Ninh Hoàn nhìn lên, ngay trên đỉnh đầu là một sợi xích sắt lớn to bằng cổ tay được treo lủng lẳng kéo dài, dưới ánh sáng mờ mịt chẳng thể nhìn ra điểm cuối.
Túc Tiển đưa tay sờ sợi xích, "Thứ này để dẫn máu".
Dứt lời, y giơ hỏa chiết tiến về phía tế đài.
Dưới ánh lửa lập lòe, phía cuối sợi xích dần lộ ra hình dáng một con người.
Túc Tiển phất tay ra hiệu Ninh Hoàn tránh sáng bên, đoản đao trong tay phóng lên trên.
"Ầm" một tiếng, một bộ thi thể rơi ngay dưới chân Ninh Hoàn.
Hắn giật mình cau mày ngồi xuống dùng sống đao lật ngửa xác chết để lộ khuôn mặt.
Trên thân thể không phát hiện ra vết thương trí mạng, nhưng tử trạng lại hết sức quỷ dị.
Theo cách ăn mặc này hẳn là một nam nhân, da thịt khô quắt để lại hai tròng mắt mở trừng trừng.
Túc Tiển từ trên tế đài nhảy xuống lại gần, y cầm đoản đao xé mở y phục thi thể, từ cổ xuống đến ngực trải dài một hàng lỗ thủng nhỏ như đầu ngón tay út.
Túc Tiển ngẩng đầu nhìn chăm chú sợi xích sắt vẫn đang đung đưa, y khẽ sách một tiếng "Xem ra là bị rút cạn máu mà chết".
"Rút máu?" Ninh Hoàn giật mình, hắn quay lại nhìn cỗ quan tài bằng đồng to lớn ở giữa đang bị bảy sợi xích sắt trói buộc...Ninh Hoàn không khỏi hít sâu một hơi, "Rốt cuộc kẻ nằm trong này là ai?".
Túc Tiển lắc đầu, "Dùng máu người làm vật dẫn, dù trong này có là Đế vương cũng ba phần long khí, bảy phần quỷ linh".
Y trầm mặc, "Ta nghĩ kẻ nằm trong này không phải là Hoàng đế".
"Các ngươi đến rồi?" Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
Ninh Hoàn giật mình, có người ở đây?
Hắn cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy một người từ trong bóng tối đi ra, đền mỡ nhân ngư sáng lên lạnh lẽo, bạch quang chiếu rọi toàn bộ khuôn mặt của người kia, Ninh Hoàn trợn trừng mắt không thể tưởng tượng nổi mà hét lên "Vương...Vương Ba!"
Không thể nào! Ninh Hoàn thầm nghĩ, hắn ta đã hồn phi phách tán rồi không phải sao, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, kẻ trước mắt là ai?
"Từ Phúc".
Ninh Hoàn quay sang nhìn Túc Tiển, gương mặt y không lộ chút sợ hãi nói ra tên kẻ kia.
Túc Tiển nhìn chằm chằm khuôn mặt khô héo của Vương Ba hờ hững nói "Cản thi nhân chúng ta gặp ở khách điếm cũng chính là ngươi đúng không".
Từ Phúc? Ninh Hoàn khiếp sợ không thốt nên lời, kẻ này lại chính là Từ Phúc! Nhân vật xuất hiện trong truyền thuyết kia, kẻ đi cầu thuốc trường sinh cho Tần vương, kẻ đã biến mất không để lại tung tích, Từ Phúc kia...hắn thật sự còn sống?
"Không sai" Từ phúc gật đầu, "Là ta".
"Tại sao?" Túc Tiển đảo mắt nhìn vòng tròn Thái cực sau lưng, tay phải cảnh giác đặt trên vỏ Lại Tà, y khinh thường, "Là sợ trận pháp mất đi hiệu lực, ngươi cũng không sống nổi sao?".
