Edit: Yên
Lâm Thời Hằng đến vừa vặn đúng dịp thời cơ tốt, vừa lúc người nhà mẹ đẻ Tuyết Châu tới.
Trong số những nguyên nhân Hà Tuyết khiến cho mẹ chồng không thích, người nhà mẹ đẻ chiếm một bộ phận rất lớn.
Cha cô là đại phu, mẹ xuất thân là phụ nữ bình thường trong thôn, sở dĩ lúc trước hai vợ chồng ở bên nhau là vì hợp tam quan, mà tam quan của bọn họ cũng rất đơn giản: Con trai là bảo bối, con gái là cỏ cây.
Hai người kết hôn liền một lòng muốn sinh con trai, đáng tiếc làm việc tốt thường gian nan, liên tiếp sinh ba đứa con gái mới được một cái cục cưng bảo bối, từ đây sủng con trai lên tận trời, với con gái thì lại ghét bỏ vô cùng.
Lúc con gái lớn sinh ra, tuy hai vợ chồng thất vọng, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa bé đầu tiên, cũng yêu thương nhiều hơn một chút.
Lúc con gái thứ hai sinh ra, sắc mặt hai vợ chồng này liền không thể nào đẹp nổi nữa, thân thể người mẹ vì sinh liên tiếp hai đứa con đã có chút kém hơn, bị chồng điều dưỡng thật vất vả mới mang thai được, chờ đến con gái thứ ba chính là Hà Tuyết Châu sinh ra, nếu không phải khi đó lão nhị của Hà gia còn sống ngăn cản, mẹ cô còn định trực tiếp ném cô vào sông cho chết chìm rồi.
Hà Tuyết Châu lớn lên gập ghềnh đến hơn một tuổi, mẹ cô liền sinh ra đứa con trai.
Nguyện vọng của cha mẹ được thực hiện, ngày tháng ba chị em trải qua liền không quá tốt, ngược lại so với trước kia lại càng thêm khổ hơn.
Con trai đáng yêu quý giá muốn uống sữa bột, trong nhà lại không có tiền, không chỉ riêng mỗi bố mẹ kiếm tiền cho con trai, còn yêu cầu ba con gái đi kiếm tiền giống nhau.
Tuy Hà Tuyết Châu tuổi còn nhỏ một chút nhưng không như các chị theo mẹ đi thêu thùa may vá, khi đó mẹ cô cũng lười chăm sóc cô, lại sợ cô chạy loạn, đơn giản trói chặt eo cô bằng dây thừng buộc cạnh chân bàn, một lần buộc chính là cả ngày.
Chờ đến lúc Hà Tuyết Châu lớn lên một chút, sau khi học được cách phân biệt rõ các loại thảo dược, nhiệm vụ của cô không còn là thêu thùa may vá cùng với các chị cố sức bán lấy tiền nữa, mà là theo cha lên núi đi hái thuốc.
Bốn đứa trẻ dần dần lớn lên, trong nhà cũng chậm rãi tốt hơn một chút.
Mà khi tiểu học trong thôn mở ra thông báo đến mỗi nhà, cha Hà liền rơi xuống núi qua đời trên đường đi hái thuốc.
Trụ cột trong nhà không có, cũng đã hết hơn một nửa mấy thứ tích góp, con trai cưới vợ cần có cái phòng mới cần phải nuôi con nữa, làm sao bây giờ?
Bán con gái thôi!
Mẹ Hà bán con gái phần lớn đều là nhà nghèo không làm được gì, rốt cuộc thì bởi vì bọn họ nghèo, mới có thể cưới vợ không làm nổi cái gì, chỉ cần trong lòng có một chút thương con gái, đều sẽ không vui đem con gái tốt như vậy gả cho nhóm bọn họ.
Nhưng mẹ Hà không ngại, chỉ cần lấy ra được lễ hỏi bà ta ra giá, bà ta liền có thể gật đầu đem con gái gả ra bên ngoài.
Người nhà chị cả chị hai của Hà Tuyết Châu gả tới đều nghèo rớt mồng tơi.
