Những hạt cát này không đột ngột xuất hiện, mỗi hạt cát đều phải được gia công, sau đó đến tay kẻ gài bom, rồi mới được đặt vào bom.
Cảnh sát liên lạc với xưởng sản xuất cát kia, họ cũng rất phối hợp, cung cấp toàn bộ dữ liệu sản xuất và tiêu thụ cho cảnh sát điều tra. Còn cử một nhân viên kinh doanh thường trú ở Hoa Đô đến tổng cục kiểm tra.
Sau khi kiểm tra, số cát này đúng là do xưởng cát ở huyện Tân đó sản xuất, hơn nữa màu xanh khổng tước là màu mới nhất mới sản xuất năm nay.
Mà mấy nhà buôn thu mua loại cát này cũng được giới hạn chỉ còn mấy công ty.
Hơn nữa đối chiếu thêm những loại cát màu khác cùng thời gian vụ nổ xảy ra, sau một ngày một đêm căng thẳng điều tra, phạm vi này thu lại chỉ còn sáu công ty.
Hung thủ luôn dùng cát như một ký hiệu của riêng mình, có lẽ chính hắn ta cũng không ngờ cuối cùng số cát có thể thấy ở khắp mọi nơi này lại vạch trần hành tung của mình.
Lục Tuấn Trì chia người của tổ trọng án và ban chuyên án khi trước thành mấy nhóm nhỏ, bắt đầu điều tra từng hộ kinh doanh thu mua cát, ghi lại những người có khả năng tiếp xúc với số cát này.
Phạm vi dần thu nhỏ, cuối cùng họ lọc ra được hơn một trăm người.
Tô Hồi nhìn danh sách, trong đó có một cái tên là Lam An thu hút anh nhất, đây là một người phụ nữ mới hai mươi bảy tuổi, kinh doanh một xưởng tranh cát lọ đặc biệt.
Anh nói đặc biệt là ở chỗ công nhân trong xưởng đều là người đặc biệt, họ là những người bị tự kỷ nhẹ hoặc người khuyết tật.
Công việc của họ là vẽ tranh trong cửa hàng ngày này qua tháng nọ.
“Danh sách này có vấn đề. Một xưởng tranh có nhỏ thế nào cũng không thể chỉ có bốn người có thể tiếp xúc với loại cát này.” Tô Hồi nói với Lục Tuấn Trì, “Anh muốn qua đó xem sao.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, “Được, em chuẩn bị ngay, em sẽ gọi thêm mấy người đi cùng nữa.”
Xưởng tranh nằm trong một con hẻm ở ngoại ô Hoa Đô, hơi khó tìm, Lục Tuấn Trì dừng xe bên ngoài rồi vào trong cùng Tô Hồi.
Xưởng tranh không lớn, chỉ hơn một trăm mét vuông, bên trái là nơi vẽ tranh, bên phải có một vách ngăn, sau vách ngăn là các loại nguyên liệu chất đống, phía sau căn phòng còn có mấy giá đựng đồ, trên đó là những lọ cát thành phẩm.
Bên sườn căn xưởng ngay sát mặt đường là một chiếc tủ kính sát đất, bên trong trưng bày những lọ tranh cát đẹp nhất.
Bà chủ Lam An là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cách nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng, “Chúng tôi đã kinh doanh hơn một năm rồi, mục đích chính là cung cấp cho các em nhỏ một nơi để làm việc…
Lục Tuấn Trì đi quanh xưởng kiểm tra, Tô Hồi chống batoong, quan sát cửa hàng tranh cát đơn sơ mà xinh xắn này.
Trong phòng vẽ có mấy chiếc bàn, mặt bàn bày những lọ cát và cát màu khác nhau, có vài người trẻ tuổi đang cúi đầu vẽ tranh cát. Họ im lặng không nói gì, chăm chú làm việc, không hề để ý đến những vị khách này.
