từ nguồn gốc trà sữa đến Tam Hoàng Ngũ Đế.
Thật vất vả chờ đến khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Triệu Hành Quang đầy mặt âm trầm đứng lên, thấy chung quanh không có người khác đang ghi hình gì đó mới trực tiếp xé rách mặt hỏi: "Lâm Thời Hằng, cậu có xấu hổ hay không!"
"Nhìn anh kìa.
"
Người đàn ông rõ ràng có diện mạo hoàn mỹ trời ban lại mặt dày vô sỉ tới cực điểm ngồi trên băng ghế nhỏ, như là không nghe được Triệu Hành Quang đang mắng mình vậy, cười hì hì tiếp một câu: "Tôi không biết xấu hổ, thế mặt còn có thể chạy từ trên người tôi xuống chắc?"
Triệu Hành Quang: "! ! "
Hắn đi đến bên cạnh em gái, nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mặt.
Rất hiển nhiên, hắn không chơi lại Lâm Thời Hằng.
Tên nhóc này chỉ cần vừa mở phát sóng trực tiếp là hắn liền hết cách, chỉ có thể nghẹn khuất mà làm theo lời cậu ta nói.
Lúc trước khi Lâm Thời Hằng vì bị cướp nhân vật nên giở đủ trò với hắn, Triệu Hành Quang còn cười nhạo ở sau lưng là hắn cũng chỉ biết làm mấy cái động tác nhỏ này.
Kết quả hiện tại, hắn xem như bị hố thê thảm.
Nếu chỉ có Triệu Hành Quang một mình bị hố thì thôi đi, nhưng Lâm Thời Hằng còn không biết có mục đích gì mà đi tiếp cận em gái hắn nữa.
Không thể nhẫn nhịn được, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hành Quang vẫn quyết định nhận thua.
Lâm Thời Hằng cười hì hì nhìn biểu tình cắn răng thay đổi liên tục của Triệu Hành Quang trước mặt, cuối cùng như ngừng lại nghẹn khuất, nén giận mở miệng: "Chuyện nhân vật lúc trước là tôi không đúng! "
Phì! Nếu Lâm Thời Hằng nói một tiếng trước lúc thử kính là nhân vật này chỉ có thể là của mình hắn, ai đoạt thì hắn sẽ đối nghịch với người đó thì Triệu Hành Quang chắc chắn đã trốn đi xa thật xa rồi.
"Trước đó cậu đã làm nhiều chuyện như vậy rồi, có lẽ cũng đã hết giận.
"
Rác rưởi, tiểu nhân, chỉ biết ngáng chân sau lưng, có bản lĩnh thì đối đầu chính diện đi xem nào!
"Hiện tại tôi xin lỗi cậu, chuyện giữa chúng ta dừng ở đây đi được không?"
Nhẫn nhẫn nhẫn, vì Hướng Y, hắn có thể!
Trợ lý đứng bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, lúc trước Lâm Thời Hằng đã ra tay không ít lần, kết quả người này không những kiên cường chống đỡ được mà mỗi lần gặp mặt còn vẻ mặt khinh thường.
Chỉ cho trà sữa thôi đã cúi đầu như vậy rồi?
Thật ra đối với việc Triệu Hành Quang cúi đầu, Lâm Thời Hằng cũng không thấy ngoài ý muốn lắm, hắn giống như một đế vương chân chính trên cao nhìn xuống vậy, cao ngạo ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay: "Thôi được, nếu anh xin lỗi thì tôi sẽ khoan hồng độ lượng, không so đo với anh nữa.
"
Triệu Hành Quang gần như bị ngữ khí đương nhiên vô sỉ như thế của người trước mặt này làm tức đến hộc máu.
Nếu tên Lâm Thời Hằng này mà là khoan hồng độ lượng thì trên thế giới này liền không có người bụng dạ hẹp hòi gì rồi.
Nhưng hiện tại hắn không thể không chịu đựng xúc động muốn hộc máu kia lại mà nở nụ cười: "Ừ, vậy sau này chuyện này có phải đã qua cả rồi không?"