Trước đó các cô đều không học qua gì cả, từ nhỏ đã bị cha mẹ áp bách, vốn dĩ cũng không có ý niệm phản kháng.
Sau khi nghe lời gả đi, Hà gia liền không còn liên hệ gì với các cô nữa.
Lý Xuân Hoa nhìn trúng chính là cái này, chính bà cũng không thoải mái với nhà chồng, cũng không nghĩ có một cái nhà mẹ đẻ của con dâu không thoải mái.
Hơn nữa khi bà muốn tìm con dâu, liền nhìn trúng Hà Tuyết Châu người cần mẫn lại thành thật, dáng người không tồi diện mạo dễ nhìn, còn có một chút tay nghề hái thuốc xem bệnh, gả cho con trai bà chắc chắn có thể sinh ra cho bà đứa cháu lớn trắng trẻo mập mạp, bởi vậy trực tiếp vỗ tay một cái, cho tiền, định ra cuộc hôn nhân này.
Kết quả không nghĩ tới, không ngờ Hà gia sửa phong cách ngày xưa "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi", liên tiếp tới Lâm gia đi lại, há mồm ngậm miệng đều là vay tiền.
Sao Lý Xuân Hoa có thể chịu đựng được đây?
Lúc trước bà có thể dứt khoát lưu loát phân nhà với ông bà Lâm Thời Hằng, tuyệt đối không phải người dễ trêu chọc, mỗi lần Hà gia tới đều không để cho bọn họ chiếm được tiện nghi, chờ bọn họ đi rồi lại muốn răn dạy Hà Tuyết Châu một lần.
Dù cho bị vả mặt như vậy nhưng Hà gia cứ như là nhìn không hiểu được sắc mặt của người khác vậy, mỗi lần đều liếm mặt đều chào đón, hoàn toàn không hề quan tâm đến con gái ở Lâm gia sẽ nhận được đãi ngộ như thế nào.
Nhược điểm duy nhất của Lý Xuân Hoa chính là con trai, mà cố tình con trai bà lại sĩ diện, hiếu thuận với ông bà, với nhà mẹ đẻ của vợ cũng muốn đối phó trên mặt, làm cho bà bó tay bó chân không dám động thủ, chỉ có thể để Hà gia tới một lần liền đuổi một lần.
Mẹ Hà vừa mới mang theo con trai tới cửa, mở miệng chính là một câu:
"Thông gia à, nghe nói Thời Hằng trọng thương tàn phế rồi?"
Lý Xuân Hoa lập tức ném dao phay bên trên qua: "Bà TM nói ai tàn phế cơ?"
TM = ĐM, một câu chửi.
Ngay cả Hà Tuyết Châu hay bị mẹ quát mắng sắc mặt cũng không thể nào đẹp nổi: "Mẹ nói gì vậy hả, Thời Hằng vẫn tốt mà."
"Không đúng không đúng, chẳng phải tôi đây cũng là nghe người trong thôn nói nên quan tâm Thời Hằng hay sao?"
Mẹ Hà bị bộ dáng vừa mới hung thần ác sát muốn giết người kia của Lý Xuân Hoa dọa đến mức hai chân nhũn ra, trong lòng cũng có chút hối hận nói quá trực tiếp, vội vàng treo lên nụ cười lấy lòng: "Cái này đều là bọn họ nói, không phải tôi nói đâu!"
"Đúng đúng đúng, những lời này chúng tôi mới nghe nói.
Chị, chị chạy nhanh ra ngăn cản mẹ chồng chị một chút đi!"
Hà Tiểu Bảo lập tức mở miệng, hắn cũng nhặt được quả hồng mềm liền nắn bóp, với Lý Xuân Hoa thì e sợ, còn với người chị gái từ nhỏ đến lớn đều bị mình bắt nạt lại là tràn ngập oán khí.
"Thông gia à, bà đừng có gấp, tôi còn không phải là nghe nói Thời Hằng bị thương liền sợ nó bị thương đến thân thể hay sao.
