Chương : "Chào mừng đến địa ngục trần gian."
Hôm sau, Tô Hồi thức dậy mặc đồ rất lâu.
Lục Tuấn Trì bèn ôm anh qua hôn một chốc, cài khuy giúp anh rồi chỉnh lại cổ áo, cuối cùng quàng thêm một chiếc khăn, quấn chặt anh lại, "Cẩn thận lạnh đấy, đừng để bị cảm."
Tô Hồi khẽ đáp "ừm", ngoan ngoãn đi theo hắn, Lục Tuấn Trì dắt anh vào hầm để xe.
Kết quả của buông thả quá mức là lúc nào hông Tô Hồi cũng xon xót, đầu óc nặng nề, bước chân không vững, cứ cử động là hơi khó chịu.
Đêm qua, đến cuối cùng anh không chịu nổi phải mở miệng cầu xin, Lục Tuấn Trì mới bỏ qua cho anh, bế anh vào phòng tắm.
Tắm rửa xong Tô Hồi buồn ngủ không chịu nổi, ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì nhẹ nhàng sấy tóc cho anh, chỉnh nhiệt độ vừa phải như đang sấy lông cho mèo.
Cuối cùng hắn ôm Tô Hồi ngủ.
Vậy mà sáng nay Tô Hồi chật vật như thế, Lục Tuấn Trì lại dồi dào sức sống.
Hôm nay Lục Tuấn Trì cố ý mặc áo len cao cổ, che dấu "dâu" trên cổ. Hắn làm bữa sáng cho Tô Hồi mà anh cũng không kịp ăn, đành phải gói mang đi.
Sau khi lên xe, mắt Tô Hồi vẫn đờ đẫn, anh nhận đồ ăn Lục Tuấn Trì đưa mình, hút từng ngụm sữa nhỏ.
Vừa đến tổng cục, họ nhận được hồ sơ Diêu Phi gửi.
Cô gái mất tích tên là Tề Khả Hân, lúc mất tích vừa mới mười lăm tuổi, đang học cấp hai. Cô mất tích trong một lần dạo phố cùng bạn bè vào cuối tuần, thời gian là một tối mùa đông, vừa đúng cách đây bảy năm.
Giờ đã qua bảy năm rồi, nếu cô gái ấy còn sống hẳn cũng đã hai mươi hai.
Lục Tuấn Trì nhập hồ sơ của cô trước, lập tức tìm ra thông tin về Tề Khả Hân trong kho hồ sơ mất tích.
Sau đó hắn đối chiếu thông tin chi tiết với kho hồ sơ nạn nhân, không có nạn nhân nào như vậy hết.
So ra thì hồ sơ Diêu Phi soạn ra còn đầy đủ hơn.
Trong đó ghi lại chi tiết cuộc sống thường ngày của cô, phạm vi thường xuyên hoạt động, những nơi từng đến trước khi mất tích và từng tiếp xúc với ai.
Thậm chí Diêu Phi từng tìm cách thu thập rất nhiều vân tay qua đồ dùng của cô, có kết quả xét nghiệm DNA, hắn còn vẽ một bức chân dung lúc trưởng thành dựa trên đặc điểm của cô.
Tô Hồi ngồi bên cạnh nhìn, sau khi đọc hết hồ sơ, bước tiếp theo là ghép án điều tra.
Tô Hồi nghĩ một lát, nhắc Lục Tuấn Trì: "Em có thể tìm thử những vụ mất tích trong khu vực đó, đối tượng là các cô gái dưới hai mươi."
Lục Tuấn Trì vào hệ thống, "Em lọc sơ rồi, trong khu vực quanh đó khoảng mười năm trở lại đây, có hai mươi ba vụ khớp với điều kiện."
Việc đầu tiên họ cần làm là tìm ra những vụ án có liên quan.
Tô Hồi cúi đầu nghĩ, "Em xếp lại theo năm thử xem."
Lục Tuấn Trì bấm một hồi, "Cơ bản là khá đều, mỗi năm chừng hai đến ba vụ."
Tô Hồi nói: "Thử sắp xếp theo tháng và thời gian mất tích đại khái đi."
