Sổ Tay Hình Sự

quyển 4 chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này đêm đã về khuya, bầu trời trăng tỏ sao mờ, Lục Tuấn Trì rảo bước đi tới một khu dân cư cũ gần Vạn Hộ Thành.

Dù vẫn thuộc phạm vi Vạn Hộ Thành nhưng hoàn cảnh sống ở đây tốt hơn khu nhà xây dở và khu ổ chuột một chút, có điều đường phố hơi hẹp, nhà cửa cũ kỹ, bắt ánh sáng bình thường, ít nhất không có mùi mốc trôi nổi trong không khí.

Lục Tuấn Trì vừa vào hành lang đã thấy Tô Hồi đứng tựa bên tường.

Hành lang rất tối, Tô Hồi dựa lên tường, tay chống batoong, thấy có người lại gần bèn nhìn lên.

Lục Tuấn Trì nhìn thấy anh, khẽ gật đầu.

Rõ ràng chỉ mấy tiếng chưa gặp mặt, họ cũng chưa từng cắt đứt liên lạc hay điện thoại nhưng đến khi Lục Tuấn Trì tận mắt nhìn thấy Tô Hồi, hắn mới yên tâm.

Đèn hành lang ở mấy tầng đều hỏng. Hai người nhanh chóng lên tầng, Lục Tuấn Trì bỏ chiếc áo khoác vắt trên tay xuống, “Tối nay hơi lạnh, vừa lấy trong xe cho anh đấy.”

Sương đêm ở Vạn Hộ Thành rất dày, dù phần lớn thời gian Tô Hồi vẫn ngồi trên xe nhưng quần vẫn hơi ẩm. Hôm nay anh mặc rất ít, đã hơi sốt nhẹ, vốn định gắng gượng đến cùng, không ngờ Lục Tuấn Trì lại mang áo cho anh.

“Anh… không lạnh à?” Tô Hồi nhìn Lục Tuấn Trì, hắn cũng không mặc nhiều, đã vậy còn chạy cả buổi tối.

Lục Tuấn Trì nói: “Tôi mặc ít một chút cũng không lo bị cảm. Còn anh… đừng để bị ốm.”

Lúc này Tô Hồi mới nhận áo khoác, choàng lên người.

Chiếc áo này rộng hơn cỡ Tô Hồi hay mặc một chút, anh vùi mặt vào cổ áo, bỗng chốc thấy ấm hơn nhiều, anh hỏi Lục Tuấn Trì: “Ở tầng mấy?”

Lục Tuấn Trì nói: “Phòng , chắc cảnh sát chi cục đang trên đó rồi.”

Lúc này thi thể Đào Anh Húc đã được đưa về tổng cục, cảnh sát Vạn Hộ Thành đã trao đổi với gia đình, đồng ý ký tên, chuẩn bị khám nghiệm tử thi.

Hai người tranh thủ thời gian chạy lên, đến khi Lục Tuấn Trì và Tô Hồi vào trong, còn có hai cảnh sát hình sự đang ngồi trong phòng, hiện giờ chỉ có mẹ Đào Anh Húc là Vương Á Tú ở nhà.

Hai cảnh sát kia thấy họ đến, bèn nhường ghế cho họ.

Tô Hồi ngồi đối diện Vương Á Tú, Lục Tuấn Trì cũng vịn bàn ngồi xuống, chạy suốt cả một tối, lúc này chân hắn đã mỏi nhừ.

Tô Hồi nhìn người trước mắt, đó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, tay đầy vết chai, thoạt trông rất hiền lành, trung hậu.

Cô vừa trải qua nỗi đau mất con, khóe mắt vẫn còn dính nước, mơ hồ nói: “…Chiếc điện thoại mới duy nhất trong nhà là mua cho thằng bé. Đến giờ tôi vẫn chưa xem đó là trực tiếp cái gì… Rốt cuộc chuyện này là sao…”

Lục Tuấn Trì nói: “Cô à, chúng tôi cũng đang điều tra, lát nữa sẽ có người giải thích rõ tất cả mọi chuyện cho cô.”