Từ Phúc không phủ nhận "Không sai, trận pháp của ta sắp mất hiệu lực, quỷ hồn nơi này chưa đầy một tháng nữa sẽ hồn phi phách tán.
Ta còn đang phiền lòng vì không tìm thấy kẻ mang máu Chí Âm làm huyết ấn".
Kẻ mang gương mặt Vương Ba kia đột nhiên quay sang nhìn Ninh Hoàn, hắn ta cười to đắc ý, "Ai ngờ lại gặp được các ngươi ở khách điểm kia, đúng là trời không phụ ta".
Ninh Hoàn khẽ nhích người ra sau lưng Túc Tiển.
Hắn cắn môi nhìn cái thây đã khô máu dưới chân thắc mắc "Vậy Vương Ba kia đã chết từ lâu rồi?".
"Đã chết hai mươi năm" Từ Phúc trả lời, "Hắn đồ sát Từ gia, không tha cho bất cứ ai, ba mươi mạng người từ già trẻ gái trai, trở thành khâm phạm bị triều đình truy nã.
Sau đó trộm cổ tịch tìm tới nơi này cầu xin ta được trường sinh bất lão".
Từ Phúc cười khẩy, "Ta lấy đi ba hồn sáu phách thỏa mãn nguyện vọng của hắn".
"Nhờ vậy mà ngươi có thể bằng xương bằng thịt đi ra khỏi Từ thôn" Túc Tiển lên tiếng.
Từ Phúc liếc nhìn Túc Tiển, chốc lát hắn nở nụ cười sâu xa "Không sai.
Sát khí bao quanh ngươi ngược lại rất hợp tâm ý của ta, ta có thể để ngươi rời đi.
Bất quá.." hắn dừng lời một chút, "Tiểu huynh đệ kia phải lưu lại".
Ninh Hoàn nghe vậy liền sợ hãi, dù hắn biết Túc Tiển tuyệt nhiên không phải kẻ bỏ của chạy lấy người, nhưng vẫn không khỏi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía y.
Túc Tiển cười lạnh, khinh thường trả lời "Lão yêu quái, ngươi cho ngươi là ai? Gia gia ngươi muốn đi hay ở còn do ngươi quyết định!".
Y đảo tròng mắt về phía Ninh Hoàn, lên giọng phách lối, "Người ta sẽ mang đi, mà cái trận này của ngươi cũng đừng nghĩ lưu lại".
"A, khẩu khí thật lớn" Từ Phúc cười mỉa, "Vậy phải xem tiểu tử ngươi có bản lãnh thoát được khỏi đây hay không".
Gương mặt hắn ta từ từ tan ra, da thịt bên ngoài vỡ vụn phơi bày lớp bì xám xịt bên trong, trước ngực, sau lưng lồi lõm đều là mặt người.
Ninh Hoàng sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt "Những thứ kia là..."
"Là Tâm trận khốn linh, Từ Phúc chính là tâm trận".
Túc Tiển thầm thì, "Ngươi tìm chỗ trốn mau".
Túc Tiển quả nhiên sẽ không bỏ lại mình, Ninh Hoàn thầm vui vẻ, hắn gật gật giương vẻ mặt đắm đuối nhìn Túc Tiển đầy cảm kích, lại nghe y bỏ thêm một câu "Không đánh được chúng ta chạy".
Nếu không phải Từ Phúc chỉ đứng cách họ có chục bước, nhất định Ninh Hoàn sẽ hét toáng lên "Thế cái vẻ phách lối không sợ trời không sợ đất vừa rồi của ngài là dư lào???"
Thôi thôi còn sống trở về mới là nhất, Ninh Hoàn kìm nén tức tưởi lê lết về phía cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Túc Tiển híp đôi mắt tràn đầy sát khí.
Diệt Hồn và Lại Tà đã rời vỏ, lóe hàn quang.
"Không tự lượng sức" Từ phúc lạnh lùng nói.