Quan hệ giữa bà với người Lâm gia bên kia không tốt, sau này Thời Hằng cũng không thể nhận nuôi trẻ nhỏ bên đó được, bà nhìn Tiểu Bảo nhà tôi mà xem, nó là em trai ruột của Tuyết Châu, bàn đến thân thích, chắc chắn là Tiểu Bảo nhà tôi...!Trời ạ mẹ ơi!"
Nếu như trước đó Lý Xuân Hoa vẫn còn đang cố ý hù dọa bọn họ, hiện tại thật sự đã chọc giận rõ ràng rồi, vung lên cây chổi trên mặt đất trực tiếp ném đi, nhìn thấy hai mẹ con kia hét toáng lên một cái tránh thoát, khiến cho tức giận đến nỗi trước mặt đều từng đợt biến thành màu đen, xoa eo liền bắt đầu mắng.
"Bà đúng là cái đồ táng tận lương tâm, dù con trai bà chết đi nữa thì con trai tôi vẫn sẽ không có việc gì cả, còn nhận nuôi, bà đi mà nằm mơ mộng đẹp đi thôi!! Kiếp sau đều không thể được đâu!!"
Mẹ Hà sợ tới nỗi trái tim nhảy lên thình thịch thình thịch, lại nghĩ đến tiền của Lâm gia, nuốt nuốt nước miếng, cố đè nén suy nghĩ bỏ chạy trong lòng lại, thật cẩn thận nói: "Bà thông gia à, trước tiên bà đừng nóng giận, tôi là nghe thím hai của Thời Hằng nói đó, nói thật chứ, bảo rằng Thời Hằng đã bị trọng thương, nó đang muốn nhận con nuôi, tôi liền nghĩ, dù sao bà với Lâm gia quan hệ không tốt, bà nhận nuôi con của họ không bằng nhận nuôi Tiểu Bảo nhà tôi bà thấy có đúng không?"
"Bà! Bà! Hôm nay tôi nhất định phải giết chết các người! Tôi..."
Lý Xuân Hoa ném dao phay, một phen nhặt lên cây chổi trên mặt đất liền đánh về phía hai người.
Sắc mặt hai người lập tức biến đổi, đang muốn tránh thoát, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam trong sáng: "Có chuyện gì vậy?"
Động tác của Lý Xuân Hoa dừng lại, nhìn con trai diện mạo tuấn mỹ mặc quân trang, cõng theo bọc hành lý đứng ở ngoài cửa lớn, vành mắt lập tức ửng đỏ: "Thời Hằng à..."
Hà Tuyết Châu đang định đi can ngăn cũng ngừng lại tại chỗ, nhìn chồng thân hình cao lớn nở nụ cười xinh đẹp, lại cúi đầu nhìn tay mình vì vừa cho gà ăn mà vẫn còn dính đầy dơ bẩn, có chút xấu hổ giấu tay ra sau lưng, thật cẩn thận đi lên: "Thời Hằng, anh đã về rồi."
"Đúng vậy, trong thư không phải anh đã nói rồi sao? Qua mấy ngày liền trở về thôi."
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Nghe thanh âm nghi vấn của chồng, lại nhìn đến người nhà mẹ đẻ chật vật ở một bên, Hà Tuyết Châu không chịu nổi cúi đầu: "Chuyện là...là mẹ với em trai em tới."
Cô biết Thời Hằng không thích người nhà của cô, mỗi lần thấy bọn họ đến, buổi tối đều không muốn chạm vào cô.
Ngay cả chính Hà Tuyết Châu, đều cực kỳ bất lực, thậm chí cô còn có chút hận người nhà mình, vì cái gì lại có thể không hề e ngại điều gì đến Lâm gia làm loạn.
Bọn họ càng như vậy, Hà Tuyết Châu lại càng không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, đặc biệt là hiện tại, bị Thời Hằng thấy được.
Hà Tuyết Châu gắt gao cúi đầu, không để cho hai mắt đỏ bừng của mình lộ ra.
Cô biết, mình sẽ bị chán ghét, đúng lúc thân thể vì khổ sở mà hơi phát run, bả vai liền được một đôi tay thon dài ấm áp ôm lấy.
Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu, là Lâm Thời Hằng ôm lấy vai cô, thân mật cùng cô dựa vào nhau.
