Nghe xong phán đoán cặn kẽ này, Hạ Minh Tích ngoác miệng không khép lại được.
Khúc Minh phản ứng lại trước tiên, hỏi Tô Hồi: “Gần đây cảnh sát điều tra rất căng, liệu hung thủ có nghỉ tay không?”
Tô Hồi lắc đầu, “Sát thủ liên hoàn có chu kỳ gây án của riêng mình, khoảng thời gian từ lần gây án trước đến lần tiếp theo có thể chia thành thời gian nghỉ ngơi và thời gian cường hóa ảo tưởng. Sau thời gian ấy, hắn sẽ giết người lần nữa. Hiện tại, hành động của hung thủ đang được tăng tốc và thăng cấp không ngừng qua từng vụ án. Hắn đã đắm chìm trong việc giết chóc rồi, lúc này sẽ không dừng lại.”
Khúc Minh cau mày hỏi tiếp: “Vậy… có khi nào hắn sẽ thay đổi hình thức gây án và hướng lựa chọn nạn nhân không?”
Tô Hồi đáp: “Nếu cảnh sát điều tra quá căng, có lẽ hắn sẽ thay đổi hình thức phạm tội, cũng có khả năng sẽ từ trạng thái có tổ chức thành vô tổ chức, có điều cách lựa chọn nạn nhân chắc sẽ không thay đổi. Hắn coi lần gây án mới là một lần thử thách, hắn hưởng thụ sự kích thích này, nếu thành công hắn có thể nhận được sự thỏa mãn và khoái cảm gấp bội từ điều này.”
Nếu như vừa rồi mấy tổ viên chỉ mới khâm phục anh, thì hiện giờ họ đã hoàn toàn ngạc nhiên trước những lý luận này.
Trừ Khúc Minh vẫn còn hơi do dự, những người khác đều đã im lặng không nói gì.
“Kiều Trạch, lát nữa em liên lạc với năm tiệm cà phê này, sau đó bảo đội hình sự phái người qua đó theo dõi.” Lục Tuấn Trì phân công: “Khoảng cách từ khi bắt cóc đến khi nạn nhân bị sát hại, chúng ta có ít nhất là ba ngày. Cho nên chúng ta phải cố hết sức đề phòng trước khi người bị hại tiếp theo xuất hiện, nếu nạn nhân mới xuất hiện, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách cứu viện.”
Tô Hồi cúi đầu ho khan vài tiếng, khóe mắt hơi ửng lên, khiến nốt ruồi ở đuôi mắt càng thêm nổi bật. Anh nhíu mày, hơi lo lắng nói, “Mong là vẫn kịp.”
Lục Tuấn Trì đứng dậy rót một cốc nước ấm đưa qua cho anh, sau đó xoay người hỏi: “Mọi người còn muốn hỏi gì không?”
Hạ Minh Tích thấy xấu hổ vì suy nghĩ lúc trước của mình, cô rưng rưng hỏi: “Thầy Tô, bao giờ thầy vào nhậm chức thế, bọn em cần thầy…”
Tô Hồi ngẩn ra: “Gì cơ, nhậm chức?”
Hạ Minh Tích ngạc nhiên: “Thì… thầy Tô, thầy không tới tổ bọn em làm cố vấn ạ?”
Tô Hồi hơi ngại ngùng, nhìn sang Lục Tuấn Trì như đang cầu cứu: “Tôi chỉ tới giúp một chút thôi…”
Thấy cô ngốc Hạ Minh Tích hỏi thẳng tuột ra, mấy tổ viên lập tức hóa đá, vừa rồi họ còn đang bồn chồn thấp thỏm, cuối cùng hình như người ta căn bản không thèm nhìn đến vị trí cố vấn. Khúc Minh thì gục đầu xuống bàn.
Hạ Minh Tích nhanh chóng phản ứng lại, mặt dày mày dạn quyết tâm muốn ôm chân thầy Tô, “Nhưng mà tổ bọn em còn thiếu một cố vấn đó, thầy Tô ơi, thầy không thể thấy chết không cứu được…”
“Tôi…” Tô Hồi đang muốn nói gì đó.
Lục Tuấn Trì sợ anh từ chối thẳng thừng, bèn vội vàng nói: “Chuyện này chúng ta nói sau đi, bây giờ tranh thủ thời gian phá án đã.”
Hắn bố trí vài chuyện, sau đó đưa Tô Hồi đi xuống, Lục Tuấn Trì chủ động nói: “Thầy Tô, tôi đưa thầy về nhé, thầy muốn đến trường học hay về nhà?”
