Trong phòng họp tổng cục Hoa Đô, Lục Tuấn Trì thôi nhìn Tô Hồi, nói tiếp: “Đủ mọi tài liệu chi tiết về vụ án cát mịn đều ở đây. Hôm nay mọi người phải tăng ca, xem hết một lượt những hồ sơ hồi trước để có cái nhìn đầy đủ về vụ án.”
Nói tới đây, hắn dừng một lát, nói: “Còn một lát nữa mới đến giờ tan tầm, Hạ Minh Tích, em tổng hợp thông tin, Trịnh Bách và Kiều Trạch đến hiện trường vụ án xem thử. Khúc Minh, anh đến các tổ bàn giao công việc, tìm hiểu rõ tình hình. Chúng ta cũng có quyền điều động thành viên bên ban chuyên án, anh dẫn Thiệu Lâm theo.”
Các tổ viên đồng loạt gật đầu, Lục Tuấn Trì luôn phân công rất rõ ràng.
Quy trình phá án bình thường có vài bước, thứ nhất là khám xét hiện trường vụ án, tìm hiểu quá trình gây án, bảo vệ hiện trường tốt nhất có thể. Thứ hai là xác định công cụ gây án, tìm kiếm nhân chứng, vật chứng. Thứ ba là xác định nghi phạm, thẩm vấn, xét hỏi.
Trong quá trình này, họ vẫn cần không ngừng suy luận, tìm tòi, tìm ra động cơ của hung thủ.
Lục Tuấn Trì bổ sung: “Còn nữa, mọi người tranh thủ thời gian về nhà thu dọn trong hôm nay. Từ ngày mai, chúng ta sẽ thuê phòng trong khách sạn cạnh tổng cục để tạm nghỉ.”
Các tổ viên ra ngoài rồi, Hạ Minh Tích cũng bê một chồng hồ sơ cũ ra thống kê.
Lúc này, chỉ còn Lục Tuấn Trì và Tô Hồi trong phòng họp.
Lục Tuấn Trì đối mặt với Tô Hồi, nói: “Tô Hồi, vụ án này…”
Tô Hồi như biết hắn muốn nói gì, nhanh chóng ngắt lời hắn: “Em không cần lo cho anh, anh ngã xuống tại đây, cũng sẽ đứng dậy tại đây. Anh biết một vài chi tiết về vụ án này, để anh xử lý cũng hợp hơn người khác. Hơn nữa anh cũng muốn mình tự tay bắt được hung thủ.” Nếu không, anh cũng không chủ động gửi tin nhắn bảo Lục Tuấn Trì nhận vụ án này.
Hai người từng đọc hồ sơ những vụ nổ cát mịn trong quá khứ rất nhiều lần, thậm chí những điều được ghi lại trong hồ sơ còn không cụ thể như những gì mà người từng trải qua vụ án đó như Tô Hồi nắm được.
Lục Tuấn Trì nghiêm túc nói: “Em phát hiện cách đặt bom lần này khác hẳn với những lần trong quá khứ.”
Tô Hồi gật đầu, nói: “Anh cũng phát hiện chuyện này. Anh cảm giác vụ án này có khác biệt rất lớn với vụ nổ cát mịn trước đây, cũng có quá nhiều điểm tương tự. Từ trước đến giờ, vụ án này vẫn luôn kỳ lạ, không giống lẽ thường…”
Dù là hai năm trước hay hai năm sau, chắc chắn vụ án này vẫn còn những chân tướng mà họ chưa từng chạm đến.
Tô Hồi chớp mắt, phán đoán: “Có thể anh có những hiểu lầm nhất định trong vụ án này trong quá trình suy luận khi trước, để tránh anh khiến em lạc hướng, anh mong rằng việc phá án lần này sẽ lấy suy nghĩ của em làm gốc.”
Anh từng trải qua vụ án cát mịn, tư duy của con người luôn có tính ì, đặt nặng ấn tượng ban đầu, cũng vì vậy mà tự mình vào mê cung. Lục Tuấn Trì mới tiếp xúc với vụ án này, có thể hắn sẽ có tư duy phá giải mới.
