Buổi tối, bọn họ tụ tập lại một chỗ, gọi cả Lâm Mộng đến đây, cùng nhau ăn lẩu, bởi vì Diệp Hiên nhiễm không thể ăn cay, Lạc Tử Tinh còn cẩn thận chuẩn bị cho một mình cậu một ít canh.
Việc này khiến cho An triệt ghen tị, cố ý kêu lên: "Tiểu Tinh thật bất công, chỉ chuẩn bị cho một mình Nhiễm, chúng mình cũng không được đối xử tốt như vậy." Nói xong, còn trừng mắt nhìn.
Lạc tử Tinh trực tiếp bỏ cho cậu thìa thịt dê, mặt không đỏ tim không đập nói: "Cậu nhanh ăn đi, xem mình đối với cậu có tốt không."
Việc này khiến cho An Triệt cứng họng, cậu không nghĩ đến Lạc Tử Tinh sẽ phản ứng như vậy, chỉ có thể rầu rĩ lấy thịt ăn, than thở nói: "Tiểu Tinh sao cậu lại giống con trai như vậy, Nhiễm cậu xác định cậu có thể quản được cậu ấy?" Lạc Tử Tinh nghe xong đặc biệt trừng mắt nhìn cậu.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Mộng có việc nên rời đi trước, Lạc Tử Tinh ngồi bên người Diệp Hiên Nhiễm, mang nước sôi đổ qua đổ lại giữa hai cái chén, bên cạnh là nắm thuốc.
An Triệt và Úy Trì An Minh đều không nói chuyện, không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy qua chảy lại. Náo nhiệt qua đi, giống như là từ mộng đẹp tỉnh lại, bọn họ không thể không đối mặt với sự thật.
Bởi vì ngày mai Lâm Mộng nói chuyện này cho Tinh Nghệ biết, bởi vì cổ họng Diệp Hiên Nhiễm có vấn đề, không thể tiếp tục tham gia thi đấu, đồng thời cũng thể tiếp tục làm thực tập sinh.
Mà một khi nói, căn nhà mà bọn họ đang ở cũng sẽ không còn thuộc sở hữu của bọn họ nữa, bọn họ đều sẽ phải trở về nhà của mình.
Giống như tuổi trẻ cuối cùng cũng kết thúc, mọi người cuối cùng cũng tách ra riêng, làm người ta bất đắc dĩ nhưng cũng không thể chậm trễ.
Nhưng bọn họ đều không đi chuẩn bị hành lý cuản chính mình, giống như làm như vậy có thể khiến thời gian ngừng lại, không tiếp tục trôi đi.
Sau khi nước không còn quá nóng, Diệp Hiên Nhiễm nói tiếng cám ơn rồi cầm lấy cốc nước, sau đó uống thuốc, Lạc Tử Tinh nhìn bọn họ, cũng có chút buồn bực, nhưng đã muộn, cô còn phải về nhà, bởi vậy chỉ có thể giống như trước, động viên bọn họ nói: "Dù sao sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt, không cần uể oải như vậy, hơn nữa chờ Nhiễm trở về, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ, không phải có câu, rời đi là để có thể gặp lại một cách tốt đẹp hơn sao, cho nên, chúng ta nhất định phải kiên nhẫn!"
Dứt lời, còn nắm chặt bàn tay mình.
Úy Trì An Minh nở nụ cười, khôn mặt vẫn tuấn tú như trước, khí chất như ngọc, cậu gật đầu: "Tiểu Tinh nói rất đúng, rời đi là để sau này gặp lại, chúng ta không nên sa sút tinh thần. Triệt, Tiểu Tinh, chúng ta hát một ca khúc sau đó sẽ rời đi, Nhiễm cậu không thể hát, vậy Tiểu Tinh hát thay cậu đi."
"Mình?" Lạc Tử Tinh chỉa chỉa chính mình, kinh ngạc há to mồm, khoát tay, "Mình không được, trình độ hát của mình còn kém các cậu nhiều lắm."