Lục Tuấn Trì không hiểu anh làm vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Hắn lập tức xếp lại theo thời gian mất tích: "Mùa xuân có vụ, mùa hè vụ, mùa thu vụ, mùa đông vụ. Thời gian gây án đa phần vào buổi tối, chỉ có hai vụ vào buổi sáng."
Sắp xếp như vậy, Lục Tuấn Trì cũng nhận ra vấn đề, hắn nhíu mày nói: "Số lượng gây án vào mùa đông nhiều hơn hẳn các mùa khác."
Tô Hồi giải thích: "Đây là thời gian phạm tội, mùa phạm tội."
Lục Tuấn Trì: "Em cũng từng nghe vài lý thuyết về chuyện này, ví dụ như mùa hè ấm áp, mặc ít đồ, thường xuyên có án liên quan tìиɦ ɖu͙ƈ và bạo lực. Mùa đông thì nhiều vụ trộm cướp hơn."
Tô Hồi nói: "Những lý thuyết này được các chuyên gia người Pháp thống kê từ số lượng hành vi phạm tội, nghiên cứu rồi chỉ ra. Mùa phạm tội mà em nói có nghĩa khá rộng, cũng như động vật luôn có mùa động dục, nhiệt độ và điều kiện bên ngoài kéo theo phản ứng của cơ thể người, vậy nên rất nhiều loại phạm tội có đặc trưng về thời gian và mùa."
"Nhưng khi ứng dụng vào vụ án sẽ có những biểu hiện khác nhau. Có những tội phạm không có thời gian phạm tội xác định, nhưng cũng có những tội phạm có thời gian phạm tội cố định và chu kỳ phạm tội nhất định. Có những hung thủ thích mùa xuân, có người thích mùa thu, mà cũng có những kẻ chỉ thích mùa đông."
Nói tới đây, Tô Hồi bổ sung thêm: "Nhưng đây chỉ là một nhân tố để điều tra thôi, anh chỉ muốn thử xem có phát hiện nhân tố con người nào khiến những cô gái đó mất tích hay không. Nguyên nhân mất tích vô cùng phức tạp, hiện giờ vẫn chưa thể xác định những vụ án này có liên quan đến nhau, cần phải phân tích thêm hồ sơ vụ án, điều tra xem có vụ án ngẫu nhiên nào xảy ra vào mùa khác không."
Lục Tuấn Trì mở máy in, in những hồ sơ kia ra.
Tô Hồi chăm chú đọc hồ sơ, lần này anh bỏ qua yếu tố thời gian, loại trừ bớt những vụ án có đặc điểm khác hẳn vụ án Tề Khả Hân.
Những vụ án đi lạc mất tích thông thường được chia thành hai loại lạc đường chủ động và bị động.
Rõ ràng Tề Khả Hân là lạc đường bị động.
Tô Hồi sàng lọc bớt những vụ án chủ động đi lạc, bỏ sang một bên.
Sau đó lọc bớt những vụ lạc đường do trí lực thấp.
Cuối cùng chỉ còn lại một vài vụ.
Tô Hồi lọc xong nhìn lại thời gian, những vụ án này đều xảy ra vào mùa đông, hơn nữa đều từ sáu giờ đến tám giờ tối.
Xem ra thời gian gây án không phải trùng hợp, mà là một trong những đặc điểm phạm tội.
Tô Hồi đưa hồ sơ cho Lục Tuấn Trì, nói: "Em gửi tên mấy người mất tích cho Diêu Phi đi, hẳn là hắn ta có cách khác để lấy thông tin. Nếu tìm được thêm thông tin thì chúng ta lại theo tiếp."
Họ làm trong ngành công an, không thể tiết lộ cho Diêu Phi quá nhiều chi tiết về vụ án.
Cung cấp cho hắn ta một danh sách đã đủ để hắn ta điều tra tiếp theo manh mối đó rồi, cũng có ích trong việc tìm kiếm những cô gái mất tích kia.
Tô Hồi biết vụ án mất tích nhiều năm thế này rất khó điều tra, thậm chí có lúc cần đến hàng chục người điều tra trong nhiều năm.