Lục Tuấn Trì nói: “Bây giờ em có vài ý kiến, em nghĩ chúng ta có thể bắt tay từ vụ án hiện tại.”
Dù sao vụ nổ cát mịn đã qua từ lâu, thời gian sẽ hủy đi rất nhiều bằng chứng nhưng vụ án mới thì khác, họ có thể tìm thấy nhiều thông tin hơn.
Tô Hồi gật đầu, “Được.”
Hai người nhanh chóng quyết định phương hướng điều tra và phương án cơ bản.
Đã vài giờ sau vụ án, có vài ảnh chụp và video, camera an ninh cùng với lời khai của người bị thương được gửi đến.
Tô Hồi ngồi xem khá mất sức nhưng Lục Tuấn Trì thì xem nhanh hơn anh nhiều.
Hắn xem hết một lượt, nói với Tô Hồi: “Em phát hiện hai vụ án này có một điểm chung.”
Tô Hồi ngẩng đầu, “Gì thế?”
Lục Tuấn Trì nói: “Hai vụ nổ trên xe buýt này đều xảy ra sau khi hành khách tranh chấp.” Hắn so sánh mấy bản lời khai, “Hơn nữa hai lần này đều là hành khách nữ bị quấy rối.”
Trong khi điều tra trước đó, Hình Vân Hải đã lấy lời khai của hành khách trên xe, quả bom được phát hiện vào mười phút sau khi hành khách tranh chấp, khi đó người đàn ông đó vẫn ở trên xe.
Bởi vì quả bom đầu tiên không nổ, họ cũng không thể trực tiếp móc nối vụ nổ với chuyện này.
Nhưng nếu tình huống này xảy ra hai lần, nó sẽ mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Lục Tuấn Trì so sánh danh sách hành khách trên hai chuyến xe, xác nhận cùng một người tham gia cả hai cuộc tranh chấp, “Người có hành vi quấy rối trên xe là người chết Đoàn Tư Viễn, hắn ta cũng từng xuất hiện trên một chiếc xe buýt khác.”
Nói xong, hắn chỉ vào cái tên cùng xuất hiện trong hai danh sách cho Tô Hồi nhìn. Sau đó. Lục Tuấn Trì gửi tin nhắn cho Kiều Trạch, bảo cậu tra xét cụ thể hơn.
“Hai chiếc xe buýt, tuyến đường khác nhau, thời gian bất đồng nhưng xuất hiện cùng một người, lại còn là một trong những người chết, rất có thể hắn ta là mục tiêu.” Tô Hồi híp mắt nhìn hai tệp lời khai, “Còn một điểm chung nữa, đó là sau khi hành khách nữ có tranh chấp với người này, những người khác trên xe đều thờ ơ, không ai quan tâm, có lẽ đây cũng là một điều kiện.”
Lục Tuấn Trì nghiêm túc gật đầu, “Vậy chúng ta thử điều tra theo người này xem có tiến triển gì không?”
Không lâu sau, thông tin về người chết đã đến tay họ.
Năm nay Đoàn Tư Viễn tuổi, cao m, da ngăm đen, hơi gầy.
Nhìn vào ảnh chụp, mắt hắn ta hơi dại, đục ngầu.
Nếu có thể nhìn thẳng vào suy nghĩ của hắn ta, họ có thể phát hiện gần như hắn ta nghĩ đến những chuyện này mọi lúc, mọi nơi.
Con người hắn ta đã bị chuyện đó nuốt chửng.
Dục vọng, thứ ham muốn không ngừng nghỉ, hắn ta đã trở thành nô lệ của cơ thể ấy.
Người đàn ông này là một trong những người chết sau vụ nổ, cũng là người có tranh cãi với hành khách nữ trước vụ tai nạn, khiến cô gái kia phải vội vàng xuống xe.
