"Chúng ta bám theo ra sau núi sao?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển liếc nhìn về phía cửa lắc đầu "Họ trở lại rồi".
"Trở lại?" Ninh Hoàn sửng sốt, nghe một tiếng két cửa mở ra, phụ nhân vừa đi đã trở lại, sắc mặt trắng bệch như đèn cầy, bước chân cứng nhắc tựa như không nhìn thấy hai người bọn họ, thân thể bà ta như tượng gỗ tiến thẳng vào phòng trong.
Ninh Hoàn một bụng nghi ngờ nhìn Túc Tiển, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Túc Tiển mím môi "Theo sau".
Bước chân phụ nhân dần chậm lại ngồi trước bàn trang điểm, bà ta nhìn thẳng vào chiếc gương đồng xám xịt, cởi dây buộc mái tóc dài, cầm chiếc lược gỗ trên bàn chải từng chút một.
"Tảo hà hồng đâu đâu.
Thưởng ngưu vũ lưu lưu.
Vãn liễu hồng đâu đâu.
Tảo thần đại nhật đầu".
Bà ta vừa lẩm nhẩm hừ ca vừa chải đầu, lời bài hát kỳ lạ Ninh Hoàn chưa từng nghe qua, "Hòe thỏ mục.
Tảo kê khẩu.
Tang hà mô nhãn, du phụ lựu".
(Đoạn này mình bó tay, tra Baidu cũng không ra là bài ca dao nào.
Các bạn biết tiếng giúp mình nhé)
Đôi mắt đục ngầu của bà ta đột nhiên nhìn về phía Ninh Hoàn, đôi môi đỏ như máu nhếch lên một nụ cười.
"...Nàng kia nhìn thấy chúng ta?" Ninh Hoàn phát hoảng.
"Cảnh tượng lặp lại trước lúc chết của bà ta" Túc tiển lắc đầu, bình tĩnh trả lời.
"Dao nhi ngoan ngoan, a nương đi tìm ngươi".
Trong chiếc gương đồng lốm đốm, vẻ mặt bà ta tê dại, đầy sầu thảm.
Bà ta dừng chải tóc, lặng lẽ vắt khăn trắng trên xà nhà, giẫm lên chiếc ghế đẩu treo cổ tự vẫn.
Ninh Hoàn đờ đẫn nhìn nữ thi (xác chết) trong phòng, trợn tròn hai mắt lại nghe thấy Túc Tiển lên tiếng "Bọn họ mỗi ngày đều trải qua nỗi khổ sinh lão bệnh tử".
Túc Tiển quay người, "Sau đó cứ mỗi khi trời vừa điểm sáng lại tái sinh một lần nữa.
Ngày qua ngày, năm qua năm, đây chính là thứ gọi là trường sinh bất lão".
Ninh Hoàn thở dài thườn thượt, đây chính là trường sinh bất lão sao? Hắn nghiêng đầu nhìn Dao nhi đứng ở cửa phòng, giương đôi mắt tròn vo nhìn cảnh tượng bên trong, nàng vội vàng chạy vào lắc lắc ống quần của phụ nhân "A nương! A nương! Dao nhi ở đây mà!"
Ninh Hoàn không đành lòng muốn mở miệng an ủi mà chẳng thể thốt nên lời.
Túc Tiển liếc mắt nhìn Dao nhi "Kệ nàng đi.
Chờ phá trận xong tất cả bọn họ đều có thể vào luân hồi".
Ninh Hoàn gật đầu "Như vậy là tốt nhất".
Ninh Hoàn đại khái liếc nhìn xung quanh, "Nhân tiện, mấy cỗ quan tài kia đã biến đi đâu rồi?".
Lúc trước ở quỷ thôn, hai bọn họ đều phát hiện căn nhà nào cũng có quan tài, đến đây rồi thì tất cả đều biến mất không có chút dấu vết.
Túc Tiển nghe vậy, cũng nhíu chặt mi "Trước tiên cứ ra sau núi xem xét đã".