"Không, lúc trước cậu hát rất hay." An Triệt cũng hưng phấn đứng lên, lôi kéo Lạc Tử Tinh đến phòng luyện tập của bọn họ, chỗ này có rất nhiều loại nhạc cụ, An Triệt ôm đàn ghita thử âm, nhìn Lạc Tử Tinh nháy mắt, "Đến, Tiểu Tinh, cậu thích hát bài nào, chúng ta hát cùng nhau!"
Lạc tử Tinh vừa nghĩ xem phải từ chối như thế nào, bả vai đã bị Diệp Hiên Nhiễm nắm lấy, cô hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt đồng ý của Diệp Hiên Nhiễm, không khỏi kêu rên: "Nhiễm, sao cậu lại đồng tình với bọn họ chứ. Mình thật sự hát kém lắm."
"Mình muốn nghe cậu hát." Khóe miệng Diệp Hiên Nhiễm hơi giương lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt đen như mực chứa đầy ý cười, sau đó Lạc Tử Tinh lại một lần nữa bị mê hoặc.
Trời ạ, đối với nụ cười của Diệp Hiên Nhiễm cô hoàn toàn không có khả năng ngăn cản.
Kiên trì đi đến giữa bọn họ, Lạc Tử Tinh cầm micro, cũng không mở ra, hắng giọng một cái, chọn bài hát mà bọn họ luyện tập nhiều nhất《 sổ tay rèn luyện tuổi thanh xuân》.
"Đi theo tôi tay trái tay phải một động tác thật chậm......" Sau khi câu đầu tiên được hát lên, Lạc Tử Tinh cũng cảm nhận được ma lực của âm nhạc, làm cho cảm xúc cảu cô ngay lập tức bị phân tán, trong đầu chỉ còn lại có âm nhạc, trong tầm mắt chỉ còn một mình Diệp Hiên Nhiễm, cô nhìn Diệp Hiên Nhiễm, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, tiếp theo hát, "Cậu có yêu mình không......"
Hát xong một ca khúc, trán Lạc Tử Tinh dầy mồ hôi, vừa định đưa tay đi lau, trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn tay sạch sẽ, bộ dạng Diệp Hiên Nhiễm cầm khăn tay đưa cho Lạc Tử Tinh lau mồ hôi giống như cực kỳ quen thuộc, làm cho An triệt ôm bụng cười: "Trước đây Tiểu Tinh cũng lau mồ hôi cho cậu như vậy, Tiểu Tinh, nếu không chúng ta cùng nhau tạo thành một nhóm nhạc cũng rất tốt, để cho Nhiễm làm trợ lý, ha ha ha."
Úy Trì An Minh cũng giả vờ đồng ý gật đầu một cái: "Mình cảm thấy có thể, giọng của Tiểu Tinh cùng với nhạc cảm cũng rất tuyệt, hoàn toàn có thể trở thành ca sĩ."
"Thôi đi, đủ rồi đấy!" Lạc Tử Tinh hai tay chống nạnh, làm bộ như tức giận, nhưng trong đầu vẫn đang tưởng tượng ra dáng vẻ Diệp Hiên Nhuộm làm trợ lý sẽ như thế nào, cũng không kềm được nở nụ cười.
Diệp Hiên Nhiễm bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nhưng trong đôi mắt chứa đầy sựu vui vẻ.
Chỉ có bạn bè chân chính mới có thể không chút kiêng kỵ nói giỡn như vậy, bởi vì đằng sau tất cả nụ cười, đều mang lại cho cậu rất nhiều khích lệ.bg-ssp-{height:px}
Diệp Hiên Nhiễm đưa Lạc Tử Tinh về nhà, còn cách nhà mộ khoảng thì bọn họ liền xuống xe, hai người đi bộ, Lạc Tử Tinh nhìn Diệp Hiên Nhiễm nói: "Nhiễm, trong lòng cậu vẫn còn suy nghĩ sao?"
"Có một chút, dù sao mọi người cũng là vì mình, mới không đồng ý để người khác gia nhập TK, cho nên mình cảm thấy có chút đau lòng, nhưng chúng ta đều là bạn thân, bọn họ đã hy sinh nhiều thứ như vậy, mình vẫn chỉ biết ở nơi này đau lòng xin lỗi, cũng quá phụ lòng bọn họ rồi."