Tô Hồi lắc đầu, kiên quyết từ chối: “Không cần đâu, công việc anh bận rộn mà, tìm ra tên Đồ Tể vẫn quan trọng hơn. Bình thường tôi gọi taxi cũng quen rồi, sau này có chuyện gì lại phiền anh sau.”
Tô Hồi đi vài bước, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, anh quay người lại hỏi Lục Tuấn Trì: “Đội trưởng Lục, tôi có chuyện này muốn hỏi ý kiến anh. Gần đây tôi gặp một chuyện, chỉ có thể thu thập thông tin từ một người duy nhất nhưng đối phương lại không chịu phối hợp. Nếu lúc tổ trọng án các anh điều tra gặp tình huống này, thường sẽ xử lý thế nào?”
Anh hiểu biết và quen thuộc với những kẻ phạm tội nhưng khi gặp người bị hại lại không thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Anh chợt nghĩ, hẳn là Lục Tuấn Trì có kinh nghiệm trong chuyện này hơn mình.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Nạn nhân à?”
Tô Hồi nghĩ một lát, “Có thể coi là người bị hại ẩn.” Anh đoán Đào Lị chỉ mới bị tổn thương tinh thần, chưa chắc đã bị tổn thương nghiêm trọng trong thực tế.
Sau đó anh lại bổ sung thêm: “Không hẳn là tra hỏi chính thức, tôi chỉ muốn cô ấy cố gắng phối hợp thôi.”
Lục Tuấn Trì hiểu ý anh, không thể dùng biện pháp cưỡng chế, có vẻ như hơi khó nhằn, anh nghĩ một lát, nói: “Nếu muốn người như vậy mở miệng, anh phải chú ý tới hoàn cảnh và giọng nói khi hỏi chuyện, cố gắng không đến nhà của họ, làm vậy họ sẽ cảm thấy anh đang xâm nhập vào lãnh thổ cá nhân, càng không muốn hợp tác.”
Tô Hồi nghe vậy lập tức nhận ra lần trước mình đã hơi liều lĩnh.
Lục Tuấn Trì nói tiếp: “Nếu không phải điều tra chính thức, anh có thể suy nghĩ tới cảm thụ của người kia, chọn một hơi người đó cảm thấy quen thuộc, thoải mái an toàn, ví dụ như một nơi đông người, như vậy họ sẽ thấy an toàn hơn.”
Tô Hồi cảm giác mình đã tìm đúng người rồi, bèn hỏi tiếp: “Vậy lúc hỏi chuyện thì sao? Còn cần chú ý gì nữa?”
Lục Tuấn Trì nói: “Đừng ép buộc, cũng đừng cầu xin, hai phương thức này đều không thể giúp anh có được đáp án mong muốn. Anh có thể thử tìm hiểu người trước mặt trước.”
Lòng Tô Hồi khẽ động, dường như anh vừa tìm ra đáp án mình cần rồi, anh đưa tay lên nắm cằm, “Tìm hiểu cô ấy như tìm hiểu hung thủ sao?”
Lục Tuấn Trì gật đầu, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ cần là con người chắc chắn sẽ có tình cảm, có điều người đó vui thích, có chuyện người đó để bụng, có điểm yếu, có người mình quan tâm. Bắt tay từ những chuyện đó sẽ khiến cuộc giao lưu đơn giản hơn. Vả lại, có lẽ việc nhớ lại quá khứ là một dạng tổn thương lần thứ hai với đối phương. Nếu anh không ngừng cổ vũ, an ủi người đó, cho họ một chút thời gian, không ép buộc quá mức thì đến lúc người đó muốn lên tiếng, sẽ nói cho anh biết.”
Tô Hồi im lặng suy nghĩ một chốc, chớp mắt nói: “Cảm ơn anh, tôi biết phải làm sao rồi.”
Khi anh quay người rời đi, Lục Tuấn Trì vẫn nhìn theo bóng dáng Tô Hồi.
Lục Tuấn Trì phát hiện sự nhạy bén trời sinh với tội phạm trên người Tô Hồi, anh có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của những ma quỷ đó. Nhưng đồng thời, Tô Hồi lại khiến hắn cảm thấy anh không giỏi đối nhân xử thế, coi nhẹ cảm giác với cuộc đời.
Trừ điều đó ra, hắn còn có cảm giác như họ đã từng quen biết.
Lục Tuấn Trì cảm thấy, người trước mắt hắn hẳn là không phải Nhà Thơ.
Vậy thì anh là ai?
Là Ánh Trăng sao?
Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi đi ra khỏi cổng tổng cục, băng qua đường, lúc này anh mới xoay người quay lại. Hiện giờ vụ án đã tới thời điểm mấu chốt, Tô Hồi đã hoàn thành phần suy luận giúp bọn họ, họ cần phải đấu tranh từng giây, tìm ra tên Đồ Tể.