"Ừ.
"
Vẻ mặt Lâm Thời Hằng đầy kinh ngạc: "Đương nhiên là đã qua rồi, chuyện này không phải đã sớm qua rồi sao?"
"Anh cho rằng tôi sẽ chỉ vì chút việc nhỏ này thôi mà ghi hận anh sao? Anh coi tôi thành loại người gì vậy, tôi lòng dạ rộng lượng cũng không phải chỉ là lời nói suông thôi đâu.
"
Triệu Hành Quang: "! ! "
Trợ lý: "! ! "
Đã cho qua rồi mà còn tìm người ta gây chuyện mỗi ngày??
Đã cho qua rồi còn mấy lần giáp mặt trào phúng??
Lời này nói ra ai tin chứ!
"Đúng rồi, tôi thấy anh vừa rồi giống như không quá thích uống trà sữa nhỉ, sao tư liệu về anh không nói tới chuyện này vậy?"
Nói xong câu kia làm khóe miệng hai người run rẩy, Lâm Thời Hằng đổi lời, lại đổi đề tài.
Triệu Hành Quang không hiểu hắn muốn làm gì, nghĩ nếu hắn đã mở miệng tỏ vẻ chuyện đoạt nhân vật đã qua thì có thể châm chước trả lời: "Tôi không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng mà lại từng quay quảng cáo trà sữa! "
"Ồ! "
Vẻ mặt Lâm Thời Hằng bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy anh cho Hướng Y trà sữa là bởi vì cô ấy thích uống sao?"
Triệu Hành Quang chịu đựng nghẹn khuất gật đầu.
"Không có chuyện gì thì có phải cậu nên đi hoá trang rồi không, sắp quay rồi.
"
"Không vội không vội.
"
Lâm Thời Hằng cười vẻ mặt không có ý tốt, nghiêng đầu chớp chớp mắt với Vân Hướng Y phía sau Triệu Hành Quang: "Hướng Y, sau này ngày nào anh cũng cho em trà sữa uống.
"
Vân Hướng Y nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nho nhỏ, gật gật đầu.
Đối với Lâm Thời Hằng chưa bao giờ dùng tầm mắt kỳ quái nhìn mình, cô vẫn rất có thiện cảm.
Lâm Thời Hằng nói xong, lại bỏ thêm một câu trước vẻ mặt "Cậu mẹ nó muốn cho em gái tôi trà sữa là muốn làm gì" của Triệu Hành Quang: "Cũng sẽ cho cả anh nữa, fans boy của tôi à ~"
Triệu Hành Quang: "???"
Như thể cũng biết hắn sẽ không uống, tên nhóc rõ ràng tướng mạo hoàn mỹ nhưng biểu tình lại cực kỳ gợi đòn trước mặt bỗng đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Nếu anh không muốn uống cũng không sao.
"
"Dù sao tôi cũng sẽ phát sóng trực tiếp, minh tinh từng quay quảng cáo trà sữa lại không muốn uống trà sữa idol đưa, hẳn cũng xem như là một tin tức nhỉ?"
Mặt Triệu Hành Quang đờ đẫn: "Không phải vừa nãy cậu nói cậu lòng dạ rộng lượng nên mọi chuyện lúc trước đều không bỏ trong lòng sao?"
"Đúng vậy.
"
Lâm Thời Hằng sảng khoái thừa nhận, ha hả cười: "Chuyện lúc trước tôi không bỏ trong lòng, nhưng mà chuyện sau đó, tôi có thể nhớ tới anh cả đời.
"
"Anh không thoải mái, tôi liền thấy sảng khoái.
"
Hắn còn cười, cũng không mặc bộ long bào vô cùng uy nghiêm kia, nhưng chính lúc cười như vậy nhìn Triệu Hành Quang lại khiến lưng hắn thấy có chút lạnh cả người.
Hắn liền phát ngốc như vậy nhìn tên nhóc hành sự từ trước đến nay đều kiêu ngạo không cố kỵ mang theo trợ lý nghênh ngang rời đi.