Lạc Tử Tinh dùng sức gật đầu: "Cậu có thể nghĩ như vậy thì thật là tốt."
Không kịp đề phòng, đột nhiên Lạc Tử Tinh bị Diệp Hiên Nhiễm ôm lấy, mùi hương quen thuộc một lần nữa bao bọc lấy cô, Lạc Tử Tinh đưa ra hai tay lên ôm lấy Diệp Hiên Nhiễm, đem đầu vùi vào cổ của cậu.
"Tiểu Tinh, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời mình, cũng cám ơn cậu đã thích mình." Giọng Diệp Hiên Nhiễm trầm thấp, ở trong bóng đêm dường như đặc biệt dịu dàng, "Còn nữa, mình thích cậu."
Mặt Lạc Tử Tinh giống như nóng rần lên, cô "Ừ" một tiếng, nói rằng mình đã biết, đồng thời ở trong lòng cũng nói, mình cũng rất thích cậu, vô cùng vô cùng thích.
Mặc dù trước đây có nói chia tay, nhưng bọn họ lại giống như là từ trước tới nay cũng không hề có khoảng cách, Diệp Hiên Nhiễm đưa tay nắm bả vai Lạc Tử Tinh, hơi cúi đầu nhìn cô, ở dưới ánh đèn nhu hòa, mặt của cậu trở nên cực kỳ hoàn hảo, vẻ đẹp rung động lòng người. Tim Lạc Tử Tinh đập rất nhanh, phảng phất như có thể đoán được điều gì đó, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu.
Dần dần, Diệp Hiên Nhiễm cúi người, Lạc Tử Tinh lập tức xấu hổ nhắm mắt lại, một giây kế tiếp, khóe miệng nhẹ nhàng bị đụng một cái, mềm mại ấm áp, vừa chạm vào, nhưng tim Lạc Tử Tinh như muốn nhảy ra, đập nhanh một cách bất thường. Cô mở mắt, xấu hổ cúi đầu, đồng thời cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu như dịch sang bên phải một chút, thì đã trở nên hoàn hảo... Lạc Tử Tinh, đang suy nghĩ gì vậy, đồ háo sắc!
"Đi thôi." Diệp Hiên Nhiễm buông vai Lạc Tử Tinh, nhưng tay cậu lại nắm lấy tay Lạc Tử Tinh đang vì căng thẳng mà đang nắm thành nắm đấm, Lạc Tử Tinh cảm giác được tay của cậu tràn đầy mồ hôi, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ vừa rồi, Diệp Hiên Nhiễm cũng rất khẩn trương sao?
Đi qua một cột đèn đường, bóng của hai người từ ngắn trở thành dài, dây dưa ở chung một chỗ, giống như có thể vẫn mãi mãi tiếp tục như vậy.
Buổi tối, Lạc Tử Tinh gần như không muốn đánh răng, dường như vẫn còn cảm thấy cái đó dịu dàng vẫn còn vương trên môi, mặc dù cô biết đây chẳng qua là ảo giác, Lạc Tử Tinh nằm ở trên giường lăn lộn, chậm chạp không thể ngủ, trong lòng luôn luôn nghĩ đến Diệp Hiên Nhiễm, cùng với... nụ hôn đầu tiên.
Ngày thứ hai, Lâm Mộng liền nói rõ chuyện này cho Tinh Nghệ biết, ngay lập tức gây ra một trận xáo trộn lớn.
Bởi vì cuộc thi lần này TK biểu hiện vô cùng tốt, công ty đã quyết định, mùa xuân sang năm sẽ để bọn họ ra mắt, nhưng Lâm Mộng lại mang đến tin tức động trời khiến cho kế hoạch của bọn họ có thể thất bại. Lạc Tử Tinh đi cùng Lâm Mộng và TK đến Tinh Nghị thương lượng, ngay lập tức phải gánh chịu cơn giận của giám đốc.