Mới đầu thế công của Túc Tiển còn có phần chiếm ưu thế, nhưng dần dần Ninh Hoàn phát hiện vô luận y có bao nhiêu nhạy bén thì cái thứ Từ Phúc kia, bóng dáng hắn ta tựa như quỷ mị đều có thể tránh thoát.
Dưới tình thế đó, Túc Tiển không có nửa điểm lợi thế, lại hao tổn không ít thể lực.
Y thở hổn hển giằng co với quái vật trước mặt.
Từ Phúc bỗng chốc xoay người, móng tay sắc bén đâm về phía lồng ngực Túc Tiển, y khó khăn lắc mình né tránh, "phập" móng tay đâm trúng bả vai.
Túc Tiển cắn răng, dùng đao cắt đứt thứ đang cắm vào người, y mặc kệ máu tươi đang chảy đầm đìa, dùng chân đạp một cước về phía cánh tay còn lại đang có ý đồ đâm vào lồng ngực mình.
"Đau đau, mau cứu ta".
Lúc này mặt người ở trước ngực Từ Phúc đột nhiên phát ra âm thanh, mặt nhăn nhó sầu bi kêu cứu.
Túc Tiển thất thần sững người, chỉ trong nháy mắt đó y bị một chưởng lực mạnh mẽ đánh bay người về phía sau đập lên cột trụ xung quanh.
Y chật vật lăn vài vòng mới may mắn tránh thoát đòn tấn công tiếp theo của Từ Phúc.
Ninh Hoàn nhăn mày, thấy Túc Tiển rơi vào thế hạ phong trong lòng đã vô cùng lo lắng, phải làm sao đây? Hắn không ngừng tự hỏi.
Ninh Hoàn dần dần phát hiện cho dù Từ Phúc phát động công kích như thế nào, hắn ta cũng sẽ không đến gần hướng này.
Tại sao? Ninh Hoàn nhìn quanh bốn phía, tầm mắt rơi vào cỗ quan tài đồng, chẳng lẽ hắn ta kiêng kỵ thứ này? Ninh Hoàn cắn răng, thay vì ngồi đây chờ chết sao không thử một lần.
Hắn leo lên tế đài.
Vòng tròn Thái cực điều khiển những sợi xích kia...!làm thế nào để mở quan tài ra.
Ninh Hoàn híp mắt nhìn thi thể dưới đất, nhất thời bừng tỉnh.
Chẳng biết có phải quỷ hồn hiển linh hay không, ngón tay của thây khô kia chỉ đúng về phía đáy cỗ quan tài, nơi đó có một khe hở bị vùi lấp, che khuất bởi cặn đen xì, máu sao? Đã từng có người dùng máu mở quan tài.
Ninh Hoàn nhìn vòng tròn Thái cực, phải dùng máu mình thử một lần chăng?
Một bên kia của thạch thất vang lên tiếng "Ầm", Túc Tiển văng lên cột trụ, y lảo đảo đứng dậy, dùng đao ổn định thân mình, tầm mắt y khó khăn nhìn về Ninh Hoàn phía xa, thấy người kia cũng đang nhìn y tràn đầy lo lắng.
Túc Tiển há miệng nhưng chưa kịp thốt nên lời máu tươi đã phun ra ngoài.
Ninh Hoàn biết, y muốn nói mình hãy mau chạy đi.
Hắn trầm giọng hạ quyết tâm, đoản đao trong tay không chút do dự cắt xuống.
Ninh Hoàn rít một tiếng, máu tươi từ lòng bàn tay rơi vào vòng tròn, len lỏi theo từng đường vân nhuộm đỏ Thái cực bát quái, từ từ hướng về phía quan tài.
Sẽ hữu dụng sao? Ninh Hoàn nín thở nhìn chằm chằm cỗ quan tài đồng.
Âm thanh răng rắc vang lên, một sợi xích sắt trói buộc quan toàn gãy.