Trợ lý nhìn thoáng qua phía sau, lặng lẽ tiến đến bên người Lâm Thời Hằng: "Anh, Triệu Hành Quang lại đắc tội anh thêm lần nữa từ khi nào thế? Sao em lại không biết?"
"Cậu muốn biết?"
Lâm Thời Hằng cong môi lộ ra một nụ cười xấu xa, sau khi trợ lý mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt thì gật đầu, trả lời: "Anh ta đã thở.
"
Trợ lý: "! ! A??"
"Tôi ở một đoàn phim với anh ta, anh ta vừa thở một cái là không khí của đoàn phim liền sẽ thiếu phần của một người, người không thở sẽ chết, Triệu Hành Quang đã đoạt đi nhiều không khí như vậy không phải tương đương với việc anh ta muốn làm tôi chết sao?"
Một hơi nói xong, hắn tổng kết: "Cho nên, bọn tôi là thù địch sinh tử.
"
Trợ lý: Giống như rất có đạo lý nhưng cũng lại giống như hoàn toàn không đạo lý tí nào!
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nơm nớp lo sợ hỏi một câu: "Nhưng mà người cả đoàn phim!.
đều thở hết mà.
"
"Không sai.
"
Lâm Thời Hằng nhướng mày, "Nhưng tôi chỉ thấy mình Triệu Hành Quang không vừa mắt.
"
Trợ lý:! ! Quả nhiên, vẫn là ghi hận chuyện lúc trước bị đoạt nhân vật.
Hắn đã nói mà, vị tiểu tổ tông này tung hoành giới giải trí thời gian dài như vậy trước nay không chạm qua vách tường, sao có thể dễ dàng tha thứ được chứ.
Lâm Thời Hằng lại nói: "Ngày mai lại đi mua trà sữa cho đoàn phim, phát cho từng người rồi hỏi thăm người ta xem còn đồ ngọt gì ăn ngon lại đắt không.
"
Toàn bộ hành trình vừa rồi trợ lý đều bàng quan, nghe xong đương nhiên đã biết hắn là muốn buộc Triệu Hành Quang ăn đồ ngọt mà hắn ta không thích, hắn hiếu kỳ nói: "Anh, sao không trực tiếp mua mấy phần cho Triệu Hành Quang đi, mua cho cả đoàn phim cũng quá phí tiền rồi.
"
"Tôi thiếu chút tiền ấy sao?"
Lâm Thời Hằng nói xong, ha hả cười lạnh: "Hơn nữa, nếu chỉ đưa cho hai người bọn họ thôi thì không được, vậy thì lại thành tôi đi lấy lòng Triệu Hành Quang mất.
"
Trợ lý cuối cùng cũng hiểu rõ.
Sao hắn cảm thấy Lâm ca như học sinh tiểu học vậy, bắt nạt người khác còn cửu chuyển tám hồi, nhưng ngẫm lại loại bắt nạt này cũng sẽ không cho người mượn cớ, vẫn phải chịu đựng lương tâm bất an, đành chuẩn bị lát nữa đi đặt mua danh sách đồ ngọt vậy.
Vân Hướng Y luôn không cảm thấy hứng thú với chuyện bên ngoài nhìn về phía hai người vừa nói chuyện vừa đi phía trước một cái, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh trai: "Anh đắc tội anh ấy sao?"
"Không có! " Triệu Hành Quang khó hiểu lắc đầu: "Chẳng lẽ cậu ta biết anh mắng chuyện của cậu ta sau lưng? Sao thế được, anh chỉ mắng hai câu, còn là ngầm mắng nữa, lòng dạ hẹp hòi như vậy! "
Nói xong, lời hắn nói đột nhiên dừng lại, khiếp sợ lại tràn đầy vui sướng xoay người, bắt được tay em gái.
"Hướng Y, Hướng Y em đang quan tâm anh sao??"