Lòng tốt đẹp giống như trong nháy mắt rơi xuống đất.
Lâm Thời Hằng nhìn hai mẹ con biểu tình ngượng ngùng đứng đối diện, bên môi đột nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa, sau khi thấp thấp ho khan hai tiếng trong giọng nói cũng lộ ra thân thiết.
"Hóa ra là mẹ và Tiểu Bảo sao? Đã lâu chưa gặp, lần trước gặp là vào ba tháng trước nhỉ?"
Mẹ Hà và Hà Tiểu Bảo sửng sốt vài giây, không nghĩ tới Lâm Thời Hằng lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng tưởng tượng đến vừa nãy bọn họ đến làm loạn, sắc mặt người đàn ông trước mặt không thể nào đẹp vẫn chiêu đãi tốt, trong lòng tức khắc liền yên ổn xuống.
Trên mặt mẹ Hà liền hiện ra nhiệt tình cười: "Đúng vậy đúng vậy, lại nói Thời Hằng con cũng bận quá rồi, lần trước về nhà cũng đã là ba tháng, mẹ thấy nhớ con lắm đấy, con nhìn xem, có lần nào con về nhà mà mẹ không tới gặp con đâu."
Lý Xuân Hoa bị sắc mặt con trai dùng đối đãi với đôi mẹ con này làm cho tức giận, sắc mắt lúc xanh lúc trắng: "Thời Hằng con..."
"Mẹ, người chờ một lát, con cùng mẹ vợ trò chuyện."
Lý Xuân Hoa luôn luôn yêu con như mạng, nghe xong lời này cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp xuống, tức giận che lại ngực nhìn con trai nghe cái bà già Hà gia kia nói nhảm.
"Muốn nói đến quan hệ của hai nhà chúng ta, phải nói là rất thân, mẹ nói câu không xuôi tai, ông bà con bên kia chính là một mực nghĩ đến nhà nhị bá bọn họ, cũng chỉ có nhà mẹ thực sự thương Tuyết Châu cùng con rể là con thôi, Tiểu Bảo nhà mẹ là đứa trẻ hiểu chuyện, nhìn xem, tuổi trẻ như vậy đã có nhiều bạn bè ở huyện thành rồi..."
"Thời Hằng à, hai nhà chúng ta là đánh gãy xương cốt vẫn còn hợp...hợp với cái gì ấy nhỉ?"
Lâm Thời Hằng cười tiếp lời: "Đánh gãy xương cốt còn hợp với gân, mẹ, ngài nói đúng, con cũng nghĩ như vậy."
"Con vốn xem Tiểu Bảo làm em trai ruột thịt của mình."
"Đúng đúng đúng, không phải là em trai ruột thịt hay sao? Thời Hằng à, mẹ nghe nói con bị thương, trong lòng liền khó chịu, nhưng mà còn tốt con còn có thể lấy được tiền xây nhà, mẹ cũng có chút an ủi, bằng không chắc lo lắng chết mất.
Con nhìn em trai Tiểu Bảo của mình mà xem, vợ nó vừa sinh ra một thằng nhóc béo lớn, thân thể đứa nhỏ này còn yếu lắm, đúng vào thời điểm đang cần tiền..."
Vừa nghe lời nói lại vòng đến trên chuyện tiền bạc, sắc mặt Lý Xuân Hoa cùng Hà Tuyết Châu đều biến đổi, Hà Tuyết Châu chịu đựng sợ hãi đến từ trong xương cốt đối với mẹ ruột, nhỏ giọng nói: "Mẹ, tiền của Thời Hằng là lấy mệnh đổi về, người không thể..."
"Tuyết Châu."
Lâm Thời Hằng ôn thanh gọi tên vợ, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, cười nhìn về phía Hà Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, anh Thời Hằng coi em như em trai ruột, em cũng coi anh là anh ruột đúng không?"
Hà Tiểu Bảo nhận được ánh mắt của mẹ ruột, vội vàng tỏ lòng trung thành: "Đúng vậy! Anh Thời Hằng, em cũng coi anh là anh ruột."
"Vậy là tốt rồi."