"Mấy người cho là cuộc thi này chỉ là trò chơi thôi sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn cự tuyệt liền cự tuyệt?" Giám đốc tức giận không kềm chế được, chỉ vào Lâm Mộng nói, "Lâm Mộng, cô không phải là một người mới vào nghề, cô đã đào tạo ra nhiều học viên như thế, tại sao lại muốn làm loạn cùng bọn họ! Cổ họng của Diệp Hiên Nhiễm có vấn đề, đây là chuyện lớn như thế nào, cô giấu công ty, cho đến lúc công ty đã hoàn thành kế hoạch ra mắt của bọn họ rồi mới nói, tổn thất của công ty, cô định bồi thường thế nào?"
Lâm Mộng cúi đầu không nói, sắc mặt nghiêm trọng, lần này sai đúng là ở chỗ cô, thật ra thì khi biết được bệnh tình của Diệp Hiên Nhiễm, cô đã muốn nói cho công ty ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại nghe theo bọn họ?
Có lẽ, là do sự kiên quyết của bọn họ đối với ước mơ khiến cho cô cảm động.
Diệp Hiên Nhiễm rất có trách nhiệm: "Giám đốc Liêu, xin lỗi, đây là vấn đề của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã gây ra tổn thất cho Tinh Nghệ."
"Vấn đề hiện tại không phải nói xin lỗi là xong." Giám đốc Liêu vẫn cực kỳ tức giận, quay đầu nhìn An Triệt và Úy Trì An Minh hỏi, "Hai người các cậu đang làm gì, nhóm các cậu có thể ra mắt, các cậu biết Diệp Hiên Nhiễm không thể hát từ lúc nào? Được? Công ty cũng sẽ không bỏ rơi các cậu, để cho một vài học viên vô cùng ưu tú tập luyện cùng hai người một thời gian, sự ăn ý bồi dưỡng trong khoảng thời gian đó chắc đủ, nhưng tại sao các cậu lại cự tuyệt?"
Úy Trì An Minh hơi cảm thấy có lỗi: "Giám đốc Liêu, chúng tôi không thể nào chấp nhận người nào khác ngoài Diệp Hiên Nhiễm đâu, TK cũng không phải chỉ là một cái tên, nó thuộc về bốn người chúng tôi, chỉ có khi chúng tôi ở chung một chỗ, mới gọi là TK. Xin lỗi nói như vậy thật ra quá mức ngây thơ, có lẽ ông cũng sẽ cảm thấy không thể nói lý, nhưng mơ ước của chúng tôi cũng không đơn thuần là vì ca hát, mà hơn cả, mọi người có thể cùng nhau hoàn thành giấc mơ đó."
Lời nói như vậy khiến cho giám đốc Liêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tức giận của ông cũng giảm đi chút, hỏi An Triệt: "An Triệt, cậu cũng nghĩ như vậy."
An Triệt gật đầu khẳng định: "Bạn bè và ước mơ, thiếu một thứ cũng không được."
Diệp Hiên Nhiễm đứng thẳng, vóc người thon dài không có chút dáng vẻ nào của việc mất tinh thần, thậm chí khuôn mặt tuấn tú mang theo một chút vui vẻ, chỉ có một đôi mắt đen chuyển động mang theo chút cảm động, nhưng lại không có lên tiếng khuyên can, bởi vì cậu hiểu bọn họ, biết bọn họ nói lời như vậy là bởi vì bọn họ thực sự nghĩ như vậy, nếu như cậu lên tiếng khuyên can, tức là phủ nhận tình bạn của họ, đồng thời, trong lòng cậu thầm hạ quyết tâm, nhất định khôi phục lại cổ họng của bản thân, sau đó sẽ cùng với bọn họ, cùng nhau cố gắng.
Giám đốc Liêu không biết phải nói cái gì nữa, phất tay một cái để bọn họ đi, nhưng nói rõ Tinh Nghệ có lẽ sẽ kết thúc hợp đồng với bọn họ, hơn nữa bởi vì thái độ của bọn họ mà sẽ yêu cầu bồi thường thiệt hại, nhưng điều này cũng không thế khiến cho bọn họ đổi ý.