Đây vẫn là lần đầu tiên cô tỏ vẻ quan tâm với hắn từ khi hắn đón Vân Hướng Y trở về.
Vân Hướng Y nhìn người trước mặt đầy mặt mừng như điên, gật gật đầu.
Hắn dùng loại ánh mắt như thể cô là một người bệnh nan y đột nhiên có khởi sắc vậy.
Vân Hướng Y không chịu nổi bị nhìn như vậy, nhưng cô lại không muốn mở miệng nói chuyện, hơn nữa, cô biết hắn là vì muốn tốt cho mình mà thôi.
Đối với cô thì trừ việc đóng phim ra, mỗi một câu nói đều phải hao phí tâm thần rất lớn.
Có chút muốn Lâm Thời Hằng lại đây nói chuyện với cô.
Hắn nói chuyện chưa bao giờ cần cô phụ họa, cũng sẽ không dùng cái loại ánh mắt nhìn người bệnh này nhìn cô.
Triệu Hành Quang hưng phấn không thể liên tục lâu lắm, bởi vì ngày hôm sau, Lâm Thời Hằng liền dựa theo lời lúc trước, lại mua một thùng trà sữa rồi phái người đưa cho cả đoàn phim.
Cả đoàn phim, đương nhiên cũng bao gồm hắn.
Lâm Thời Hằng trực tiếp ném trà sữa vào trong lòng ngực Triệu Hành Quang, lắc lắc di động trong tay: "Không uống thì phát sóng trực tiếp chờ anh.
"
Triệu Hành Quang: "! ! "
Hắn chịu đựng sỉ nhục, mở trà sữa ra, cắm ống hút vào.
Lại nhìn Lâm Thời Hằng đã lại cười hì hì cầm trà sữa đưa cho Vân Hướng Y, ngồi ở đối diện bàn cô, vẻ mặt thuần lương vô tội: "Vị đậu đỏ.
"
Vân Hướng Y nhìn vào đôi mắt mang theo hưng phấn vì trò đùa dai này của người kia, duỗi tay lấy trà sữa, nhẹ giọng nói: "Anh đừng đưa trà sữa cho anh ấy nữa.
"
Nụ cười trên mặt Lâm Thời Hằng khựng lại một chút, Triệu Hành Quang đang vẻ mặt khó chịu uống trà sữa, nghe thế lập tức cảm động không thôi.
Quả nhiên là em gái hắn, sẽ nói chuyện vì hắn, nhưng vui thì vui, hắn vẫn chắn trước người Vân Hướng Y trước tiên, đầy mặt cảnh giác nhìn về phía tên nhóc Lâm Thời Hằng kiêu ngạo ương ngạnh nói trở mặt liền trở mặt này.
Lâm Thời Hằng vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu, cũng không thèm nhìn tới Triệu Hành Quang chắn ở phía trước, nghiêng đày sang trái, vòng qua Triệu Hành Quang cười tùy ý với Vân Hướng Y: "Được, tôi không đưa trà sữa nữa.
"
Hắn đồng ý sảng khoái thế làm Triệu Hành Quang càng đầy mặt nghi ngờ.
Đến khi Lâm Thời Hằng đi mất, Triệu Hành Quang vẫn không dám tin tên ác ma này lại thật sự đồng ý không đưa trà sữa tới tra tấn mình nữa.
Chờ đến ngày hôm sau, lại đến thời gian nghỉ ngơi, hắn nhìn trợ lý Lâm Thời Hằng chỉ huy người di chuyển đồ vật tiến vào liền có loại ý niệm quả nhiên như thế.
A, Lâm Thời Hằng sao có thể nói chuyện giữ lời được chứ.
Ngay sau đó, trợ lý liền hô: "Lâm ca mời mọi người ăn bánh kem, rất ngọt, ăn rất ngon, muốn ăn thì tự đến đây lấy nhé.
"
Triệu Hành Quang: "! ! "
Một lúc sau, quả nhiên Lâm Thời Hằng cầm hai miếng bánh kem thong thả ung dung đi tới, mang theo nụ cười ăn chơi trác táng đầy mặt, huýt sáo một cái với Triệu Hành Quang biểu tình đang dại ra.