Trên mặt người quân nhân tuổi trẻ tướng mạo tuấn mỹ lập tức lộ ra thả lỏng, cười: "Anh bị thương ở quân đội, đừng nhìn đi lại không có việc gì, đúng là đang lúc cần có người chăm sóc.
Vừa rồi mẹ em cũng nói, ông bà anh bên kia không đáng tin cậy, Tiểu Bà nhà chúng ta lại thân nhất với anh, mẹ à, lần trước con về, ngài không phải nói nhờ con hỗ trợ lưu ý một chút cái xe đạp kia sao? Còn chưa mua à?"
Mẹ Hà bắt đầu cảm thấy có điểm không đúng rồi: "Cái kia...còn, còn chưa dùng kịp, không phải là trẻ con vừa mới sinh thôi sao..."
"Không mua thì tốt rồi." Lâm Thời Hằng ôm lấy vai vợ, bộ dáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào trên người vợ suy yếu ho khan hai tiếng: "Ngài xem xem, để Tiểu Bảo lấy số tiền này cho con mượn đi.
Lần này con tới đi xem bệnh, tiêu tiền quá nhanh sợ chịu đựng không nổi, vốn dĩ lúc đi dọc trên đường còn phát sầu nữa, không nghĩ đến mẹ cùng với Tiểu Bảo lại săn sóc như vậy, chuyên môn đến nhà con hỗ trợ nữa."
Dứt lời, hắn vươn tay cầm lấy tay của Hà Tiểu Bảo mặt còn đang ngốc, trong nháy mắt trên mặt tái nhợt có thêm ân cần thân thiện khuyên bảo: "Tiểu Bảo, em xem chị em với mẹ anh, đều là phụ nữ không có nhiều sức, buổi tối dẫn anh đi WC bưng thùng nước tiểu gì đấy cũng không làm được.
Em thì không giống vậy, thanh niên tuổi trẻ có lực, hôm nay liền ở nhà anh nghỉ ngơi, hai anh em chúng ta nói chuyện cả đêm, ngày mai em lại cùng anh đến tỉnh thành."
Hà Tiểu Bảo cứng đờ người quay về phía mẹ, mẹ Hà giật mình một cái, vội vàng liền cướp con trai về.
Lúc này bà mới nhớ tới, từ lúc Lâm Thời Hằng vào cửa, vẫn luôn ho khan, chẳng lẽ là ho lao?
Sao bà lại có thể ngu ngốc như vậy chứ! Trước đó còn nghĩ Lâm Thời Hằng bệnh nặng muốn nhận con nuôi, thế mà không nghĩ đến hắn còn phải xem bệnh, hầu hạ một người bệnh còn cần nhiều tiền hơn nữa.
"Cái kia, bà thông gia à, Tiểu Bảo nhà tôi tuổi còn nhỏ, trong nhà lại mới vừa sinh trẻ con, chúng tôi liền đi về trước."
Bọn họ phải đi, Lâm Thời Hằng lại không muốn vậy, duỗi tay muốn giữ lại: "Mẹ, ngài đừng đi, con vừa mới trở về, không thì ngài để Tiểu Bảo ở lại cũng được."
Mẹ Hà sao còn lo lắng trả lời cho được, lôi kéo con trai ra cửa lớn Lâm gia rồi chạy như điên đi.
Để bà cho con trai hầu hạ tốt người khác còn cho không tiền?
Nằm mơ đi thôi!
Giờ phút này Lý Xuân Hoa mới kịp phản ứng lại, khóe miệng điên cuồng giơ lên, nhìn bóng dáng hai mẹ con kia kêu một câu là người đã nghèo còn cứ bày ra cái dáng vẻ vênh váo.
Trước kia sao bà không nghĩ đến chiêu này chứ.
Lâm Thời Hằng đang muốn xách lên bao trên mặt đất, đột nhiên bị Hà Tuyết Châu bên người giành trước ôm lên, vừa đứng lên đã thấy chồng nhìn mình, cô nỗ lực chịu đựng khổ sở trong mắt, ôm bọc hành lý lớn nhẹ giọng an ủi: "Thời Hằng, anh đừng nhọc lòng việc trong nhà, chúng ta cứ ăn cơm cho tốt đã, sau đó vào trong thành chữa bệnh, tiền anh không cần lo lắng, em sẽ hái thuốc, còn sẽ xem một chút bệnh nhỏ, chắc chắn có thể nhanh chóng vượt qua được."
