Lục Tuấn Trì đứng lên lấy hồ sơ, tiện thể đưa cho Tô Hồi đang nằm trên sô pha, hắn đọc tập tài liệu, trong đó có cả một vài ghi chép giao dịch của ngân hàng. Gần đây hai vợ chồng họ bán nhà được ba triệu, khoản tiền này không xuất hiện trong lịch sử giao dịch.
Lục Tuấn Trì nói: “Nếu họ sợ bị trả thù thì báo cảnh sát mới là an toàn nhất nhưng hai người kia lại lấy đây làm cớ để không báo cảnh sát…” Nói tới đây, hắn chợt nghĩ ra gì đó, bèn hỏi Tô Hồi: “Anh nói xem, có phải họ không báo cảnh sát là vì có ý đồ, sợ người mua nhà biết từng có trộm cướp đột nhập căn nhà này, ở đây không an toàn không?”
Nếu khách mua nhà biết từng suýt có án mạng xảy ra trong nhà này, chủ nhà lại nóng lòng sang tay, chuyện này sẽ khiến việc mua bán gặp trở ngại.
Nhưng sau đó Lục Tuấn Trì lại lắc đầu phủ định suy nghĩ của mình, “Không đúng lắm, tối hôm đó khi Phó Mai đi lên, họ mới được trả lại tự do, khi đó hai người còn chưa bình tĩnh lại đã quyết định không báo cảnh sát.”
Dù gì bán nhà cũng là chuyện lớn, có thể khi đó hai người vẫn chưa quyết định bán nhà.
Chắc chắn nguyên nhân cặp vợ chồng này không báo cảnh sát không đơn giản như vậy, trong quá trình vụ án này diễn ra, từng có chuyện gì đó xảy ra mà họ chưa biết.
Tô Hồi thả miếng ghép trong tay xuống, một tay nhẹ nhàng vuốt mèo, tay còn lại cầm hồ sơ, anh đọc một lát rồi khẽ “ôi” một tiếng, đoạn nói: “Thú vị đấy.”
Lục Tuấn Trì vẫn chưa nhìn ra có điều gì khác thường, hắn hỏi Tô Hồi: “Phát hiện gì rồi?”
Tô Hồi đáp: “Ly dị.”
Lúc này Lục Tuấn Trì mới chú ý, trên sơ yếu lý lịch, trạng thái hiện giờ của cả hai người đều là độc thân, nhìn ra phía sau, sau khi bán nhà xong, hai người nhanh chóng ly hôn, thời gian ly hôn mới là mấy hôm trước.
Hắn không hiểu đầu mối này lắm, nhíu mày nói: “Lạ thật, thời gian rất gần thời gian vụ cướp xảy ra.”
Một cặp vợ chồng vừa mới trải qua một vụ đột nhập cướp của đầy nguy hiểm, họ không báo cảnh sát, bán nhà ngay sau khi vụ việc xảy ra cũng có thể xem là phản ứng bình thường nhưng gặp nạn xong lại lập tức ly hôn thì có hơi kỳ lạ.
Tính cả thời gian bình tĩnh trước ly hôn, có lẽ sau khi vụ cướp xảy ra họ đã bắt đầu làm thủ tục ly hôn.
(Thời gian bình tĩnh trước ly hôn: Tòa án yêu cầu hai bên ở riêng, bình tĩnh lại một thời gian rồi mới quyết định có tiếp tục ly hôn không)
Lục Tuấn Trì tổng kết lại suy nghĩ: “Hôm nay tôi đã xem lại hồ sơ của mấy vụ án trước được cục cảnh sát các địa phương gửi đến. Tính cả vụ Lịch Nhã Văn lúc trước, quy luật đại khái là hai vụ một địa điểm. Hung thủ lén lút gây án, lựa chọn gia đình ở trong các khu chung cư bình thường, gia đình bị hại gồm đến người, sau khi vào nhà, họ khống chế nạn nhân, một thời gian sau mới giết chết nạn nhân.”
Tô Hồi nhớ lại mấy tấm ảnh chụp hiện trường, nói thêm: “Họ quét dọn hiện trường rất sạch sẽ.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, “Trong thùng rác có tàn thuốc nhưng lại không tìm được đầu lọc, hẳn đã bị mang đi rồi. Chúng ăn kem và một vài thực phẩm khác, sau đó đã rửa sạch đồ dùng, mấy kẻ này rất cẩn thận.”