Lục Tuấn Trì vừa về tới cửa văn phòng của tổ trọng án đã nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Kiều Trạch đi tới nghe máy, “Alo…” Ngay sau đó sắc mặt của cậu liền thay đổi, “Sao? Nhân viên mới mất tích? Các cô ở đâu?”
Cậu che ống nghe lại, xoay người nói với Lục Tuấn Trì: “Quán cà phê Diệu Đức, số phố Hưng Vượng, sáng nay có một nhân viên tên Ninh Kha không tới làm, lúc nãy chủ cửa hàng đến nhà tìm không thấy người mới báo cảnh sát.”
Khúc Minh xoay người nhìn điểm Tô Hồi đánh dấu trên bản đồ, bỗng nổi hết da gà da vịt, ông tâm phục khẩu phục nói: “Đệt, thầy giáo Tô kia đúng là thần kỳ!”
Đây đúng là một trong năm quán cà phê mà lúc nãy Tô Hồi nói cho họ, tiếc là họ còn chưa kịp tới đó bố trí, hung thủ đã ra tay lần nữa rồi…
Câu trả lời tới quá nhanh, cả tổ trọng án lập tức trở nên nghiêm trọng.
…
Ra khỏi tổng cục, Tô Hồi cũng không vội gọi xe về nhà, mà anh chọn một tiệm đồ ăn nhanh, ngồi đó suy nghĩ lại những gì Lục Tuấn Trì vừa nói.
Anh cần phải tìm Đào Lị một lần nữa, lần gặp mặt trước anh quá hấp tấp.
Nhưng anh phải đi đâu tìm Đào Lị đây?
Anh có thể tìm cục trưởng Đàm, nhờ ông tìm tài liệu liên quan đến Đào Lị như đơn vị công tác, số điện thoại, thậm chí là yêu cầu cô phối hợp. Nhưng nếu làm vậy, anh thấy mình không chỉ làm phiền cục trưởng Đàm, còn xâm phạm riêng tư của Đào Lị thêm một bước, có lẽ cô sẽ càng không chịu lên tiếng.
Tô Hồi bắt đầu ra sức nhớ lại những gì mình nhìn thấy khi đứng trước cửa nhà Đào Lị.
Từ sau khi bị thương, thị lực của anh đã bị ảnh hưởng rất nhiều, đặc biệt là mắt trái, nhìn thứ gì cũng lờ mờ không rõ ràng như bị một màn sương dày đặc bao phủ. Nhưng nếu nhìn ở cự ly gần, chăm chú để ý thì vẫn thấy được. Đây là do thần kinh thị giác bị tổn thương, có đeo kính cũng không khác gì.
Tô Hồi lục lọi trong những ký ức hỗn loạn của mình, sau đó anh nhớ ra, nhà Đào Lị không lớn, đứng từ cửa nhìn vào có thể thấy được một chiếc bàn bên trong, trên bàn bày một vài cuốn sách, trông khổ sách và độ dày thì giống như tập thơ bìa cứng, rõ ràng đến bây giờ cô vẫn giữ thói quen đọc sách thường xuyên.
Đào Lị mặc một chiếc áo phông, trên đó có chữ, hình như là áo của cơ quan…
Tô Hồi tập trung suy nghĩ, nhớ lại chữ viết trên đó, hình như là Đầu tư Hoa Tân…
Hoàn cảnh gia đình như vậy, chắc Đào Lị không phải khách hàng ở đó, khả năng cao là sản phẩm tuyên truyền mà công ty phát.
Tô Hồi lên mạng tìm, anh tra ra được hai công ty có tên liên quan đến Hoa Tân và cố vấn đầu tư.
Anh suy nghĩ một lát, chọn công ty gần nhà Đào Lị hơn, sau khi lướt trang web của công ty, anh nhanh chóng tìm ra tên Đào Lị trong danh sách cố vấn đầu tư.
Sau đó Tô Hồi mở bản đồ lên tìm hiểu môi trường xung quanh công ty cô, mô phỏng lại quãng đường về nhà của Đào Lị.
Nhanh chóng xác định nơi gặp mặt, giờ anh phải thiết kế ra một kế hoạch, Tô Hồi nhớ lại kiến nghị lúc trước Lục Tuấn Trì cho anh.
Tìm hiểu những người bình thường đó giống như anh tìm hiểu tội phạm…
Tô Hồi cười khổ, những chuyện người bình thường quen thuộc với anh lại trở nên khó khăn. Từ sau khi bị thương những tình cảm, cảm xúc, cuộc sống của người bình thường, đều trở thành điểm mù của anh.
