“Nhà là nơi duy nhất trên đời che giấu khuyết điểm và thất bại của mỗi người, đồng thời nó cũng chan chứa tình yêu ngọt ngào.” – Bernard Shaw.
Phía đông thành phố Hoa Đô, khu nhà Di Tân, giờ tối.
Đêm nay trời nhiều mây, ngước lên trời không thấy bóng trăng, nhiệt độ về đêm cũng giảm xuống, không cần mở điều hòa vấn có thể ngủ được.
Trong tòa nhà thuộc khu dân cư, Lục Cầm bước vào phòng ngủ, chồng cô Diệp Chi Học vẫn đang tra tài liệu bằng máy tính bên ngoài.
Hai vợ chồng đều là người làm công bình thường, vợ làm kế toán tại một công ty ngoại thương, chồng là giám đốc kinh doanh tại công ty bất động sản, gần đây cấp trên của Diệp Chi Học đã được điều đi nơi khác, rất có thể anh sẽ thăng chức, nên làm việc càng chăm chỉ hơn.
Đây là một gia đình nhỏ hòa thuận, êm đềm, ảnh kết hôn của hai người còn được treo trên tường trong nhà, bức hình lớn nhất kia được chụp dưới ánh chiều tà. Đó là một tấm hình chụp hai người hôn nhau, Lục Cầm đội khăn voan thật dài đầy mơ mộng, Diệp Chi Học mặc vest thắt nơ, tình cảm ngọt ngào như thể sắp tràn ra khỏi khung ảnh.
Họ đã kết hôn gần hai năm, bố mẹ hai bên đã sốt ruột thúc giục nhiều lần, muốn họ nhanh chóng có lấy một đứa con. Nhưng hai người vẫn chưa hưởng thụ hết thế giới của hai người, vẫn chưa đưa việc sinh nở vào kế hoạch của mình.
Với đôi vợ chồng trẻ này, đây là một buổi đêm bình thường đến không thể bình thường hơn, TV trong phòng khách vẫn mở, âm thanh không lớn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng, ánh sáng tràn ra ngoài phòng khách.
Lục Cầm nằm xem phim Hàn Quốc trong phòng, được một lát bỗng hơi mệt, cô đặt ipad sang bên cạnh, chợp mắt một hồi, đang ngủ mơ màng, cô chợt nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên bên ngoài.
Hình như Diệp Chi Học đang nói chuyện với ai đó, chắc là gọi điện thoại nhỉ? Sau đó tiếng đổ vỡ vang lên, Lục Cầm tỉnh hẳn, cô tưởng chồng mình bất cẩn làm rơi thứ gì đó, bèn nói với ra phòng khách: “Chi Học, anh khẽ thôi.”
Nhưng sau đó cô không nhận được câu trả lời từ Diệp Chi Học.
Lục Cầm mở mắt, cô cảm thấy có gì đó là lạ, bèn nói tiếp: “Anh không sao chứ?”
Ngoài phòng khách vẫn im lặng, không một tiếng trả lời, Lục Cầm ngồi dậy, xung quanh cô tối om, lúc này cửa phòng ngủ bị ai đó mở ra, sau đó người ấy mở đèn.
Ánh sáng bất ngờ khiến mắt Lục Cầm khó chịu, cô ngẩng đầu, trông thấy một người phụ nữ xa lạ đang đứng ngay cửa, vóc dáng cô ấy không cao, dáng người gầy gò, mặc một chiếc váy liền.
Cô gái cắt tóc ngắn, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô.
Lục Cầm đơ người, cô chỉ khoác một lớp áo ngủ thắt dây, bèn vội vàng kéo chăn lên che người, cô vươn tay cầm lấy điện thoại đang sạc ở tủ đầu giường: “Cô là ai?! Cô vào đây bằng cách nào? Diệp Chi Học đâu?”
Lục Cầm thoáng có suy nghĩ Diệp Chi Học ra ngoài đưa đẩy với người khác, gần đây “Tuesday” đông đảo quá, hơn nữa còn rất mạnh bạo.
Người phụ nữ không trả lời cô, cô ta chỉ đứng đó như một con ma gầy guộc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến Lục Cầm phải rùng mình. Sau đó một người đàn ông cao to mặc đồ đen đi vào, gã vừa đi vừa dùng khăn giấy lau vết máu trên tay.
Không chỉ có một người đột nhập!
“Đây là nhà tôi! Các người là ai? Vào đây bằng cách nào?” Lục Cầm thét lên, vội vàng nhảy xuống giường, cô hốt hoảng bấm , sau đó gào lên: “Cứu…”
Vừa mới thốt lên một chữ, gã đàn ông kia đã lao đến vung một đấm vào đầu cô, điện thoại rơi bộp xuống đất, vẫn chưa kịp gọi đi.