Lục Tuấn Trì đọc tài liệu một chốc, nói: “Tên này buồn nôn thật.”
Đoạn băng đầu tiên đã ghi lại tất cả, Đoàn Tư Viễn gần như theo sát cô gái, hắn ta ẩn mình trong đám đông, lợi dụng chỗ ngồi trong xe dồn cô gái vào góc chết, khiến cô lo lắng sợ hãi nhưng hắn ta lại không biết hối hận.
Người này chết trong vụ nổ trên xe buýt, nhìn ảnh chụp thi thể, hắn ta chết không toàn thây.
Tô Hồi đọc thông tin hoàn cảnh của Đoàn Tư Viễn.
Nhà Đoàn Tư Viễn có ba chị em, hắn ta là nhỏ nhất, được bố mẹ yêu thương từ nhỏ. Hắn ta không được thông minh, cũng bởi vậy mà luôn bị bắt nạt, thành tích học không tốt, chỉ học hết cấp hai.
Sau khi trưởng thành, nhà Đoàn Tư Viễn có mấy căn thuộc diện di dời, ngoài nhà ở còn có mấy nhà cho thuê, người này không có công việc tử tế, chỉ lông bông cả ngày.
Sau khi bố mẹ hắn ta qua đời, các chị gái cũng không cho hắn ta kết hôn, cả ngày chỉ lang thang trên những chuyến xe, phương tiện công cộng, tàu điện ngầm… Thậm chí thời gian hắn ta ở đó còn nhiều hơn ở nhà.
Đây là một kẻ tái phạm tội nhiều lần, tiền án đầu tiên của hắn ta là mười tám năm trước.
Nhưng do trí năng không bình thường, lại thô bạo ngang ngược, rất nhiều người xa lánh hắn ta.
Chị hắn ta từng đưa hắn ta đi làm một bản chứng minh có vấn đề về tâm thần, nói em trai mình bị thần kinh, hắn ta cũng không phạm tội nghiêm trọng, nên vẫn chưa bị xét xử.
Lục Tuấn Trì đọc toàn bộ lời khai, nén giận gọi cho hai người chị của Đoàn Tư Viễn. Nghe tin người nhà đã chết, họ không buồn bã chút nào, trái lại còn có vẻ nhẹ nhõm, luôn miệng nói sẽ phối hợp với cảnh sát.
Lục Tuấn Trì hỏi Tô Hồi: “Nghi phạm của vụ đặt bom lần này có khi nào là phụ nữ không?” Hắn nghĩ có lẽ các cô gái sẽ trả thù sau khi tổn thương vì hành vi của Đoàn Tư Viễn.
Tô Hồi cúi đầu nói: “Cũng không thể loại trừ trường hợp đàn ông trả thù cho bạn gái hoặc vợ. Có điều nếu mục tiêu thật sự là Đoàn Tư Viễn, có thể người này không được khỏe mạnh, đứng ở thế yếu.”
Lục Tuấn Trì lập tức đăng nhập hệ thống, tìm kiếm thông tin, hắn tổng kết: “Em vừa thống kê thử, hệ thống của chúng ta ghi nhận biên bản tố giác Đoàn Tư Viễn.”
Nhưng cả lần báo cảnh sát này, hắn ta đều không bị xử lý, có vụ là hòa giải, cũng có vụ là bỏ đó luôn.
Tô Hồi bình tĩnh nói: “Nạn nhân thật sự sẽ nhiều hơn con số đó nhiều, phần lớn nạn nhân sẽ không báo cảnh sát.”
Họ tìm ra một vài tài khoản dựa trên số điện thoại của Đoàn Tư Viễn, thậm chí hắn ta còn chụp hình dưới váy, đăng công khai lên mạng.
Hơn nữa tuy người này đã đứng tuổi nhưng ham muốn không hề suy giảm, tần suất đăng bài rất cao, hoạt động năng nổ.