Từ thôn lại khôi phục như ban đầu, trên đường không có một bóng người, bốn phía bao phủ bởi sương mù dày đặc, thi thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ u oán như có như không, chẳng biết là tiếng gió hay tiếng quỷ sầu.
Đường đi ra sau núi khá dễ tìm, hai người men theo dấu vết của tiền giấy vàng mã trải dài trên nền đất.
Đêm càng tối, chiếc đèn lồng trong tay Túc Tiển lập lòe dẫn đường cho bọn họ.
"Ngươi nói người bố trí trận pháp này rốt cuộc là ai?" Ninh Hoàn chà xát đôi bàn tay đã lạnh cóng, trời đêm yên tĩnh đến đáng sợ, Túc Tiển đi cùng cũng chẳng lên tiếng, Ninh Hoàn hắn là đang muốn lảm nhảm phá vỡ cái không khí tĩnh mịnh kinh người này.
Túc Tiển lắc đầu, "Bây giờ còn chưa có đầu mối, chỉ có thể suy đoán người bày trận pháp này có lẽ từ đời nhà Tần".
Một trận âm phong thổi qua, tim đèn lập lòe chớp tắt, Ninh Hoàn bị ánh lửa làm hoảng sợ bèn nép sát người vào Túc Tiển "Còn tưởng Trường sinh thôn là chốn tiên cảnh, bên trong cơ man là tiên nữ".
Túc Tiển bật cười "Ninh Hoàn ngươi tưởng là đang đọc thoại bản sao".
Ninh Hoàn lầu bầu "Thoại bản mới không viết như vầyyy!"
Hai người đặt chân đến sau núi, mà nói thế cũng chẳng phải, nơi này trông giống như một bãi tha ma, quan tài tầng tầng lớp lớp bao phủ khắp nơi.
"Đây là cái gì?" Ninh Hoàn vừa tiến lên một bước thì cỗ quan tài ngay sát chân hắn vang lên tiếng xoàn xoạt như thể có thứ gì đó cào vào ván quan.
Chất lỏng đen đặc chảy nhỏ giọt từ khe hở quan tài, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, Ninh Hoàn như muốn đông đá, hắn nhanh chóng lùi về sau.
"Cái...cái gì.." Túc Tiển kéo Ninh Hoàn ra sau lưng, từ tay áo xuất ra một tấm hoàng phù dán lên quan tài, mọi thứ liền yên tĩnh.
Túc Tiển quay đầu nói "Đây là thuật Kỳ môn độn giáp, theo sát ta đừng có chạy lung tung".
Ninh Hoàn thấy y nghiêm túc thì nhanh nhẹn gật đầu bám sát sau lưng.
"Trực Phù xếp thứ nhất, sau một cung là Thái Âm, cung cuối cùng là Cửu Thiên, cung ngay trước là Cửu Địa".
(Tìm hiểu về Bát thần trong Kỳ môn độn giáp nha các bạn)
"Tam sinh tại ngũ là tử, sinh tại sinh hề tử lại tử".
Không khí nồng nặc mùi thối rữa, giữa dãy quan tài chỉ có một khoảng trống chừng một thước chân, Ninh Hoàn và Túc Tiển cơ hồ muốn rẽ quan tài tìm đường.
Túc Tiển miệng vẫn lẩm nhẩm, cứ bảy bước y lại ngừng xác định phương hướng.
Ánh lửa đèn lồng lập lòe phía trước, hỏa diễm u lam cách đó không xa lập lòe như muốn dẫn dụ hai người.
" Rầm", "Rầm", "Có ai không? Cứu mạng a! Ta bị nhốt ở trong quan tài".
Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng người, Ninh Hoàn giật nảy mình, hắn quay đầu thấy chiếc quan tài cách đó không xa.
Thanh âm từ nơi đó truyền tới.
"Túc Tiển?" Ninh Hoàn nghi ngờ khẽ gọi, nơi này sao lại có người khác? chẳng lẽ là nhóm người Vương Ba kia?
Túc Tiển cũng quay người sang, hiển nhiên y cũng nghe được tiếng kêu cứu.