Hiển nhiên, cũng có rất nhiều cát rơi xuống sàn.
“Chỉ riêng ở đây tôi đã thấy có tám người rồi, tại sao cô không nộp đầy đủ tên cho chúng tôi?” Lục Tuấn Trì hỏi.
“Trong số họ có người tàn tật, cũng có trẻ con, vậy nên trước đây lúc đăng ký tên tôi có bỏ sót…” Lam Á ngại ngùng nói, “À, anh cảnh sát, không phải anh nghĩ mấy đứa trẻ này là tội phạm đấy chứ… Trong số họ có rất nhiều người không thể tự sinh hoạt, càng không thể đi lung tung bên ngoài, hằng ngày họ từ nhà ra xưởng đã là xa lắm rồi. Vả lại họ đều là những người trẻ tuổi đơn thuần…”
Có những đứa trẻ không thể đến trường nhưng tính kỹ thì chúng vẫn chưa trưởng thành, nơi này đang sử dụng lao động bất hợp pháp.
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi không nghi ngờ họ, mà hiện giờ chúng tôi đang điều tra một vụ án, danh sách cô nộp lên ảnh hưởng đến phán đoán của cảnh sát chúng tôi, hy vọng cô Lam sẽ đăng ký đúng sự thật.”
“Được rồi…” Lam An vén tóc nhận lấy tờ khai, “Tôi sẽ viết hết lên đây.”
“Viết cả những thông tin như địa chỉ nhà, số điện thoại của họ.” Lục Tuấn Trì dặn.
Lam An “ừ” một tiếng, bắt đầu xem lại sơ yếu của mọi người rồi điền vào bảng.
“Cô đã kết hôn chưa?” Lục Tuấn Trì nhìn người phụ nữ, đột nhiên hỏi một câu có vẻ không liên quan.
Khi điền phần của mình, cô không viết tên người nhà, nếu Lam An đã mở xưởng tranh cát thì người nhà của cô cũng có cơ hội tiếp xúc với số cát này.
Lam An khựng lại, ngẩng đầu nói: “Bố mẹ tôi qua đời rồi, tôi cũng chưa kết hôn, vẫn luôn sống một mình… Vậy nên tôi mới đến đây mở xưởng tranh cát.”
“Các bạn nhỏ ở đây đều là người tàn tật à?”
“Có một vài em bị chứng Asperger[].” Lam An giải thích.
[] Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm , tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao.
“Asperger?” Lục Tuấn Trì chưa từng nghe từ này.
“Hội chứng Asperger thuộc dạng bệnh tự kỷ, nhưng triệu chứng nhẹ hơn. Căn bệnh này và bệnh tự kỷ đều được chẩn đoán chung là ASD…” Lam An cúi đầu viết tiếp, “Các em nhỏ mắc bệnh này sẽ có khả năng ngôn ngữ khá kém, hành động không nhịp nhàng, cũng có lúc hay nói đi nói lại cùng một câu nhưng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống. Trẻ tự kỷ thường khó hòa nhập với xã hội nhưng Asperger thì khác. Nếu được huấn luyện dài ngày, các em có thể nói chuyện đơn giản với mọi người, làm việc bình thường, sống bằng sức mình.”
Lam An viết lại thông tin của từng người, sau đó Lục Tuấn Trì cầm giấy đối chiếu.
Hắn phải xác định người và tên khớp nhau hoàn toàn.
“Xưởng tranh có nhiều người như vậy không?”
“Giờ thì có cậu bé tên Đổng An Thần kia với cô bé tên Từ Sa mắc chứng này.”
“Đổng An Thần là ai?”
Lam An chỉ tay.
Lục Tuấn Trì nhìn theo tay cô, đó là một chàng trai trông rất gọn gàng. Lúc này cậu đang cúi đầu, tập trung nhìn lọ cát trong tay. Chàng trai đó khoảng chừng hai mươi tuổi, đang ở độ giữa thiếu niên và thanh niên. Nếu không phải Lam An đã nói về chứng bệnh của cậu cho Lục Tuấn Trì, hắn gần như không nhận ra thiếu niên trước mắt là một bệnh nhân.
