Sau khi Thước Nguyệt nghe xong, vỗ tay nhiệt tình, khen ngợi nói: "Tiểu Tinh, cậu hát thật là dễ nghe, vì sao không làm ngôi sao ca nhạc? Tớ dám chắc là cậu nhất định sẽ được hoan nghênh."
"Đó là giấc mộng quá sang quý rồi." Lạc Tử Tinh cười nhẹ, tuy rằng nói là đã nản lòng, nhưng không hề uể oải, mất tinh thần, dù sao âm nhạc cũng không vứt bỏ cô, cô chỉ cần yên lặng yêu thích nó cũng rất thỏa mãn rồi.
Nhớ tới ba thiếu niên tỏa sáng chói mắt trên sân khấu, có thể tận mắt nhìn thấy người thực hiện được giấc mộng đó, cũng không phải vui vẻ bình thường.
"Được rồi, nhưng mà cảm thấy thật đáng tiếc." Sau khi Thước Nguyệt nói xong, quay đầu chợt thấy một nam sinh đẹp trai, lập tức lôi kéo Lạc Tử Tinh nhỏ giọng nói: "Tiểu Tinh cậu nhìn bạn nam sinh kia đi, rất đẹp trai."
"Ôi chao, ai, hả?" Lạc Tử Tinh quay đầu, sau đó liếc thấy Diệp Hiên Nhiễm đứng cách đó một khoảng không xa.
"Diệp Hiên Nhiễm?" LạcTử Tinh nghi ngờ, cô nhớ là anh học trường trung học Thánh Du mà, vì sao lại ở chỗ này.
"Cậu quen sao?" Thước Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Sau khi bị phát hiện, Diệp Hiên Nhiễm nhanh chóng đi tới, Lạc Tử Tinh chú ý thấy trên tay anh còn mang theo hộp giữ ấm, anh cười với Lạc Tử Tinh: "Xem ra cô đã ăn cơm trưa rồi."
Lạc Tử Tinh có chút ảo não, sớm biết vậy đã không ăn nhiều, để dành bụng hưởng thụ ý tốt của Diệp Hiên Nhiễm rồi.
"Không sao." Diệp Hiên Nhiễm dường như hiểu rõ ý nghĩ của Lạc Tử Tinh.
"Cái đó, hình như tớ còn có thể ăn thêm một chút." Lạc Tử Tinh nhìn vào đôi mắt đen của Diệp Hiên Nhiễm, không biết tại sao lại nói ra những lời này.
Diệp Hiên Nhiễm không nhịn được khẽ cười ra tiếng: "Được."
Khi anh để hộp giữ ấm lên trên bàn, Lạc Tử Tinh mới phát hiện khi cô không để ý đã không thấy Thước Nguyệt đâu nữa, đại khái là đã rời khỏi đó rồi.
Thứ Diệp Hiên Nhiễm mang đến chính là canh cá chuối, có lợi cho việc phục hồi miệng vết thương, Lạc Tử Tinh ngửi thấy hương vị nồng đậm, thật sự cảm thấy bụng mình còn có thể ăn được nữa, bởi vậy cầm thìa uống từng thìa một.
Đợi đến khi thật sự không uống được nữa, thì hộp canh cá cũng đã nhìn thấy đáy, Lạc Tử Tinh cắn thìa, no nê ợ lên: "Cảm ơn canh cá của cậu, uống ngon lắm."
"Cô thích là tốt rồi." Lúc Diệp Hiên Nhiễm không xù lông thoạt nhìn xinh đẹp giống như thiên sứ vậy.
Lạc Tử Tinh nhìn thấy nụ cười tươi tắn của anh, liền cảm thấy còn có thể ăn thêm một phần canh cá nữa.
"Xế chiều hôm nay bắt đầu tập huấn, có thể tớ sẽ đến muộn một chút, bởi vì tớ còn phải đến chỗ làm thêm từ chức." Tối qua Lạc Tử Tinh tính lại toàn bộ số tiền mà cô đã dành dụm được, phát hiện ít nhất đến sang năm cũng không cần phải làm thêm nữa, huống chi cô đã học cấp ba, mặc dù có thể nắm chắc bài học trên lớp nhưng vẫn cần phải nghiêm túc ôn tập lại.