Rất nhiều vụ mất tích vẫn để đó chưa giải quyết, mà nguyên nhân chính là vì người điều tra không chèo chống được nữa.
Những vụ mất tích có rất ít manh mối lại tốn nhiều nhân lực, cảnh sát luôn đặt nhiều tâm sức vào án gϊếŧ người hơn.
Những vụ mất tích này cũng không thuộc phạm vi của tổ trọng án.
Hiện giờ họ cũng chỉ giúp đỡ bạn bè, không thể cướp luôn việc của người ta.
Diêu Phi muốn tìm cô gái mất tích kia, họ chỉ có thể giúp đến đây.
Lục Tuấn Trì đáp "vâng", sau đó hắn xếp lại danh sách rồi đưa cho Kiều Trạch xử lý.
Hiện vẫn chưa có vụ án mới, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi nói chuyện tiếp: "Anh nghĩ có người cố ý bắt cóc những cô gái này à?"
Tô Hồi day trán, "Giờ vẫn chưa nói chắc được. Anh cảm giác nếu chỉ có một hung thủ, hẳn kẻ đó thích những cô bé chưa thành niên từ đến tuổi. Trong mấy vụ án này, anh thấy có ba vụ gần với vụ án của Tề Khả Hân nhất."
Lục Tuấn Trì cầm lên xem, "Mấy vụ có thời gian gây án lần lượt là năm trước, năm trước và năm trước?"
Thời gian gây án của những vụ này không chỉ là mùa đông, mà còn rất gần nhau, đều là khoảng trước sau Giáng Sinh.
Tô Hồi gật đầu, chống batoong, "Có lẽ còn có vụ khác sớm hơn nữa, theo tần suất gây án này, nếu hung thủ này vẫn ở Hoa Đô thì có lẽ hắn ta sẽ lại gây án vào mùa đông năm nay."
Lục Tuấn Trì lập tức cảnh giác, vội vàng nhắn tin cho Kiều Trạch: "Em bảo Kiều Trạch nhắc bên hình sự và các chi cục, bảo xem chú ý đến các thông tin liên quan."
Lục Tuấn Trì gõ xong, quay lại hỏi: "Nếu hung thủ này thật sự tồn tại, những thiếu nữ kia bị hại, nhiều người mất tích như vậy mà vẫn không phát hiện được thi thể nào, chuyện này không được bình thường."
Cảnh quan trong thành phố liên tục thay đổi theo hành động của con người, nhiều nơi từng là đất bỏ hoang đã được sửa sang lại, họ thường xuyên phát hiện những thi thể hoặc bộ xương lâu năm. Nhưng những người mất tích này lại không có trong kho dữ liệu của cảnh sát.
Nếu hung thủ này thật sự tồn tại, từng gϊếŧ nhiều người như vậy, mỗi lần giấu xác hắn ta sẽ càng dễ bị lộ.
Nếu hắn ta gϊếŧ người lâu như vậy, sau bao nhiêu năm mà cảnh sát vẫn không phát hiện, thì chuyện này quả là kỳ lạ.
Trong văn phòng mới có một màn hình điện tử rất lớn, họ có thể quan sát bản đồ Hoa Đô trên đó.
Tô Hồi chạm tay lên, một khu vực trên bản đồ được phóng đại. Anh chỉ vào bản đồ nói: "Nơi các thiếu nữ mất tích không đâu xa, là ngoại ô phía nam Hoa Đô. Trước đây nơi này từng là nông thôn, được sát nhập vào thành phố để mở rộng thành thị."
Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, "Nơi này nổi tiếng là xây bừa dựng loạn."
Một nơi như vậy có rất nhiều góc mù, dù có thi thể cũng khó mà tìm ra.
Tô Hồi phân tích tiếp: "Có lẽ cảnh sát vẫn chưa tìm ra nơi hung thủ giấu xác."
Nói tới đây, Tô Hồi bỗng nghĩ tới một trường hợp khác, anh híp mắt đứng dậy, "Cũng có thể hung thủ ra tay với những cô gái này không phải vì muốn gϊếŧ họ."
Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, hắn nhíu mày.
Tô Hồi suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu có đủ bằng chứng chứng minh nhiều vụ thiếu nữ mất tích này có liên quan đến nhau, anh nghĩ chúng ta nên mở rộng thời gian tìm kiếm vụ án..."
Hai người vừa nói tới đây đã có người gõ cửa văn phòng.
Lục Tuấn Trì nói: "Mời vào!"
Kiều Trạch mở cửa, "Tổ trưởng, em mới thông báo cho các chi cục, họ báo cáo lên chúng ta một vụ án nghi là có liên quan, sau đó xin tổ trọng án tham gia điều tra."
Lục Tuấn Trì: "Thời gian xảy ra vụ án là lúc nào?"
Kiều Trạch nói: "Tối qua. Đêm qua bố mẹ nạn nhân gọi lên báo án, sáng nay bên chi cục lại nhận thêm hai cuộc gọi nữa, một người nghi là nhân chứng báo án, người còn lại thì nhặt được điện thoại của nạn nhân."
Trùng hợp thật, họ vừa điều tra tới đây thì vụ án mới đã tới.
—
Hà Kiều Kiều mở mắt, cô không biết mình đã hôn mê bao lâu, cô chỉ cảm thấy rất đói, rất lạnh.
Trước mắt là một căn phòng nhỏ hẹp, bên trong vô cùng hỗn loạn, đèn đang sáng.
Cô nằm trên một tấm ván gỗ, trên đó phủ đại vài tấm ga.
Lúc này cô vẫn rất chóng mặt, chắc là rách đầu rồi, vết thương vẫn chưa được xử lý.
Hà Kiều Kiều nhớ trước khi bị đánh ngất cô đã cãi nhau với mẹ, sau đó cô cúp điện thoại, rồi bị một gã đàn ông kéo lên xe.
Cô không biết mình có nên mừng vì vẫn còn sống hay không, dù tình cảnh không được tốt lắm.
Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào, mùi không khí trong phòng rất kinh khủng, ngửi như mùi chất bài tiết, thức ăn trộn lẫn vào nhau, khiến người ta buồn nôn.
Dù trong phòng có một chiếc quạt thông gió cỡ nhỏ, nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì.
"Ôi, tỉnh rồi này." Cô vừa mở mắt đã thấy có người lên tiếng.
Hà Kiều Kiều nhìn sang, đó là một cô gái trẻ có đôi mắt hạnh nhân.
Cô gái ấy vô cùng xinh đẹp, tóc rất dài, rủ đến tận eo. Lúc này cô không trang điểm, làn da trắng nhợt do nhiều năm không ra nắng. Cô không đoán được tuổi của cô gái này, nhưng hẳn là không lớn.
Hà Kiều Kiều ngồi dậy, trong phòng không chỉ có một người phụ nữ, còn có một cô gái trẻ khác ngồi trên chiếc giường trong góc.
Cô gái ấy rất gầy, hai má hóp lại, tay cũng gầy trơ xương. Nếu không phải mắt cô ấy vẫn còn chuyển động, Hà Kiều Kiều còn tưởng đó là người chết.
Nhưng lúc này cô ấy cũng chẳng khá hơn người chết là bao, cô ấy rất gầy, như một bộ xương biết chuyển động, vòng eo gầy gò đến nỗi Hà Kiều Kiều chỉ cần hai bàn tay là nắm được hết. Đôi mắt đen kịt của cô ấy nhìn về phía Hà Kiều Kiều, tựa như ma quỷ đang dõi nhìn, vô cùng tĩnh lặng.
Hà Kiều Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô nhìn hai người phụ nữ trong phòng, dịch lại sát tường, "Các chị là ai?"
"Tôi là Đàm Cầm, chị ấy là Tề Khả Hân." Cô gái có đôi mắt hạnh nhân nói, cô ấy cười với cô, rõ ràng nụ cười rất xinh đẹp, nhưng Hà Kiều Kiều lại cảm nhận được ác ý trong đó.
Đàm Cầm nói: "Chào mừng đến địa ngục trần gian."