"Có phải là bẫy hay không?" Ninh Hoàn nửa tin nửa ngờ, không phải hắn không muốn cứu người, mà chính là tại cái nơi trận pháp quỷ quyệt thế này lại có tiếng người sống không khỏi làm người ta nghi ngại.
"Ta bị bọn họ nhốt vào đây, van cầu các người mau cứu ta.
Chỉ cần cứu ta ra ngoài ta sẽ cho các ngươi tiền, cực kỳ nhiều tiền".
Thanh âm từ quan tài vang lên khàn khàn, ắt hẳn là đã bị nhốt một khoảng thời gian.
"Chúng ta không cần tiền".
Ninh Hoàn trả lời.
Hắn và Túc Tiển chẳng phải loại người thiếu tiền, cứu người lại còn tranh thủ kiếm chác đúng là kiểu thừa dịp cháy nhà còn đi hôi của.
Nhưng nếu kẻ trong quan tài là người của đám Vương Ba kia lời này đúng là đầy cám dỗ.
Quả nhiên kẻ bị nhốt vừa nghe câu trả lời liền nóng nảy "Các ngươi cũng đến đây tìm thuốc trường sinh đúng không? Ta biết nơi cất giấu, chỉ cần các ngươi đáp ứng cứu ta ra".
Túc Tiển nhíu mày.
"Ngươi tên là gì?", Ninh Hoàn hỏi.
"Ta, ta là Vương Mãng, bọn họ đều gọi ta là Vương Ba".
Túc Tiển lại gần bên tai Ninh Hoàn, nhỏ giọng nói "Cứu hắn đi, ta có một số việc cần hỏi rõ ràng"
Hai người lại gần cỗ quan tài, tám tám sáu mươi bốn viên đinh đóng chặt nắp quan không lộ một khe hở.
Hai người loay hoay một hồi mới mở được.
Túc Tiển đẩy nắp quan, một gương mặt vàng vọt hiện ra, vết sẹo dài như muốn rạch khuôn mặt ra làm đôi.
"Đa tạ hai vị tiểu huynh đệ đã cứu mạng!" vừa nói Vương Ba vừa thở hổn hển bò ra khỏi quan tài.
Túc Tiển nhếch mép hừ lạnh, đoản đao trong tay vung lên "phập" một tiếng cắm vào nắp quan tài sát người Vương Ba.
"Nói đi, thứ thuốc trường sinh kia ngươi biết bao nhiêu?".
Vương Ba run người ngồi phịch lại vào trong quan tài "Liên quan tới thứ này, ta...!ta có biết một chút".
Hắn dè dặt ngẩng đầu nhìn Túc Tiển, "Không biết hai vị có từng nghe qua Từ Phúc? Năm đó, hoàng đế mê muội thuật trường sinh bất lão.
Lại nghe nói tại hải vực có ba ngọn núi thiêng là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, vốn là nơi tiên nhân cư ngụ.
Từ Phúc Thượng Thư liền dâng tấu xin được trai giới, cùng đồng nam đồng nữ đi cầu thuốc trường sinh.
Hoàng đến nghe lời hứa hẹn, bèn lệnh cho ngàn người cùng Từ Phúc đi tìm tiên nhân".
(Từ chuyện tìm thuốc trường sinh của Tần Thủy Hoàng.
Các bạn muốn đọc thêm thì gg Từ phúc tìm thuốc trường sinh là ra ngay nhé~)
"Ngươi nói Từ Phúc đã tìm được thuốc trường sinh?" Ninh Hoàn hỏi.
Vương Ba gật đầu "Thế nhân đều nói Từ Phúc không tìm được núi thiêng nên không quay trở lại.
Nhưng thật ra sau khi hắn tìm được tiên dược quay về thì hoàng đế đã băng hà.
Vì vậy, Từ Phúc đã mang tiên dược lánh đời".
Ninh Hoằn xoắn tít đôi mày "Thế nghĩa là cái nơi gọi Từ thôn này chính là nơi cất giấu tiên dược?"..