Tô Hồi đặt hồ sơ lên bàn trà, bàn tay vẫn đang vuốt ve Aristoteles với tốc độ vừa phải, anh nhớ lại vụ án: “Họ có một thói quen khi gây án là trước khi rời đi, họ sẽ tắt điện thoại của nạn nhân sau đó để lên bàn, lau sạch dấu vân tay trên điện thoại.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, nói: “Hẳn là toán cướp này đã sử dụng điện thoại của người bị hại, rất có thể chúng đã xem nội dung trong đó, nếu không đã không cần lau sạch dấu vân tay. Chắc hẳn trong đám cướp có người sử dụng vũ khí, có người phụ trách điều tra trước khi đột nhập và phụ trách canh chừng, chúng khác với những đám cướp khác, họ cố tình chọn thời gian người bị hại ở nhà để đột nhập. Mấy gia đình này đều mất thẻ ngân hàng, bị tra hỏi mật mã, sau đó rút tiền. Mặc dù đám người này vào nhà cướp bóc nhưng lại không lấy trang sức hay đồ đạc đắt tiền.”
Đây là một toán cướp kỳ lạ, động cơ, phương thức giết người, cách chọn nạn nhân, mọi dấu hiệu đều toát ra vẻ quái lạ khó giải thích được, hoàn toàn khác với lẽ thường.
Tô Hồi hỏi: “Điều tra thân phận toán cướp có tiến triển gì không?”
Lục Tuấn Trì nói: “Hiện tôi đã yêu cầu các tổ viên điều tra theo nhiều cách, nhất là trọng điểm dò tìm trong số những kẻ mãn hạn tù đã được phóng thích, trước hết phải xác định thân phận và tên tuổi của ba tên cướp này đã.”
Tô Hồi suy nghĩ một lát, anh cũng không thể giải thích những điểm bất thường trong vụ án này, bèn đề nghị: “Cụ thể thế nào, ngày mai chúng ta tự đến hỏi Lịch Nhã Văn xem sao nhé?”
Lục Tuấn Trì suy xét một hồi, thay vì cử cấp dưới đi có khi lại mất công một chuyến mà không được gì, không bằng tự mình qua đó nhưng hắn vẫn không yên tâm sức khỏe Tô Hồi lắm, Lục Tuấn Trì ngẩng đầu hỏi anh: “Hông của anh có ổn không?”
Trước đây khi xuất hiện bác sĩ đã dặn, thời gian tới anh không thể ngồi lâu.
Tô Hồi trở mình, từ nằm thẳng trên sô pha chuyển sang nằm nghiêng, anh rất gầy, phần xương cổ tay nhô lên rõ ràng. Ánh đèn trong phòng hắt xuống má anh, khiến làn da anh như loại ngọc thạch tốt nhất.
Ngón tay Tô Hồi thon thả lại nhợt nhạt, lúc này, mấy đầu ngón tay đó đang chôn hết trong bộ lông của Aristoteles, anh mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Tôi có quấn đai hông.”
Lục Tuấn Trì ừ một tiếng, nói tiếp: “Nếu muốn đến Tần Thành, ngày mai phải dậy sớm.”
“Vậy tôi đi ngủ sớm.” Tô Hồi có vẻ rất muốn đi, anh ngồi dậy, lười biếng đẩy Aristoteles ra rồi vào phòng ngủ. Aristoteles đang được vuốt ve sung sướng, bị anh đẩy ra thì có vẻ không vui, nó meo meo vài tiếng.
Lục Tuấn Trì muốn sắp xếp lại đặc điểm trong hồ sơ của những vụ án trước, hắn mở hồ sơ, xếp lại một lượt, sau đó sắp xếp công việc ngày mai cho các tổ viên.
Thoắt cái đã làm việc hơn hai tiếng, lúc này đã rất khuya rồi. Lục Tuấn Trì vươn vai, cũng đến lúc hắn phải nghỉ ngơi rồi.
Bỗng nhiên, một tiếng mèo kêu khe khẽ vang lên trên sô pha.
Lục Tuấn Trì ngoảnh đầu, thấy Aristoteles đạp tới đạp lui trên sô pha, dường như nó không vừa lòng lắm khi chỗ vui chơi của mình bị chuyển đi.
Lục Tuấn Trì thấy phòng Tô Hồi vẫn yên ắng, bèn quay lại nhìn con vật nho nhỏ lông xù này, chú mèo Dragon Li nghiêng đầu, nhìn hắn bằng cặp mắt to tròn.
Lục Tuấn Trì bỗng rung động, hắn bước lên vài bước, ngồi xuống sô pha.
Hắn xác nhận lại trong phòng Tô Hồi không có tiếng động gì, rồi mới vươn tay kéo chú mèo lại, bế nó lên, hỏi nhỏ: “Bé mèo, tên mày là Aristoteles à?”
Aristoteles chớp mắt nhìn hắn, sau đó meo một tiếng, nhe hai cái răng nanh của nó ra.
Aristoteles giống hệt Tô Hồi, là một con mèo có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh sống, không cho nó ăn uống nó cũng chịu được, việc duy nhất mà đời mèo này ghét chính là tắm.
Lúc này Lục Tuấn Trì ôm nó, Aristoteles lại nhớ đến những chuyện đầy khó chịu nó phải trải qua, cái người trước mắt này không chỉ thả nó vào trong nước, bôi sữa tắm đầy người nó, còn chải đống lông rối mù của nó, cảm giác ấy thật sự rất “yomost”.