Cô nói lời này thực ra trong lòng cũng không chắc chắn lắm, trên mặt còn giả vờ vô cùng tự tin, sợ trong lòng chồng khó chịu, kết quả vừa nói xong, liền thấy Lâm Thời Hằng phụt cười ra tiếng.
Hắn ấn ấn cái trán cô còn đang sửng sốt, thanh âm từ tính dễ nghe, mặt tràn đầy ý cười: "Vợ ngốc."
Nói xong, Lâm Thời Hằng liền xách bọc hành lý Hà Tuyết Châu đang cố sức ôm đi vào phòng.
Hà Tuyết Châu ngốc ngốc nhìn bóng dáng hắn, lại theo bản năng nhìn về phía mẹ chồng: "Mẹ?"
Lý Xuân Hoa cũng lần đầu tiên phát hiện ra con dâu dễ lừa như vậy, nghĩ lại vừa nãy cô cố nén vẻ mặt khó chịu rồi nghiêm túc suy tính cho gia đình này, tâm có chút mềm đi, học con trai ấn ấn cái trán Hà Tuyết Châu.
"May mà con gả cho nhà của chúng ta, đi thôi, vào đi, mẹ hầm canh gà cho mấy đứa uống."
Con trai trở về tốt, tức giận đối với đôi mẹ con kia cũng hết rồi, Lý Xuân Hoa dương mi thổ khí, khó được lúc vô cùng cao hứng bận việc ở phòng bếp, Hà Tuyết Châu làm trợ thủ bên cạnh bà, chờ đến khi cơm làm tốt, Lâm Thời Hằng ở trong phòng vẫn còn không có động tĩnh.
dương mi thổ khí: người đã nghèo còn thích bày ra dáng vẻ vênh váo dương dương tự đắc?
Lý Xuân Hoa dặn dò con dâu mở tiệc, mình thì xốc lên rèm cửa đi gọi hắn.
Bà đi vào trước sợ con ngủ rồi nên lặng lẽ nhìn thoáng qua kẹt cửa, thấy người trẻ tuổi diện mạo tuấn mỹ ngồi cạnh cửa sổ ngơ ngẩn nhìn một tờ giấy đến phát ngốc, trong lòng thả lỏng đẩy cửa ra liền đi vào.
"Thời Hằng, ăn cơm..."
Thân mình Lâm Thời Hằng đưa lưng về phía bà chấn động, đột nhiên cầm giấy trên bàn cất đi nhét vào ngăn kéo, biểu tình có chút cứng đờ cũng có chút hoảng loạn xoay người: "Được rồi, được rồi, con tới ngay đây."
Lông mày Lý Xuân Hoa lập tức nhíu lại.
Trong lòng bà nổi lên nghi ngờ, trên mặt lại dường như không có việc gì cười: "Đi nhanh lên, vợ con đang chờ con đấy."
"Được rồi, con ra đây."
Lâm Thời Hằng đứng lên, đi kéo Lý Xuân Hoa: "Mẹ, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."
Bộ dáng này rõ ràng là không muốn bà ở lại trong phòng nhìn thấy tờ giấy kia.
Tò mò cùng hoài nghi trong lòng Lý Xuân Hoa càng lớn hơn.
Nếu con trai vừa mới không làm như vậy, bà còn không có ý niệm gì, nhưng tưởng tượng đến vừa rồi hắn hoảng loạn giấu đi như vậy...!
Hai người đi đến trong viện, Lý Xuân Hoa cười cười: "Mẹ đi vào phòng lấy một ít đồ vật, con đi trước đi."
Lâm Thời Hằng đứng tại chỗ, nhìn bà vội vàng vào nhà, nghĩ đến giấy chẩn bệnh rằng hắn không thể có con được nữa kia thì nhẹ nhàng nhướng mày..