Chương : Thà rằng đôi bên cùng chết, thà rằng ngọc nát đá tan, các cô cũng muốn đấu tranh cho cơ hội sống sót, bỏ chạy này.
Lời nói của Tô Hồi đâm trúng điểm yếu của Nghiêm Tiểu Nhị.
Làm cha mẹ, ai cũng mong con mình được tốt hơn, không ai muốn con mình lớn lên sẽ trở thành kẻ xấu.
Nghiêm Tiểu Nhị nghĩ, nếu con mình vẫn sống, nếu nó bị những kẻ kia nuôi dưỡng, chắc chắn cũng sẽ đi lên con đường giống vậy.
Nó sẽ trở thành một tội phạm, không biết mẹ mình là ai, hãm hại những cô gái khác, tổn thương họ.
Cô gái cúi đầu khóc một hồi, Tô Hồi vẫn đứng bên cạnh đợi cô bình tĩnh lại.
Dù thời gian gấp gáp nhưng anh không hỏi dồn, cũng không thúc giục cô.
Dục tốc bất đạt, họ muốn có được thông tin từ Nghiêm Tiểu Nhị thì phải có được sự tin tưởng của cô trước.
Cuối cùng Nghiêm Tiểu Nhị cũng bắt đầu nói, kể lại những chuyện cô đã trải qua.
"Mùa đông năm năm trước, tôi đi một mình từ nhà bà về, bắt gặp một đứa bé mười mấy tuổi đang hỏi đường, nó dẫn tôi đến cạnh một chiếc xe van. Sau đó có một gã đàn ông trung niên xuống xe kéo tôi lên đó. Hai người họ cùng trói tôi lại... Tôi gào lên kêu cứu, chúng lập tức đánh tôi, còn siết cổ tôi... Lúc đó tôi rất sợ, sợ chúng gϊếŧ mình."
"Xe chạy chừng hai mươi phút thì tôi bị kéo vào một kho hàng, sau đó chúng bịt mắt tôi, đưa tôi vào một căn phòng nhỏ. Căn phòng đó nằm dưới đất, khi đó trong phòng đã có một cô gái trẻ rồi."
"Cô ấy tên là gì?" Tô Hồi hỏi.
"Cô ấy là Tề Khả Hân."
Tô Hồi gật đầu, anh nhớ đây là cô gái mà Diêu Phi đang tìm.
Bố mẹ cô tìm kiếm bảy năm, bỏ ra không biết bao nhiêu tiền, lo lắng đến bạc đầu nhưng mãi vẫn không tìm được cô ấy.
"Sau đó tôi bị nhốt ở đó, lúc nào họ có nhu cầu sẽ kéo tôi từ dưới lên. Tên trẻ tuổi đó gọi người lớn hơn là bố. Tôi còn từng gặp hai người khác, hình như cũng là họ hàng của họ."
Gia tộc phạm tội, việc này khiến Tô Hồi nhớ đến một gia tộc biếи ŧɦái ở Scotland, gia tộc Alexander.
"Tên trẻ tuổi ở lại kho hàng để ý chúng tôi, không cho chúng tôi chạy. Họ đe dọa sẽ gϊếŧ chúng tôi..."
Sau mấy năm, khi nói lại những chuyện này, Nghiêm Tiểu Nhị vẫn thấy trái tim mình chảy máu đầm đìa, mỗi câu nói đều như rạch lại vết thương cũ.
Cô từng ngây thơ nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Nhưng cô phát hiện, những gì đã qua như con dấu in vào sinh mệnh cô.
Trốn tránh không giải quyết vấn đề, cô phải chấp nhận và nhìn thẳng vào con người không hoàn hảo của mình thì mới có thể bước ra khỏi quá khứ.
"Sau đó có cô gái thứ ba bị nhốt vào phòng, tên cô ấy là Đàm Cầm."
"Nơi đó là kho hàng của một cửa hàng quan tài. Tôi không biết chính xác là tiệm nào, nhưng kho hàng rất to, bên trong cũng không ít đồ."
Tất cả đúng như suy đoán của Tô Hồi, cô chỉ nhớ đó là kho hàng của một cửa hàng quan tài, không biết vị trí cụ thể. Vậy nên hôm qua cảnh sát đến hỏi chuyện xong, hôm nay cô đã đến phố đồ tang tìm, muốn tìm người đàn ông kia, muốn biết con mình đang ở đâu.