"Fans boy à, ăn bánh kem đi này.
"
"Ngọt lắm, ăn rất ngon nha.
"
Đặt bánh kem trước mặt Triệu Hành Quang xong hắn lại đẩy một phần khác cho Vân Hướng Y, nhìn cô an tĩnh cầm nĩa ăn từng miếng, lại tự nhiên mà móc di động ra, màn ảnh nhắm ngay Triệu Hành Quang biểu tình ẩn nhẫn phẫn nộ lại tràn ngập nghẹn khuất khổ sở.
Thúc giục: "Mau ăn đi, không ăn liền phát sóng trực tiếp anh.
"
Triệu Hành Quang trên dưới bật hơi, hung tợn trừng người ngồi đối diện mình.
Lâm Thời Hằng nhướng mày, tay chạm di động một chút: "Xin chào mọi người, người ngồi đối diện chính là fans boy Triệu Hành Quang của tôi, tuy tôi chưa muốn thừa nhận anh ta nhưng anh ta vẫn luôn rất nỗ lực lấy lòng tôi.
"
"Hiện tại anh ta đang cầm bánh kem tôi tự mình đưa tới, tới đây nào, màn ảnh chuyển một chút, chúng ta tới hỏi một chút anh ta ăn ngon không nhé.
"
Nói xong, hắn đưa điện thoại di động đưa về phía trước, đắc ý nhướng mi, giọng nói dễ nghe hỏi: "Ăn ngon không? Hương vị thế nào?"
Hắn vừa mở miệng Triệu Hành Quang liền lập tức biến sắc, giờ phút này nghe hắn hỏi chuyện liền cười cực kỳ ôn hòa với màn ảnh, "Hương vị rất không tồi, cảm ơn Lâm ca đã cho tôi bánh kem, tôi nếm một miếng lại nói cho mọi người hương vị! ! "
Hắn còn đang blah blah nói, Lâm Thời Hằng ở sau di động liền đưa mắt ra hiệu với Vân Hướng Y đang ở an tĩnh ăn bánh kem, cô hiểu ý, nghiêng người nhìn di động trên tay hắn.
Trên di động là giao diện trò chơi.
Lâm Thời Hằng vốn không phát sóng trực tiếp.
Cô giật mình, giương mắt nhìn thoáng qua anh trai giả cười ăn xong một miếng bánh kem, xì một tiếng, cười lên tiếng.
Triệu Hành Quang đang lải nhải chia sẻ hương vị cùng bánh ngọt liền bị tiếng cười đột nhiên của em gái ngắt ngang, liền phát ngốc.
Lâm Thời Hằng vô cùng không khách khí ném di động đập bàn điên cuồng cười: "Ha ha ha ha ha Anh đúng là đồ ngốc mà!!"
"Ai nha má ơi cười chết tôi ha ha ha ha ha ha ——"
Triệu Hành Quang: "! ! Lâm Thời Hằng!!"
Hắn đứng dậy muốn đánh, lại thấy tên nhóc kia giống như trẻ mầm non mà đã nhặt di động nhanh như chớp chạy mất hút.
Lại xoay người thì liền đối diện với em gái cười cong cong khóe mắt.
Lửa giận trong lòng Triệu Hành Quang liền tan biến hết sạch.
Hắn ngồi lại chỗ cũ lần nữa, nói thầm một câu với em gái đang nhẹ nhàng cười nhìn mình: "Con nhóc vô lương tâm.
"
Nhưng mà, thấy cô vui vẻ như vậy, còn cười nữa.
Đoàn phim quay chụp vô cùng thuận lợi, tươi cười trên mặt đạo diễn càng ngày càng nhiều, chờ đến tới khi gần tách ra thì Triệu Hành Quang mỗi ngày đều càng thêm chán ghét Lâm Thời Hằng mới đột nhiên kinh hãi phát hiện, cả đoàn phim lại chỉ còn có một mình hắn chán ghét Lâm Thời Hằng.
