Diệp Hiên Nhiễm ôm lạc Tử Tinh đi trước, ở đằng sau, An Triệt chọc Úy Trì An Minh: "Nhiễm phát giận thật kinh khủng, tớ cũng bị dọa sợ."
Úy Trì An Minh lắc đầu: "Đừng nói nữa. Tiểu Tinh nhìn có vẻ rất đau, không muốn để cô ấy đi bộ, tớ cõng cô ấy." Câu sau đúng là nói cho Diệp Hiên Nhiễm.
Nhưng mà vừa nói xong, đã nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm buông Lạc Tử Tinh ra, đi về phía trước một bước, ngồi xổm xuống, giọng nói vẫn khó chịu như cũ: "Lên đi."
"Cái gì?" Lạc Tử Tinh không kịp phản ứng.
"Phiền toái." Diệp Hiên Nhiễm không kiên nhẫn nói, "Đi lên, tôi cõng cô."
Lạc Tử Tinh nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, nghĩ nghĩ, vẫn nhẹ nhàng leo lên.
Diệp Hiên Nhiễm thoải mái cõng cô, miệng lại lạnh nhạt nói: "Thật nặng, cô cầm tinh con heo sao?"
Lạc Tử Tinh không nói tiếp, mặt có chút hồng, cô vùi đầu phía sau lưng Diệp Hiên Nhiễm, hít thở không khí dễ chịu, vết thương trên đùi dường như cũng không còn đau nữa.
"Hôm nay cậu biểu diễn rất tuyệt, hát rất hay." Lạc Tử Tinh nói khẽ, "Hiện tại tớ đặc biệt hy vọng đến được nhìn thấy các cậu ra mắt biểu diễn trên sân khấu lớn."
"Đừng tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ tha thứ cho cô." Diệp Hiên Nhiễm không cảm kích nói.
Lạc Tử Tinh có chút buồn rầu: "Tớ chỉ nói sự thật thôi, các cậu nhất định sẽ trở thành siêu sao Thiên Vương."
"Tôi chỉ hy vọng chân của cô nhanh khỏi."
"Cậu không nên ép tớ, hư..."
"Được rồi, cám ơn." Diệp Hiên Nhiễm bất đắc dĩ.
Lạc Tử Tinh ở sau lưng anh, vụng trộm cười.
An Triệt vỗ vỗ bả vai Úy Trì An Minh, nhăn mặt với anh, nhưng Úy Trì An Minh vẫn mỉm cười thản nhiên, khiến cho người ta không thể biết được cảm xúc thật của anh.
"Miệng vết thương lại bị rách, nhưng mà không sao, không bị thương đến vùng bên cạnh, mấy ngày nay phải chú ý, không được thấm nước, nếu không có dấu hiệu nhiễm trùng, có thể không uống thuốc tiêu viêm, mấy ngày nữa đến đây thay thuốc." Bác sĩ xử lý miệng vết thương xong, dặn Diệp Hiên Nhiễm.bg-ssp-{height:px}
"Được, cảm ơn bác sĩ." Diệp Hiên Nhiễm ghi nhớ từng việc một.
Lạc Tử Tinh cũng nhớ kỹ, cô cũng không muốn đùi mình sẽ có một vết sẹo xấu xí, cho nên mấy ngày nay nhất định sẽ chú ý.
Tạm biệt bác sĩ, Diệp Hiên Nhiễm nói một tiếng với An Triệt và Úy Trì An Minh, để bọn họ về nhà trước, anh đưa Lạc Tử Tinh về nhà, lại bị Úy Trì An Minh từ chối, cuối cùng lại biến thành ba chàng trai tuấn tú đưa Lạc Tử Tinh về nhà.
Bởi vì Lâm Mộng quy định không cho Diệp Hiên Nhiễm lái xe, Úy Trì An Minh vẫn còn đang học để lấy bằng lái, bởi vậy bọn họ chỉ có thể gọi xe, Lạc Tử Tinh ngồi ở ghế trước, nhìn ba chàng trai chen chúc cùng ngồi ở hàng ghế sau, không khỏi cười ra tiếng.
Diệp Hiên Nhiễm tức giận nhìn cô một cái. Lạc Tử Tinh nhìn thấy, lặng lẽ làm mặt quỷ với anh.
Ba người Diệp Hiên Nhiễm đưa Lạc Tử Tinh đến tận cửa nhà, lại nghe thấy trên lầu có người gọi tên cô, ngẩng đầu, quả nhiên là cha cô.
Chào cha một tiếng, lại nói với bọn Diệp Hiên Nhiễm: "Cảm ơn các cậu đã đưa tớ về, đêm tối rồi, đi đường cẩn thận."
"Được, Tiểu Tinh cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Úy Trì An Minh nói nhẹ nhàng.
An Triệt cũng chào tạm biệt cô.
Chỉ có Diệp Hiên Nhiễm lo lắng nói: "Sau khi trở về, không được dính nước, không được vận động mạnh, không được thức đêm, biết không?"
"Đã biết." Lạc Tử Tinh kéo dài giọng nói.
"Tốt, chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Lạc Tử Tinh nhìn bọn họ đi xa, ngọn đèn chiếu lên người bọn họ tạo ra cái bóng thật dài, trong lòng có một loại mất mác không biết tên, tuy rằng Diệp Hiên Nhiễm đối với cô rất tốt, nhưng mà có thể nhận ra, anh chỉ là người có tấm lòng lương thiện, muốn phụ trách vết thương trên chân cô mà thôi, chứ không... thích cô.
Nghĩ đến đây, Lạc Tử Tinh nâng tay gõ gõ đầu mình, nghĩ cái gì vậy không biết.