"Dưới hầm giam, chúng tôi không được tự do, cũng không có đồ dùng cho sinh hoạt. Mỗi tuần chúng tôi có một lần được lên tắm rửa, giặt giũ một mình, sau đó lại bị nhốt vào. Cứ một thời gian chúng tôi lại có một ngày hóng gió như vậy, là một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi."
"Chúng tôi như nô ɭệ mà chúng nuôi dưỡng, thường ngày chúng chỉ cho chúng tôi nước, mì ăn liền và màn thầu. Nếu vui chúng sẽ thưởng thêm một ít hoa quả, đồ ăn và thuốc, không vui thì đánh đập chửi mắng chúng tôi, còn dí đầu thuốc lá vào người chúng tôi."
Tô Hồi hỏi: "Cô có từng ra ngoài không? Quanh đó có tòa nhà hay kiến trúc nào dễ nhận biết không? Hoặc cô có nghe thấy tiếng gì không?"
Nghiêm Tiểu Nhị lắc đầu, "Trong ba năm đó tôi chưa từng ra ngoài, chỉ có lúc được thả lên tôi mới nhìn ra ngoài mấy lần. Tôi nhớ xung quanh đó vô cùng trống trải, không có thứ gì dễ nhận biết hết, trước cửa là một khoảng đất trống lớn, có mấy cây ăn quả. Có một lần tôi muốn trốn đi, sắp chạy đến cửa thì bị tóm lại. Gã đàn ông già điên cuồng đánh lên đùi tôi, suýt nữa tôi đã gãy đùi. Tôi nằm trên giường gần một tháng mới có thể đứng dậy đi lại. Còn có một lần tôi lén lút lấy điện thoại của hắn ta, muốn nhắn tin cầu cứu, nhưng do không biết dùng nên đã bị phát hiện ngay."
Tô Hồi: "Sao cô lại được thả ra?"
"Hơn hai năm sau, tôi phát hiện mình có thai. Mấy tháng sau đó thì tôi sinh một bé trai trong căn hầm đó. Mấy ngày sau khi đứa bé ra đời đã bị bế đi. Tôi cầu xin chúng rất lâu chúng mới bịt mắt tôi lại rồi đưa ra đầu cầu, rồi một người qua đường tốt bụng đã đưa tôi về nhà."
Nghiêm Tiểu Nhị vừa khóc vừa kể hết câu chuyện.
Từng câu từng chữ đều là lệ máu.
Dựa trên thông tin cô cung cấp, họ trích xuất thông tin đăng ký của toàn bộ cửa hàng đồ tang khắp Hoa Đô.
Nghiêm Tiểu Nhị xem ảnh từng người, khi nhìn thấy một tấm ảnh, tay cô run lên, chỉ vào người đàn ông trên ảnh.
"Chính là hắn ta."
Dù không biết tên người đàn ông, nhưng có chết cô cũng không quên gương mặt ác quỷ này.
Cứ nhìn thấy hắn ta là cô thấy ghê tởm, buồn nôn.
Cô mất ngủ, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng.
Đến hôm nay, khuôn mặt dữ tợn của gã đàn ông này vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cảnh sát nhanh chóng xác nhận đây là một người đàn ông năm nay tuổi, tên là Tân Kiến Bạch.
Hắn ta buôn bán quan tài ở khu phía nam rất phát đạt, dạo này nhà ai có người mất cũng tới đó mua đồ.
Sau đó, họ dần điều tra được thêm nhiều thông tin...
—
Trong căn phòng nhỏ khép kín này, không có đêm tối cũng không có ban ngày.
Đồ ăn lại rơi xuống phòng, tức là thêm một ngày trôi qua.
Trong không gian chật hẹp thế này, sống chết tựa như không còn ranh giới rõ ràng.
Hà Kiều Kiều nằm dưới đất, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Cô thấy mình như trôi nổi trên mặt biển, đôi lúc lại có cảm giác mình sắp bị nỗi tuyệt vọng nhấn chìm, không thể hít thở.
Sau đó lại có một cơn sóng ập tới, đẩy cơ thể cô lên, cô lại cảm nhận được tim mình đang đập, dòng máu đang chảy, cùng với đó là hy vọng vừa nhen nhóm.
Không muốn chết, cũng không muốn sống thế này.
Cô vẫn còn trẻ.
Còn khác nào khác nữa không?