Tô Hồi chống cằm, tổng kết: “Hắn ta không nghề không nghiệp, hằng ngày chỉ ngủ dậy, ra cổng nhà ăn trưa rồi lên xe, đi đại đến một chỗ nào đó, có những ngày ăn tối xong vẫn chưa đã nghiền. Cứ như vậy, trung bình một ngày có ít nhất hai đến ba nạn nhân xuất hiện.”
Nói cách khác, có thể một năm có đến gần một nghìn nạn nhân, mười năm, sẽ là một con số lên tới hàng chục nghìn.
Suy cho cùng, có rất ít người chọn báo cảnh sát.
Mà hành vi của Đoàn Tư Viễn có thể gây hại nặng nề đến những cô gái kia, họ sẽ buồn bã, khóc lóc, thậm chí gặp ác mộng, sợ hãi đàn ông, nhiều năm sau vẫn không thể giải thoát.
Chuyện như vậy rất đáng sợ, cũng đáng buồn. Hơn nữa trong thành phố này, không chỉ có một, hai kẻ giống Đoàn Tư Viễn.
Không một cách nào có thể ngăn cản tình huống này.
Lục Tuấn Trì nghe vậy bèn tức giận ra mặt, “Loại đàn ông không giữ được nửa dưới thế này có khác gì động vật đâu…”
Tô Hồi gật đầu tán thành: “Nên thiến từ lâu rồi.”
Lục Tuấn Trì tổng hợp thông tin xong xuôi, thở dài nói: “Đang có quá nhiều người bị hại tiềm ẩn, điều tra theo manh mối này sẽ rất khó.”
Hắn vốn tưởng rằng cứ men theo Đoàn Tư Viễn sẽ điều tra được tận gốc nhưng lúc này, họ lại bước vào mê cung.
Đoàn Tư Viễn là một tên lưu manh dạng “quăng lưới”, có rất nhiều nạn nhân tiềm ẩn, họ không thể xác định đâu mới là nghi phạm.
“Trong những vụ nổ cát mịn trước đây, những người ‘được chọn’ rất đều rất ngẫu nhiên, khi đó hung thủ vẫn chưa có đặc điểm ‘chính nghĩa’ thế này.” Tô Hồi che miệng ho khan, hỏi tiếp: “Chỗ ngồi của Đoàn Tư Viễn cách vị trí bom nổ bao xa?”
Lục Tuấn Trì nói: “Một dãy. Nhưng dòng người trên xe di chuyển liên tục, không thể xác định sau khi hung thủ đặt bom hắn ta có đổi chỗ không…”
Tên cặn bã này chết cũng chưa đủ nhưng Đoàn Tư Viễn không phải người duy nhất mất mạng.
Họ nghi ngờ hắn ta là mục tiêu của hung thủ.
Nhưng cảnh sát cũng chưa thể xác định đó có phải sự thật không, mà chỉ có thể coi đây là một manh mối.
Tô Hồi tập trung suy nghĩ, hiện giờ mới chỉ có hai vụ đặt bom trên xe buýt.
Vụ án có liên quan đến Đoàn Tư Viễn mới chỉ là phỏng đoán của họ, có lẽ hung thủ chỉ gây án ngẫu nhiên như mọi lần, có lẽ Đoàn Tư Viễn chỉ trùng hợp có mặt trên hai chuyến xe đó.
Đến lúc này, quả đúng là rất khó để tiếp tục lần theo manh mối này.
Hai người nghiên cứu đến giờ tan tầm, Lục Tuấn Trì khép hồ sơ lại, “Hôm nay đến đây trước đã, tối nay em sẽ xem các biên bản khác và tình hình khám xét hiện trường. Ngày mai bên đặc nhiệm sẽ cử chuyên gia gỡ bom qua đây, có lẽ họ sẽ cho chúng ta thêm manh mối.”
Tô Hồi hỏi: “Em còn suy nghĩ nào khác không?”
Lúc này họ phải giành lấy từng giây mới có thể chạy trước hung thủ.
Lục Tuấn Trì nói: “Em muốn nghiên cứu kỹ loại cát còn sót lại tại hiện trường.”