Nhưng hiện tại anh phải thuyết phục Đào Lị trước.
Chỉ có thuyết phục được cô, anh mới có thể thấu hiểu tất cả về Tống Dung Giang.
…
Sáu giờ mười phút tối cuối tuần, trong quán cà phê sách Thời Gian Tươi Đẹp, dân văn phòng tan làm xong sẽ tới đây, quán cà phê sách này không nhỏ, lại nằm ngay bên cạnh một tòa văn phòng, Đào Lị thường xuyên đến đây sau giờ làm xem có sách gì mới không?
Hiện giờ, cô đang chăm chú đứng đọc trước giá sách nước ngoài, bỗng phát hiện có người đi tới.
Đào Lị hơi nghiêng đầu, thấy một người đàn ông đang đứng cạnh mình, cô liền muốn né đi, nhưng bỗng cảm thấy anh ta hơi quen mắt… Đó là người xuất hiện trước cửa nhà cô mấy hôm trước.
Tô Hồi thấy Đào Lị khựng lại, biết rằng cô đã nhận ra mình, anh đứng cạnh cô nói nhỏ: “Cô Đào… Mong cô có thể nói chuyện với tôi một lát.”
“Anh… Sao anh biết tôi ở đây?” Đào Lị cau mày, đề phòng nói: “Anh theo dõi tôi à?!”
“Không phải, lúc trước tôi thấy cô mặc áo của công ty, mới biết cô đang làm việc ở công ty đầu tư. Tôi cũng chỉ đoán thôi, nghĩ rằng cô thích sách như vậy có lẽ sẽ đến hiệu sách ở gần công ty, tôi cũng không biết lúc nào cô tới, nói thật, tôi đã chờ ở đây ba ngày rồi.” Tô Hồi cho ông chủ tiệm cà phê sách này xem ảnh chụp trên trang web của Đào Lị, ông ta xác nhận Đào Lị thường xuyên tới đây.
Anh nhìn không rõ, mấy hôm nay cứ tới chập tối anh lại ra đây ngồi, cố gắng phân biệt mỗi một cô gái trẻ vào trong này, quan sát xem các cô có phải Đào Lị không, cuối cùng anh đã chờ được rồi.
Nói tới đây, Tô Hồi hỏi lại: “Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một lát không? Tôi không chiếm nhiều thời gian của cô đâu.”
Lúc này Đào Lị mới thả lỏng hơn một chút nhưng cô vẫn lạnh lùng từ chối: “Chuyện Tống Dung Giang, tôi không có gì để nói hết, đó là một cơn ác mộng trong quá khứ của tôi, tôi không muốn nhắc lại gã đàn ông đó nữa…”
Dứt lời, Đào Lị không giải thích thêm nhiều, cô quay đầu ra khỏi hiệu sách.
Tô Hồi chống ba-toong bám sát theo cô.
Đào Lị vừa mới ra khỏi hiệu sách đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vọng lại từ sau lưng…
“Là một người mẹ, tôi cầu xin những người hảo tâm tìm kiếm Vi Vi giúp chúng tôi… Tôi rất muốn được nghe con bé gọi tôi là mẹ… Vi Vi đã mất tích một trăm ngày rồi…. Tôi đã nghĩ dù chỉ là tìm được hài cốt của nó, an táng cho nó tử tế là được…”
Giọng nói trong video thảm thiết, bước chân đang phóng nhanh của Đào Lị lập tức khựng lại, cô từng nghe thấy tiếng nói này, đó là mẹ của Bùi Vi Vi, trước đây video này còn được treo trên hotsearch rất lâu.
Lúc đó cô vô tình mở video này ra, chỉ nghe một nửa đã khó chịu phải vội vàng tắt đi.
Không chỉ vì cô từng quen biết Tống Dung Giang, mà hơn cả thế, cô cũng là một phụ nữ, cũng là một người mẹ.
Lúc này, người tên Tô Hồi này lại mở đoạn ghi âm hoàn chỉnh cho cô, khiến cô không thể né tránh, không thể trốn được.
Đào Lị thấy như tim mình đã bị quấn chặt bằng dây thép.
Cô không thể tưởng tượng nổi, nếu người xảy ra chuyện năm đó là mình, vậy thì mẹ mình sẽ cảm thấy thế nào.
Không càng không thể nghĩ nổi, nếu có một ngày con gái cô bị kẻ xấu bắt cóc, cô sẽ đau lòng, sẽ bất lực nhường nào.