Tề Khả Hân lại uống thuốc lần nữa, cô nằm trên giường, đôi mắt đăm đăm, lẩm bẩm không ngừng: "Tôi muốn về nhà."
Vốn cô đã không còn hy vọng, sống một cách vô tri, nhưng Hà Kiều Kiều tới đây lại khiến cô bắt đầu khao khát tự do.
Cô không muốn ở đây, không muốn thối rữa cùng đống chăn bông rách nát này nữa.
Cuộc đời cô là vậy sao? Như một đóa hoa chưa kịp nở rộ đã chờ đợi héo tàn.
"Đừng nói nữa." Đàm Cầm ngẩng đầu nói: "Có ai không muốn đâu."
Hà Kiều Kiều hỏi: "Chưa có ai ra khỏi đây bao giờ à?"
Đàm Cầm nói: "Theo tôi biết, mới chỉ có một cô gái từng ra khỏi đây thôi."
Mắt Hà Kiều Kiều dao động, "Cô ấy ra ngoài bằng cách nào thế?"
Đàm Cầm nói: "Cô ấy sinh một đứa con trai. Để đứa nhỏ lại, còn cô ấy thì đi."
Nói tới đây, cô chỉ lên giường đá bên cạnh, "Sinh ở ngay đây này, lão già kia đỡ đẻ. Lúc đó cô ấy đau gần chết mà lão ta cũng không chịu cho đi bác sĩ, còn nói chó mèo đều đẻ như vậy gì gì đó, còn nói lão ta từng đỡ đẻ rồi. Cô ấy suýt nữa đã chết vì khó sinh, cuối cùng còn là tôi cắt cuống rốn giúp."
Lúc đó cô và Tề Khả Hân đều ở đây, co mình trong góc, sợ hãi nhìn họ, nghe tiếng kêu gào như xé rách tim phổi của Nghiêm Tiểu Nhị.
Cô ấy rất yếu ớt, chảy máu rất nhiều, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo và ga giường, ướt như mới kéo từ dưới nước lên vậy.
Sau đó tiếng khóc của trẻ con vang lên, vận mệnh bắt đầu tuyên án cho cô.
Cô rất may mắn, là con trai.
Khi đó Đàm Cầm nhớ gã đàn ông kia cười rất lớn, nếp nhăn trên mặt gồ hết lên.
Cảnh tượng đó in sâu trong đầu cô, rất lâu sau vẫn không xua đi được.
Sinh con ở đây cũng như lượn một vòng trước cổng địa ngục, sinh con gái thì sẽ bị ném xuống giếng, con trai thì sẽ được bế ra ngoài nuôi.
"Vậy tại sao cô ấy không báo cảnh sát?" Hà Kiều Kiều hỏi.
Nếu cô gái ấy báo cảnh sát, vậy căn phòng địa ngục này sẽ không tồn tại nữa, cô cũng không bị bắt tới đây.
"Cô ấy tự do rồi, chắc sẽ mặc kệ chúng ta thôi." Tề Khả Hân nói, cô cúi đầu, "Con người đều ích kỷ mà..."
Đàm Cầm nói: "Có đứa bé làm con tin, họ nghĩ đã thuần phục được cô ấy rồi nên mới yên tâm thả đi. Đây cũng chỉ suy đoán của tôi thôi, có lẽ họ còn xấu xa hơn, đã gϊếŧ cô ấy rồi không chừng."
Nghe vậy, việc trốn thoát càng thêm vô vọng.
Tề Khả Hân nói: "Tôi muốn về nhà." Cô vẫn còn sốt, hai mắt trống rỗng, bàn tay đặt hờ lên bụng, một giọt nước mắt lăn xuống tóc mai, "Nhưng tôi không sinh được nữa..."
Có lẽ cô sẽ phải ở đây cả đời.
Đàm Cầm nói: "Về nhà? Đừng mơ nữa." Cô cười ầm lên, "Chẳng thà chết luôn cho xong, ít ra cũng được giải thoát."
Hà Kiều Kiều bỗng lau nước mắt, cô ngẩng đầu lên, nói nhỏ: "Tôi có cách về nhà." Cô quay sang nhìn Tề Khả Hân: "Chị có mở được cánh cửa kia nữa không?"
Đàm Cầm nói: "Cửa này thì tôi cũng mở được, nhưng ngoài kho có ba ổ khóa nữa, tên đàn ông đó ở luôn bên ngoài, lão già cũng có thể tới đây bất cứ lúc nào, chúng ta không ra ngoài được đâu."