"Từ chức? Cần tôi chở cô đi không?"
Lạc Tử Tinh vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tự tôi có thể đi được."bg-ssp-{height:px}
"Được rồi." Diệp Hiên Nhiễm cũng không kiên trì.
Buổi chiều học xong hết hai tiết đầu, Lạc Tử Tinh theo thường lệ nghỉ hai tiết sau, lưng đeo túi sách đến siêu thị từ chức, không nghĩ tới quản lý siêu thị lấy lý do mấy ngày hôm trước cô làm mất hàng hóa, muốn khấu trừ hai ngày tiền lương của cô, lẽ ra loại tình huống này không phải sai lầm của Lạc Tử Tinh, cũng không cần thiết phải chịu trách nhiệm với hàng hóa, bởi vậy cô căn cứ vào lý lẽ mà bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của quản lý, cô vô cùng tức giận ộ, nhưng mà không có cách nào khác.
Nhìn nhìn thời gian, đã kéo dài rất lâu rồi, Lạc Tử Tinh không muốn ở lại đây thêm nữa, bởi vậy chỉ có thể buồn bực cầm theo tiền lương rời khỏi.
Khi tới phòng luyện tập, cô vẫn có chút rầu rĩ không vui, An Triệt tinh mắt nhìn thấy, lập tức đi lại, giống như bạn bè thân thiết ôm vai Tử Tinh: "Tiểu Tinh, sao vậy, mặt như sắp khóc vậy."
Lạc Tử Tinh thở dài: "Không có gì."
"Nói ra đi, mọi người giải quyết giúp cậu." An Triệt an ủi cô.
Diệp Hiên Nhiễm đi tới tách hai người ra, cũng quan tâm hỏi: "Tử Tinh, có người bắt nạt cô sao?"
Lạc Tử Tinh đối mặt với ánh mắt ân cần của Diệp Hiên Nhiễm, không nhịn được gật gật đầu, nói ra mọi chuyện vừa trải qua.
"Thật quá đáng, chuyện này rõ ràng không phải trách nhiệm của Tiểu Tinh, vì sao lại bị trừ hai ngày tiền lương." An Triệt tức giận nói.
Diệp Hiên Nhiễm cũng nhíu mày: "Là siêu thị nào?"
Lạc Tử Tinh nói tên siêu thị ra.
Diệp Hiên Nhiễm nhớ kỹ, sau đó lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
An Triệt nháy mắt mấy cái với Lạc Tử Tinh: "A ha, giận đỏ cả mặt vì hồng nhan rồi kìa."
"Nói bừa cái gì vậy." Lạc Tử Tinh vỗ đầu An Triệt, nhưng mà mặt đã nắt đầu đỏ lên.
Diệp Hiên Nhiễm gọi điện thoại xong, rất nhanh sau đó, Lạc Tử Tinh nhận được điện thoại của quản lý, trong điện thoại, quản lý vô cùng hòa nhã hỏi khi nào thì Lạc Tử Tinh có thời gian đi đến đó lĩnh tiền lương, nếu không có thời gian thì báo cho anh ta biết địa điểm, anh ta sẽ tự mang đến.
Sau khi Lạc Tử Tinh nói chuyện điện thoại xong, rất tò mò nhìn Diệp Hiên Nhiễm, anh là loại người gì vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại, quản lý không coi ai ra gì lập tức thay đổi thái độ hoàn toàn.
"Được rồi, tôi chỉ vì muốn có tâm trạng tốt để tập luyện thôi." Diệp Hiên Nhiễm ho nhẹ một tiếng, giống như tránh né quay đầu tiếp tục tập luyện.
Lạc Tử Tinh cười tủm tỉm, tâm tình giống như ăn kem trong ngày hè, nháy mắt trong sáng hẳn lên.