“Từ Sa thì sao?”
Lam An lại chỉ một người khác.
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi muốn hỏi họ vài câu.”
Lam An vỗ tay, nói với họ như dỗ dành những đứa trẻ: “Hôm nay có chú cảnh sát đến xem các em vẽ tranh, lát nữa có thể họ sẽ hỏi các em vài câu, các em đừng sợ, biết gì thì nói đó nhé.”
Lục Tuấn Trì bắt đầu hỏi các nhân viên, Lam An không còn việc gì khác, bèn đi tới chỗ Tô Hồi.
Tô Hồi nhíu mày nhìn tủ kính, bên trong là rất nhiều tác phẩm lọ cát đã được hoàn thành.
Có nhiều lọ được vẽ rất đơn giản, chỉ là mấy lớp cát màu chồng lên nhau, cũng có một vài bức tranh rất phức tạp và khéo léo.
“Anh cũng thích tranh cát trong lọ à?” Lam An hỏi Tô Hồi, cô mở cửa tủ lấy một lọ cát đưa anh.
“Có ai không thích những tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp?” Tô Hồi cúi đầu nhìn lọ cát trong tay, sau đó anh chỉ vào mấy lọ cát khác trong tủ, hỏi: “Mấy lọ này là ai làm thế?”
Dù thị lực không tốt anh vẫn có thể nhận ra những lọ tranh cát đó vô cùng phức tạp, cũng được phối màu rất đẹp.
Bàn tay thon gọn của Lam An sắp xếp lại mấy lọ cát, cô đáp: “Mấy lọ đó là Vu Khả Khả vẽ, cô ấy rất có khiếu nghệ thuật, còn có nhiều khách hàng cố ý đến đây mua tranh cát của cô ấy.”
“Hiện giờ cô ấy có ở đây không?” Tô Hồi hỏi.
Lam An lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối, “Gần đây cô ấy không đến làm nữa.”
“Tại sao lại không đi làm?”
“Có lẽ là không tiện qua đây, chỗ chúng tôi hơi xa trung tâm mà. Cô ấy nói muốn làm sẵn ở nhà rồi mới gửi qua đây.”
“Cô ấy không qua đây nữa từ lúc nào?”
“Khoảng một tháng trước nhỉ?” Lam An nói: “Tôi ghi cả tên cô ấy vào tờ khai rồi.”
Lục Tuấn Trì hỏi mấy người trẻ tuổi kia vài câu, cũng được nghe về Vu Khả Khả kia, hắn chỉ vào một tấm hình tập thể trên tường, “Đây là Vu Khả Khả à?”
Lam An gật đầu, “Đúng vậy, chân cô ấy có dị tật bẩm sinh, đi lại khó khăn, cô ấy từng làm ở đây một thời gian thì không làm nữa.”
“Tại sao hồi trước cô ấy làm ở đây?” Lục Tuấn Trì hỏi.
“Bố mẹ cô ấy đưa đến…” Lam An đáp.
“Chị ấy đi xe buýt tới đây mà…” Một cô gái bên cạnh bỗng ngẩng đầu, chen lời cô.
Lục Tuấn Trì vẫn nhớ, đó là cô gái tên Từ Sa.
Xưởng tranh bỗng im bặt, không khí như đóng băng.
Lam An ngại ngùng nói: “Chắc là có lúc tôi không chú ý lắm…”
“Các bạn có ai biết cô ấy đi tuyến xe nào không?” Lục Tuấn Trì hỏi thêm.
Những đứa bé này có người trí thông minh không phát triển hoàn thiện, cũng có người tàn tật, lúc này tất cả đang ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, do dự không biết có nên nói không.