"Tôi có cách này, kiểu gì cũng sống, hoặc chết." Hà Kiều Kiều liếm môi, "Các chị muốn nghe không?"
Đàm Cầm và Tề Khả Hân chợt im lặng.
Một lát sau, Tề Khả Hân nói: "Tôi muốn."
Đàm Cầm cũng nói: "Cô nói đi, cùng lắm thì cùng chết."
Nếu chết còn chẳng sợ, còn có điều gì khiến họ sợ hãi nữa?
Hà Kiều Kiều mở túi, lấy một thứ nho nhỏ từ chùm chìa khóa ra.
Cô từng có thời gian ngỗ ngược, đua đòi học hút thuốc với đám con trai, sau đó cô phát hiện mình không thích mùi thuốc nên chỉ móc vào móc chìa khóa thôi. Gã đàn ông kia không nghĩ cô lại có thứ này nên mới không lục người.
Hà Kiều Kiều quẹt lên chiếc móc chìa khóa hình thù kỳ lạ kia, sau đó một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong tay cô.
"Đây là diêm xăng vĩnh cửu." Hà Kiều Kiều nói nhỏ, cô cúi đầu nhìn ngọn lửa nho nhỏ, như thể đang nhìn hy vọng của mình.
"Chúng không thể theo dõi chúng ta hai mươi tư tiếng được. Lần trước ra ngoài tôi phát hiện phía trên là kho đồ tang, mấy thứ đồ tang này chủ yếu là làm từ giấy, là chất dễ cháy. Chúng ta trèo lên đó, trốn sau cánh cửa rồi đốt đồ, chúng phát hiện sẽ đến nhanh thôi. Nếu chúng mở cửa cứu hỏa thì chúng ta có thể chớp cơ hội chạy ra ngoài."
Nói tới đây, cô liếm đôi môi khô nẻ, tắt diêm, "Đây là tình huống lý tưởng nhất, nhưng cũng có thể có tình huống khác nữa. Đó là ba người chúng ta đều chết trong trận cháy này. Hoặc chúng ta thoát ra ngoài nhưng lại bị bắt về, chúng tức giận rồi gϊếŧ chúng ta."
Đây là một ván cược, cược mạng sống còn mơn mởn của họ, nếu thắng họ sẽ được tự do, thua sẽ phải chết.
Ba người nhìn nhau, họ biết, cách này đáng để họ thử.
Hà Kiều Kiều nói: "Lần này các bị có bán đứng tôi cho gã kia nữa không đấy?"
Cô hất cằm, hơi hơi khiêu khích hỏi hai cô gái còn lại.
Cô biết không có họ giúp đỡ, cô không thể thực hiện kế hoạch này.
Tề Khả Hân thở dài, nói: "Được chết cháy vẫn hơn bị nhốt trong này mà."
Đàm Cầm ngửa đầu cười, "Cứ nghĩ hàng hóa của mấy tên đó bị đốt hết, chúng sẽ đau lòng biết bao, tôi cũng thấy vui nữa. Dù có chết ở đây, trận cháy này cũng đủ thiêu hủy căn phòng địa ngục này mãi mãi."
Cô cười nhìn hai người trước mặt, "Lần này chúng ta nói rồi nhé, không ai được phản bội, nếu phản bội, kẻ đó xứng đáng bị những người còn lại gϊếŧ chết. Dù có thoát được khỏi đây cũng sẽ bị sét đánh."
Tề Khả Hân khẽ nói: "Dù chúng ta phải chết, cảnh sát và cứu hỏa cũng sẽ phát hiện, có xương cốt dưới này, có lẽ những kẻ kia cũng sẽ bị bắt."
Nếu trên đời này thật sự có ma quỷ, cô muốn biến thành oan hồn, quỷ dữ, quấn lấy những kẻ đã đẩy các cô xuống địa ngục kia.
Các cô gái lên kế hoạch xong xuôi.
Hà Kiều Kiều giơ tay ra phía trước, bàn tay gầy gò của Tề Khả Hân đặt lên tay cô, cuối cùng Đàm Cầm cũng đi qua, đập lên trên.
Hà Kiều Kiều nói: "Nếu mọi người không có ý kiến gì thì tối nay chúng ta sẽ hành động."
Thà rằng đôi bên cùng chết, thà rằng ngọc nát đá tan, các cô cũng muốn đấu tranh cho cơ hội sống sót, bỏ chạy này.