Ninh Hoàn thấy máu đã ngừng chảy, hắn không thèm suy nghĩ tiếp tục dùng đoản đao rạch sâu hơn, sợi xích thứ hai gãy, sợi thứ ba...đến sợi xích cuối cùng.
Sắc mặt Ninh Hoàn tái nhợt, mất nhiều máu khiến hắn có chút hoa mắt.
Một tiếng vang rền, nắp quan tài đổ ra ngoài.
Một cánh tay tái nhợt từ bên trong thò ra ngoài, lụa đen, viền thêu chỉ vàng, kim long đồ đằng trên ống tay áo lóe lên.
Mà phía bên kia, Từ Phúc cũng phát hiện ra động tĩnh bên này, hắn buông tha Túc Tiển đang giãy giụa trên mặt đất.
Hắn ta đột nhiên quay phắt người lại, hai mắt trợn to hằn gân xanh, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng kinh người.
Lúc này người nằm trong quan tài đã mở mắt, hắc y nhân bước ra bên ngoài, đầu đội nhị long hí châu kim mạt ngạch, gương mặt đế vương uy nghiêm (bất nộ tự uy).
Từ phúc run rẩy, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt cương thi khoác hoàng bào, miệng không ngừng lẩm bẩm "Nhị Thế, Nhị Thế tha mạng!"
Nhị Thế? Tần Nhị Thế? Người trong quan tài đồng kia lại là Tần Nhị Thế.
Ninh Hoàn nhíu mi, Nhị Thế kia đã chết, bị Diêm Nhạc bức cho tự sát, không nghĩ tới y dĩ nhiên còn sống.
(Tần Nhị Thế theo sử sách tên thật là Hồ Hợi, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, lên ngôi từ TCN đến TCN.
Năm TCN, Triệu Cao bức tử Tần Nhị Thế, nhà Tần chỉ tồn tại thêm ngày rồi bị diệt vong
Diêm Nhạc là con rể của Triệu Cao.
Hợp mưu với Triệu Cao tạo ra binh biến vào Vọng Di cung bức vua tự sát).
"Đã bao nhiêu năm?".
Cương thi khoác hoàng bào dừng ở trước mặt Từ Phúc, thanh âm hắn khàn khàn, chậm chạp nhưng lại mang uy áp làm kẻ khác không dám trái lời, "Từ Phúc, ta bị ngươi nhốt ở nơi này đã bao nhiêu năm?".
"Nhị Thế tha mạng! Nhị Thế tha mạng!" Từ Phúc co ro thâm mình, dập đầu liên tiếp lên mặt đất.
"A", Nhị Thế lạnh lùng, hắn đưa tay lôi Từ Phúc từ dưới đất lên cao.
"Ngẩng đầu, nhìn ta.
Đây chính là thứ mà ngươi gọi là trường sinh bất lão?"
"Nhị Thế tha mạng! Nhị Thế tha mạng!" Từ Phúc liên tục cầu xin tha thứ.
Răng rắc, Ninh hoàn tựa như nghe thấy tiếng gãy lìa, Từ Phúc bị xé làm hai nửa rơi trên nền đất, máu tươi từ tay Nhị Thế chảy đầm đìa, lan đến chân Ninh Hoàn.
Tần Nhị Thế đưa mắt nhìn về phía Ninh Hoàn co ro trong góc.
Rầm cột trụ bên cạnh ngã xuống.
Từ Phúc chết, thạch thất bắt đầu sụp đổ.
Ninh Hoàn khẽ dịch một bước nhỏ, Tần Nhị Thế không có bất cứ phản ứng gì.
Hắn liền bất chấp ánh mắt như lang như hổ kia lảo đảo chạy về phía Túc Tiển đang hôn mê bất tỉnh, ngay lập tức cõng y lên chạy ra ngoài.
Ninh Hoàn quay đầu nhìn lại, Nhị Thế kia không đuổi theo.