“Tuyến xe số ạ.” Một cậu bé lên tiếng.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi nhìn nhau, tuyến xe buýt cũng nằm trong phạm vi hoạt động của Đoàn Tư Viễn. Không gì hơn một con mồi xinh đẹp, ngại ngùng lại không tiện di chuyển, không thể phản kháng có thể kích thích dục vọng của thú dữ.
Lục Tuấn Trì ngồi xổm xuống, hỏi cô bé kia: “Vu Khả Khả có từng nói với các bạn về chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra trên xe buýt chưa…”
Cô bé Từ Sa vừa chen lời bỗng không dám nói, cô vô thức quay đầu tìm kiếm Lam An.
Lam An vừa định đi qua, Tô Hồi đã vươn tay kéo cô lại.
Lục Tuấn Trì quỳ một chân trước mặt cô bé, “Không sao đâu, em cứ nói cho cảnh sát, bọn anh sẽ giúp cô ấy.”
Lúc này cô mới lí nhí nói: “Chị ấy nói có một người đàn ông trên xe buýt bắt nạt mình…”
Cô vừa cất lời, những đứa trẻ khác cũng bắt đầu nói.
“Đúng vậy, vì có người xấu nên Vu Khả Khả mới không đến làm nữa.”
“Nếu người xấu biến mất thì chị ấy sẽ quay lại…”
“Tên người xấu đáng chết.”
Một tiếng vang rất nhỏ chợt vang lên trong xưởng tranh, có người sơ ý làm đổ lọ cát, cát màu rơi xuống đất.
Cuối cùng mọi việc đã được móc nối cùng nhau, cát màu, vụ án dâm ô trên xe buýt.
Lục Tuấn Trì nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, hầu hết các em đang ở độ tuổi đôi mươi, có những người trí năng không hoàn thiện, khi thảo luận chuyện này cũng không thể hiện biểu cảm gì nhiều.
Quả nhiên xưởng tranh cát này có liên quan đến vụ án cát mịn, Lục Tuấn Trì đứng dậy đi về phía mấy cảnh sát hình sự đi cùng họ, trao đổi với họ mấy câu.
Sau đó hắn quay lại nói với Lam An: “Bây giờ tất cả mọi người phải di chuyển đến nơi khác, tạm thời đóng cửa xưởng tranh. Chúng tôi cần thẩm vấn sơ bộ với toàn bộ mọi người ở đây, cũng cần lục soát xưởng tranh này. Mọi thiết bị thông tin, liên lạc đều phải giao nộp, chúng tôi sẽ tạm thời bảo quản.”
Mặt Lam An biến sắc, cô sững sờ, nói: “Nhưng bố mẹ các em vẫn chưa biết…”
“Lát nữa chúng tôi sẽ thông báo đến từng nhà.” Lục Tuấn Trì nghiêm túc nói: “Chúng tôi nghi ngờ trong xưởng tranh có người liên quan đến vụ nổ trên xe buýt gần đây, mong mọi người hợp tác điều tra.”
Công việc của đám trẻ bị cảnh sát cắt ngang, chúng được đưa ra một sảnh ngoài để lục soát, đầu tiên họ phải đảm bảo rằng trong xưởng không có bom hay vật gây cháy nổ nào.
Lục Tuấn Trì gọi Kiều Trạch, “Số đường Dữ Nam, bọn anh cần chi viện.”
Tô Hồi đứng sang bên cạnh, nhìn những thiếu niên vừa được đưa ra ngoài, dường như họ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, ai nấy đều ngơ ngác.
Anh nhíu mày, chẳng lẽ hung thủ vụ cát mịn gây rối cả Hoa Đô bao năm nay lại ẩn mình trong một phòng tranh nho nhỏ đơn sơ thế này sao?
Nơi này mới mở hơn một năm, vậy trước đó hung thủ vụ án cát mịn là ai? Hắn ta ở nơi nào?