Không, chuyện này không khoa học!
Đã nói với nhau là mọi người cùng tránh xa tên ma đầu này rồi cơ mà!
Từ sau khi Triệu Hành Quang tiến tổ, một trái tim liền chia làm hai nửa, một nửa là quay chụp, một nửa là chăm sóc em gái, hoàn toàn không chú ý tới mọi người đã làm phản tập thể từ khi nào.
Cho đến đoàn phim kết thúc quay chụp, cùng nhau ăn tiệc mừng công, hắn mới biết được vì sao lại có nhiều người thay đổi thái độ với Lâm Thời Hằng như vậy.
Vẫn là chuyện ly trà sữa kia.
Sau đó thật ra Lâm Thời Hằng cũng không đưa trà sữa nữa, nhưng lại biến đổi thành đưa đủ loại đồ ngọt khác nhau, mỗi lần hắn đưa tới là cho cả đoàn phim, gần như không bỏ ngày nào, nhóm nghệ sĩ giữ dáng người đương nhiên sẽ không ăn, nhưng nhân viên đoàn phim cùng pháo hôi tiểu long bộ lại ăn rất sung sướng.
Đoàn phim quay xong, Triệu Hành Quang tăng năm cân, thanh danh của Lâm Thời Hằng ở đoàn phim đã từ "lòng dạ hẹp hòi ương ngạnh kiêu ngạo" biến thành "hào phóng dễ thân lại có tiền".
Quả thật rất có tiền.
Không thì một người có thể làm ra loại chuyện bao đoàn phim đồ ngọt hơn một tháng chỉ vì làm người nhìn không thuận mắt ăn mệt thôi sao?
Chờ đến thật vất vả ăn xong tiệc mừng công, lúc đạo diễn tuyên bố giải tán ngay tại chỗ, Triệu Hành Quang quả thực thấy cảm động muốn khóc.
Cuối cùng cũng thoát khỏi Lâm Thời Hằng.
Thoát khỏi công kích đồ ngọt của hắn.
Không bao giờ phải nhìn hắn lôi kéo em gái thì thầm nói một đống lời lung tung rối loạn nữa.
Cám ơn trời đất cảm ơn đạo diễn!
Sau khi Triệu Hành Quang nghỉ ngơi vài ngày liền chọn lựa giúp mình cùng em gái một cái kịch bản.
Bởi vì Vân Hướng Y đã nói qua với hắn là Lâm Thời Hằng biết cô muốn diễn bộ phim kia của đạo diễn Trương, lúc này Triệu Hành Quang rất cẩn thận, lúc thử kính còn tự đi tìm người hỏi, xác nhận Lâm Thời Hằng không tới thử kính mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Thời Hằng người này có kịch độc, vẫn nên tránh xa một chút mới tốt.
Thử kính vô cùng thuận lợi, anh em hai người đều giành được nhân vật mình thích.
Triệu Hành Quang đã lâu rồi không quay loại phim yêu đương trong sáng mới mẻ này rồi, thật sự có chút kích động.
Nhưng tia kích động này bỗng biến thành đờ đẫn khi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong cuộc họp báo của các diễn viên chính lúc sắp bắt đầu quay.
Lâm Thời Hằng đang cười vẫy tay với bọn họ: "Hướng Y, bên này!"
Dưới màn ảnh, trong lòng Triệu Hành Quang hỏng mất, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, đi tới chỗ phóng viên, nhìn khẩu súng trước mặt.
Nụ cười trên mặt hắn không đổi, thanh âm từ trong kẽ răng cất lên: "Cậu đúng là cái đồ âm hồn không tan mà.
"
Lâm Thời Hằng cũng cười vui vẻ, cũng đáp lại bằng giọng điệu y hệt hắn: "Anh khó chịu, tôi liền thấy sảng khoái.
"
"Yên tâm, đoàn phim mới tôi cũng sẽ đưa đồ ngọt hằng ngày.
".