Hắn ta vẫn đứng tư thế đó, đầu ngẩng cao nhìn ngắm bầu trời sao sáng chói bằng dạ minh châu bên trên.
Mặt đất bắt đầu sụp đổ, quan tài trận đã biến mất, bốn phía là một vùng rộng lớn hoang vu đen đặc.
Ninh Hoàn thở hổn hển, vết thương trên tay đau nhói.
Tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, Túc Tiển trên lưng thì thào nói gì đó "Ninh Hoàn".
Hắn quay đầu ghé sát tai, lại nghe y kêu lên "Ngươi không cần bận tâm đến ta".
Ninh Hoàn đưa tay sờ trán Túc Tiển, nóng hầm hập "Không nghĩ tới Túc đại nhân nằm mơ mà vẫn còn giữ nguyên một tấm lòng vì dân quên mình, xá thân vì nghĩa lớn a, bội phục bội phục".
Vừa nói Ninh Hoàn vừa cố định lại người trên lưng, để y tựa sát hơn vào người mình, "Cái chính là Ninh Hoàn ta quyết tâm muốn bận tâm ngươi đấy, không cho ngươi chết đấy, ngươi có tức hay không".
Túc Tiển trên lưng cười khẽ không còn động tĩnh."Túc Tiển? Túc Tiển?" Ninh Hoàn gọi mấy tiếng, thử hơi thở của y, may quá chỉ là hôn mê.
"Ai" Ninh Hoàn thở dài, nói thì dễ nhưng mà làm thế nào mới ra được khỏi đây? Hắn mờ mịt liếc nhìn chung quanh, trong lòng cũng không nắm chắc.
"Ca, đi theo ta" Ninh Hoàn thấy ống tay áo bị kéo nhẹ, tiểu cô nương thắt bím tóc không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, bé con ngước mắt nhìn hắn.
Ninh Hoàn ngẩn ra, phía sau tiểu cô nương là một hàng người, thân thể bọn họ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt soi rọi bóng đêm.
"Ca đừng sợ, mọi người đến dẫn đường cho ca ca".
Dứt lời, bé con dắt ống tay áo Ninh Hoàn đưa hắn về phía trước.
Những linh hồn kia lóe lên như những ngọn hồn đăng dẫn đường, tiểu cô nương bất chợt dừng lại chỉ về con đường phía trước, "Từ nơi này cứ đi là ra đến thế giới bên ngoài".
"Cám ơn muội" Ninh Hoàn nói.
Tiểu cô nương lắc đầu, "Không, là mọi người phải cảm ơn hai vị".
Bé con quay lại nhìn một ngọn hồn đăng lóe lên, miệng cười ngọt ngào, "Vì đã giúp mụ mụ tìm được Dao nhi rồi".
Ninh Hoàn mỉm cười, bé con giơ tay quơ quơ tạm biệt, Ninh Hoàn quay lại kẽ hở lúc đến, miếng vải dính máu vẫn quấn ở phía trên.
Hắn liếc nhìn Túc Tiển còn đang hôn mê sâu liền nhét Nhân ngư châu vào miệng y.
Lặn dọc theo đường sông ngầm không đến một nén nhang, Ninh Hoàn rốt cuộc cũng tìm thấy ánh sáng le lói.
Trớ trêu thay nơi này chỉ cách trường sinh thôn nửa dặm đường.
Đã tới chưa? Ninh Hoàn nghĩ nghĩ, bạch quang càng sáng hơn, nhưng hơi thở trong lồng ngực hắn cũng từ từ cạn kiệt, ý thức bắt đầu mê muội, thân thể dần dần chìm xuống, cả người sau lưng đều buông lỏng.
Đột nhiên trên môi dính thứ gì đó mềm mềm lạnh lạnh, một viên châu chui vào miệng.
Ninh Hoàn dựa vào lồng ngực vững chãi, hoàn toàn mất ý thức....