Nghĩ tới đây, chú mèo ra sức chống đối, nó liều mình giãy dụa, muốn thoát khỏi “ma chưởng” của Lục Tuấn Trì.
Lục Tuấn Trì lại không muốn thả nó đi ngay như vậy, hắn ôm nó trong lòng, vừa vuốt lông vừa nói nhỏ: “Mày có biết gần đây là ai cho mày ăn, ai đổi cát mèo cho mày không?”
Cách nuôi thả của Tô Hồi đơn giản là để Aristoteles bữa đói bữa no, đến khi Lục Tuấn Trì dọn vào ở mới cho nó ăn uống có giờ giấc. Hơn nữa khi Lục Tuấn Trì vừa vào đây ở, không biết bao lâu con mèo này chưa được tắm rồi, có mấy cục lông rối chặt vào nhau, mèo nhà mà chẳng khác nào mèo hoang.
Hiện giờ Tô Hồi vô cùng thản nhiên giao hết mọi chuyện cho Lục Tuấn Trì lo liệu, thậm chí cả việc gọi ship đồ ăn cho mèo cũng dồn cho hắn, còn anh chỉ phụ trách chơi mèo.
Lục Tuấn Trì bận tối mặt tối mày, không ngờ con mèo nhỏ này lại không biết ơn, vùng vẫy chống đối đến cùng.
Lục Tuấn Trì muốn chung sống hòa bình với Aristoteles, trước đây hắn từng nuôi chó, đúng là không thân thiết với mèo lắm. Hắn cố gắng nhớ lại động tác vuốt ve nhẹ nhàng của Tô Hồi khi ôm mèo nằm trên sô pha vừa rồi, sau đó học theo.
Aristoteles trốn được một chút thì Lục Tuấn Trì kéo ngược nó về hai chút.
Sau đó Lục Tuấn Trì úp mặt vào lông mèo hít một hơi, bộ lông mèo sạch sẽ mềm mại, thoang thoảng mùi chanh của sữa tắm cho mèo, cảm giác này thật sự rất sung sướng.
Aristoteles lại càng khó chịu, nó thẳng tay vung một nhát, muốn cào hắn, may mà Lục Tuấn Trì cảnh giác nên né được.
Aristoteles tiếp tục phản kháng, sống lưng cong vút lên rồi xù lông, còn kêu ngoéo ngoèo mấy lần.
“Mày đừng cào tao có được không? Đúng là vong ơn bội nghĩa, ngoan ngoãn cho tao vuốt một lát, lát nữa tao thưởng mày đồ hộp nhé. Nào, đừng cắn, mày tiêu chuẩn kép thật đấy…”
Một người một mèo nháo nhào tưng bừng trên sô pha, bỗng nhiên, Lục Tuấn Trì nhìn thấy Tô Hồi cầm cốc nước đi ra khỏi phòng, hắn lập tức đanh mặt, ngồi thẳng lưng, nhanh tay hất Aristoteles sang bên cạnh, cúi đầu lướt điện thoại.
Một giây trước Aristoteles còn đang giãy giụa, không hiểu vì sao mà một giây sau nó đã bị quẳng đi rồi. Sự tự do đến quá đột ngột khiến nó vẫn chưa quen, khó hiểu nhìn Lục Tuấn Trì, lúc này tên mới tới kia đang ra vẻ nghiêm túc, vô cùng bình tĩnh.
Đồng tử Aristoteles run lên, con người đúng là loài dối giá thất thường giỏi giả vờ…
Lục Tuấn Trì bình tĩnh lướt điện thoại, giả bộ như không có chuyện gì vừa xảy ra hết.
Chơi mèo?
Ép buộc mèo con chung sống hòa bình với mình?
Sao chuyện này có thể xảy ra với người đã ở cảnh giới tinh anh lý trí nghiêm túc cấm dục lại ưa sạch sẽ như hắn được?
Tô Hồi đi qua phòng khách rót một cốc nước, sau đó ra vẻ lơ đễnh nói: “Không sao đâu, anh cứ tiếp tục, tôi chưa nghe thấy gì hết.”
Ý của câu này không phải là tôi đã nghe hết rồi sao?
Nhớ lại cuộc đối thoại với Aristoteles vừa rồi, mặt Lục Tuấn Trì đỏ lên, không nhịn được che miệng ho khan, có những lúc hắn thật sự không phân biệt được rốt cuộc tai của người bạn chung nhà này có thính không.
Sau đó hắn nghĩ tới chuyện mình ngân nga khi tắm…
Xem phim khi chán…
Đôi lúc hắn chẳng e dè chút nào vì cảm thấy Tô Hồi không nhìn rõ, cũng không nghe rõ.
Lúc này nhớ lại mới cảm thấy đúng là nhục không thể tả.
- —-