Những ký ức cô vẫn không muốn chạm vào kia bỗng bị lật ngược lên từ sâu trong tâm trí, bao phủ lấy cô như thủy triều.
Đào Lị bỗng cảm thấy có nước mắt đang đọng ở khóe mắt, hơn nữa cô còn không thể khống chế, cô như bị điểm huyệt, không thể bước nổi, cũng không thể từ chối người kia.
Một góc trong thành phố lúc hơn sáu giờ tối, dù trời vẫn chưa tối hẳn nhưng đã mờ tối dần rồi, cô và Tô Hồi đứng ở ven đường, cách nhau ba mét.
Dòng người trên đường không ngừng đi lướt qua họ, hoàn cảnh thế này khiến Đào Lị không còn bài xích Tô Hồi nữa.
Tô Hồi biết, lúc này cuối cùng Đào Lị cũng chịu nghe anh nói.
Anh bước lên một bước, thấp giọng nói: “Tôi đã tới nhà tù núi Bạch Hổ, nói chuyện với Tống Dung Giang hai lần. Tôi đoán rằng, có lẽ chính Tống Dung Giang đã giết hại Bùi Vi Vi. Nhưng gã luôn chối bỏ, cảnh sát cũng không tìm được bằng chứng liên quan. Sau cuộc nói chuyện với Tống Dung Giang, tôi có thể đoán được từng có vài chuyện đã xảy ra giữa cô và gã… Tôi hy vọng có thể nói chuyện với cô một lát, để có thể hiểu biết thêm về Tống Dung Giang, có lẽ tôi có thể khiến gã thừa nhận tội lỗi này.”
Tô Hồi hoàn toàn thành khẩn giải bày mục đích của anh với Đào Lị.
Đào Lị cúi đầu im lặng, Tô Hồi nói tiếp: “Trước khi làm việc này, tôi từng thấy một bình luận, nói rằng Tống Dung Giang đã bị phán tử hình vì giết hại các cô gái, có thể chứng minh gã ta sát hại Bùi Vi Vi hay không, có thể tìm được thi thể của cô ấy hay không cũng không quan trọng. Vì dù có tìm được Bùi Vi Vi, cũng không thể trừng phạt thêm gì được gã.”
Nói tới đây, anh cúi đầu, “Nhưng tôi lại không nghĩ thế, với người nhà của Bùi Vi Vi, với bạn bè của cô ấy, thậm chí với cả xã hội này, với những người bình thường như chúng ta, có tìm được Bùi Vi Vi hay không, có xử tội Tống Dung Giang vì lý do đó hay không, ý nghĩa và kết cục của chúng hoàn toàn khác nhau.”
Cuối cùng Đào Lị cũng lên tiếng, giọng của cô hơi khàn: “Đây là công việc của anh sao?”
Tô Hôi nói thật: “Cũng không hẳn, dù tôi có thân phận liên quan tới cảnh sát nhưng hơn cả là tôi được nhiều người gửi gắm, muốn tôi tìm ra đáp án của chuyện này. Giờ tôi cũng không phá án theo quy trình của cảnh sát, vậy nên cô có thể từ chối tôi. Nếu cô đủ quyết đoán, cô có thể rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ không tìm đến cô nữa.”
Nghe Tô Hồi nói xong, Đào Lị lại thấy do dự, gió đêm thoảng qua tóc cô.
Những lời mẹ Bùi Vi Vi đã nói như một cái gai ghim trong lòng cô, khiến trái tim cô đau đớn.
Cô có thể xoay người bỏ đi, nhưng mà… lỡ như…
Khi Tống Dung Giang chết, cô cũng được giải thoát nhưng nếu như vậy, liệu có phải sự mất tích của Bùi Vi Vi sẽ trở thành câu hỏi vĩnh hằng hay không?
Cô cúi đầu, bả vai khẽ run lên, giải thích: “Tôi không muốn nhớ về Tống Dung Giang, vì tôi đã từng coi hắn như bạn bè nhưng hắn lại muốn… làm những việc tồi tệ với tôi…”
Tô Hồi gật đầu, thử an ủi cô như cách lúc trước Lục Tuấn Trì dạy mình, “Tôi biết, những chuyện đó đều đã qua rồi, giờ cô rất an toàn.”
Đào Lị gom hết can đảm, ngẩng đầu hỏi Tô Hồi, nước mắt rơm rớp lấp lóe trong mắt cô: “Nếu tôi nói chuyện với anh, liệu anh có thể tìm được… cô gái kia không?”
Tô Hồi siết chặt ba-toong trong tay, vẻ kiên định tràn đầy trong ánh mắt trong trẻo, “Tôi sẽ thử cố hết sức mình.”
- oo-