Gã ta đấm vào mắt cô, Lục Cầm cuộn người nằm trên giường, đầu kêu ong ong, hoa mắt chóng mặt, lúc này cô mới chắc chắn rằng có cướp đột nhập vào nhà. Cô nén cơn đau lăn xuống giường, vươn tay mò điện thoại trên mặt đất, ngay khi ngón tay cô chạm vào đó, chiếc điện thoại kia lại bị người khác cầm lên.
Đó là một cậu bé chỉ mới mười mấy tuổi, tóc ngắn vô cùng, hai mắt dài hẹp.
Có tất cả ba tên cướp?!
Gã đàn ông mặc đồ đen kia kéo tóc cô, kéo cô từ trên giường xuống đất, sau đó trói hai tay lại. Sau đó, miệng Lục Cầm bị nhét một cục vải, khiến cô không thể phát ra tiếng.
Khi Lục Cầm bị kéo ra ngoài phòng khách, cô phát hiện chồng mình Diệp Chi Học đang quỳ gối trên sàn, hai tay bị bẻ ngoặt ra sau, hai chân bị trói chặt, miệng cũng bị dây thừng siết ngang, anh ta đang giãy dụa, kêu lên từng tiếng ú ớ, một con dao đang cắm trên đùi anh, máu tươi đỏ chói không ngừng chảy.
Thấy vợ mình cũng bị bắt, anh ta tuyệt vọng đập đầu xuống sàn nhà, muốn phát ra một chút âm thanh nào đó.
Nhưng âm thanh ấy lại quá mong manh, thậm chí người sống tầng dưới không thể nghe thấy được.
Những khung cửa bên ngoài cửa sổ đều đang sáng đèn, trong một đêm thoạt trông yên bình thế này, không một ai biết trong căn nhà này đang xảy ra chuyện đáng sợ đến mức nào.
Đàn ông, phụ nữ, một cậu bé, ba kẻ xa lạ quái gở bỗng xuất hiện trong nhà họ, khống chế họ.
Cậu bé đi vào trong bếp, lục lọi tủ lạnh một hồi, cậu ta tìm thấy một hộp kem trong đó, bèn lấy kem ra đặt lên bàn bên ngoài.
Người phụ nữ tóc ngắn kia đến cạnh cửa sổ, cô ta vươn tay vén rèm phòng khách lên, đến bên cạnh bàn ăn trong bếp.
Người đàn ông thì tắt máy tính của Diệp Chi Học, sau đó tịch thu điện thoại của họ, đặt lên bàn.
TV trong nhà vẫn đang bật, hiện giờ đang là tin tức buổi tối.
Lục Cầm nước mắt lưng tròng nhìn những kẻ này, họ chỉ là một gia đình bình thường, cũng chẳng có bao nhiêu của cải, vì sao những kẻ cướp hung tợn thế này lại tìm đến đây?
Cô lo lắng, sợ hãi nhìn ba kẻ kia, nhưng chúng lại vô cùng thong thả ngồi trong phòng ăn nhìn hai người họ đang quỳ dưới đất, như thể chúng mới là chủ nhân của ngôi nhà này.
“Thả chúng tôi đi… Xin các anh…” Lục Cầm cắn dây thừng, nước mắt ứa ra.
“Các anh cần tiền à? Tôi có thể cho các anh biết chúng tôi để tiền ở đâu… Chỉ cần các anh đừng làm hại chúng tôi…”Diệp Chi Học cũng nhỏ giọng cầu xin.
Gã đàn ông ngồi xuống, châm một điếu thuốc, gã trầm giọng tuyên bố: “Từ bây giờ, quy tắc của trò chơi do bọn tao quyết định.”
Người phụ nữ tóc ngắn quay lại, thích thú nhìn họ: “Hai người sẽ biết ngay thôi, thứ tình yêu và tình thân mà các người nhận định, không đáng một xu nào…”
Lúc này Lục Cầm vẫn chưa biết, đây là đêm dài nhất cô trải qua trong kiếp này.
Ba tiếng sau, Lục Cầm gục xuống sàn nhà, con dao lạnh lẽo đâm qua thân thể cô mấy lần, mỗi một nhát đâm, cô đều có thể cảm nhận được kim loại đang cọ qua máu thịt.
Đau, đau quá, cô chưa từng đau đớn như vậy.
Máu tươi dần nhuộm đỏ quần áo, không ngừng nhỏ giọt xuống đất từ trên đùi, cánh tay, khi vũng máu dưới thân cô đã lan rộng, cô đau đến mức toàn thân run rẩy.
Vì sao vẫn chưa kết thúc?
Gã đàn ông túm tóc cô, giọng nói như ma quỷ lại vang lên bên tay, hỏi rằng: “Đáp án của mày là gì!”
Đêm lạnh vô tận khiến người ta run rẩy, Lục Cầm cảm thấy như mình đã bị kéo đến bên vách núi, lùi thêm một bước nữa sẽ tan xương nát thịt, cô mấp máy môi, hai mắt vô thần, nỗi tuyệt vọng bủa vây lấy cô.
Hai phút trước, cô nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Diệp Chi Học. Đó là người đàn ông dù có ngã rách chân vẫn sẽ quay lại an ủi cô, từ sau khi kết hôn, Lục Cầm chưa từng thấy anh khóc, nhưng vừa rồi tiếng khóc giằng xé tâm can cất lên ngay bên cạnh cô.
Giờ đến cô rồi.
“Lựa chọn của tôi…”
Ngay khi cô đưa ra đáp án, Lục Cầm thấy gã đàn ông kia mỉm cười, dường như đó là đáp án mà gã ta mong muốn.
Nhưng trái tim Lục Cầm bỗng chùng xuống, cô thấy như mình đã sai ở đâu đó rồi.
Vẻ mặt gã đàn ông toát ra vẻ điên cuồng và dữ tợn, gã khoác một chiếc áo lên người cô, lưỡi dao lạnh lẽo đâm thẳng vào tim, sau đó rút ra, máu tươi bắn lên lại bị chiếc áo khoác kia chặn lại phần nhiều.
Đây là một thủ pháp giết người thành thạo.
Lồng ngực đau đớn khiến cô không thể khống chế cơ thể run lên, máu tươi tràn ra từ khoé miệng, hơi thở dần chậm lại. Mắt Lục Cầm dần dãn ra, cô như một tấm giẻ lau bị gã ta quăng xuống đất, cơ thể dần lạnh đi, gần bước về cái chết.
Kết thúc rồi, cuối cùng cũng xong rồi…
Cuộc đời của cô, tình yêu của cô, gia đình của cô, tương lai của cô, tất cả những gì cô có đều tan thành mây khói…
Sau khi về nhà, Tô Hồi ngủ một giấc tới tận chiều hôm sau, cuối cùng bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại.
Khi Tô Hồi vươn mình lấy điện thoại đụng phải vết thương bên hông khiến anh đau đến nhíu mày, sắc mặt tái đi, nhưng khi Tô Hồi thấy cục trưởng Đàm gọi đến cho mình, anh vẫn vội vàng nhận cuộc gọi: “Alo, cục trưởng Đàm, đã có kết quả rồi sao? Ra sao rồi ạ?”
Cục trưởng Đàm lập tức đáp lại: “Tô Hồi! Sao đến giờ cậu mới nghe điện thoại! Làm tôi sợ gần chết…”
Tô Hồi ngẩn ra, nhìn lại điện thoại, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, anh bèn giải thích: “Tôi đang ngủ, tiếng chuông điện thoại nhỏ quá nên không nghe thấy.”
Cục trưởng Đàm cạn lời: “Cái cậu này… Cậu sống một mình ở ngoài, thị lực thính lực đều không tốt còn không chịu để chuông lớn một tí, tôi gọi cho cậu mười mấy cuộc rồi, nếu cậu còn không nghe máy là tôi đến tận nơi tìm đấy.”
Lúc này Tô Hồi mới dần tỉnh hẳn: “Cục trưởng, tôi lớn thế này rồi có thể có chuyện gì được?”
Cục trưởng Đàm im lặng một hồi, nói qua chuyện khác: “Tô Hồi, chúng tôi đã xét nghiệm thi thể tìm được ngày hôm qua rồi, kết quả xét nghiệm giống như cậu dự đoán từ trước, thi thể đó là của Bùi Vi Vi.”
“Tìm được là tốt rồi.” Tô Hồi thở phào một hơi, lại nằm xuống giường. Anh giương mắt nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường, giờ là hai rưỡi chiều. Hôm nay anh không có tiết, ngủ tít mít một giác đến tận chiều luôn, phòng lúc nào cũng kéo rèm, với anh mà nói ngày hay đêm cũng không có ranh giới rõ ràng.
“May có cậu chúng tôi mới tìm được cô bé… Thay mặt bố mẹ Bùi Vi Vi, cảm ơn cậu.” Vụ án đã đến hồi kết, cục trưởng Đàm cũng nhẹ lòng hơn nhiều.
Tô Hồi: “Tôi cũng mong mình có thể giúp đỡ được.”
Sau đó cục trưởng Đàm nói: “Tôi cũng muốn nói về chuyện điều cậu quay lại làm việc, tôi vẫn giữ quan điểm như lúc trước, chúng tôi luôn thiếu nhân tài như cậu, cậu đã làm quen với công việc một thời gian rồi, tôi cũng đã sắp xếp cho cậu một công việc phù hợp… Cụ thể thì cậu đến safe house trong cục thành phố tìm tôi, chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể.”
Tô Hồi dụi mắt, vươn tay đánh thức đánh thức Aristoteles đang ngủ bên cạnh, chú mèo nhỏ meo meo vài tiếng, sau đó nhảy xuống giường.
Tô Hồi nói: “Được, nhưng giờ tôi vừa mới ngủ dậy, chắc chú phải đợi một lát đấy.”
safe house: nhà do bọn tội phạm, các nhân viên đặc vụ.. dùng để giữ người mà không bị phát hiện hoặc quấy rối