Vương Á Tú cúi đầu, khóc đến không thể kiềm lại nhưng cũng không ngừng nói: “Bố thằng bé mất sớm, tôi cũng không ngờ chuyện thế này lại xảy ra… Đồng chí cảnh sát, tôi… tôi không biết tại sao con tôi lại nghĩ ra chuyện đó, chắc chắn không thể là con tôi tổ chức đâu… Có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không?”

Do tính chất công việc, Lục Tuấn Trì từng gặp rất nhiều người mất người thân, trong số đó, Vương Á Tú đã khá là bình tĩnh, biết rõ luật, cũng vô cùng thấu tình đạt lý.

Lục Tuấn Trì thông cảm cho cô, vội an ủi: “Cô bớt đau buồn, hiện chúng tôi vẫn đang xác nhận chuyện tối nay. Ngoài ra, chúng tôi cũng đang cố gắng tìm hung thủ sát hạt con trai cô. Không có nhiều thời gian, tôi muốn hỏi vài câu, gần đây Đào Anh Húc có hành vi nào khác thường hoặc có từng nhắc đến chuyện gì với cô không?”

Vương Á Tú lắc đầu, rút khăn giấy lau nước mắt, “Thằng bé chưa từng nói gì với tôi hết, nó vẫn thích tham gia các hoạt động xã hội, có khi là giúp bạn bè, có khi là giúp thầy cô. Còn chuyện này… tôi mà biết tí ti gì cũng sẽ không cho nó làm ra chuyện thế này…”

Lục Tuấn Trì không từ bỏ, hỏi tiếp: “Cô ơi, tôi muốn hỏi Đào Anh Húc có bạn bè người thân nào là con trai, tuổi dưới hai mươi, ngoại hình và vóc dáng tương tự cậu ấy không. Hai người rất thân thiết, thường xuyên đi cùng nhau…”

Nếu thật sự có người như vậy xuất hiện trong cuộc sống của Đào Anh Húc, có lẽ mẹ cậu ta sẽ biết.

Tô Hồi cũng lẳng lặng nhìn về phía cô, hy vọng cô có thể nói ra vài manh mối có lợi để điều tra.

“Người như thế…” Vương Á Tú cúi đầu suy nghĩ. Sau đó cô ngẩng đầu nói: “Đúng là có một người như thế, cái… cái chết của Anh Húc, có liên quan đến nó sao?”

Nhưng cô lập tức lắc đầu, “Không… không thể nào, Anh Húc nhà tôi với nó thân thiết như vậy, tôi cũng coi nó như con mình, thằng bé không thể làm ra chuyện thế này được…”

Nghe cô nói vậy, Lục Tuấn Trì chợt có linh cảm, rất có thể người cô ấy đang nói là hung thủ giết hại Đào Anh Húc. Các cụ nói rất hay, biết người, biết mặt khó biết lòng, người khiến người khác nghĩ rằng không thể làm chuyện phóng hỏa giết người, lại càng có đề phòng.

Hắn vội hỏi: “Cô đừng sốt ruột, mong cô cho tôi biết cậu ta tên gì, chúng tôi sẽ điều tra ngay.”

“Thằng bé, thằng bé đó là Tần An Ca, là con trai của khách hàng cũ của tôi… Hai đứa nó rất thân thiết… Quen nhau từ nhỏ… Sau này Tần An Ca chuyển qua đây ở, An Húc rất hay chạy qua chỗ nó, gần như ngày nào tan học cũng đến đó…”

Lục Tuấn Trì nghe cô kể lại, nhìn sang Tô Hồi, hai người nhìn nhau một chốc, Tô Hồi khẽ gật đầu, nghe rất phù hợp với khắc họa của anh.

Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Cô Vương, cô nói rõ hơn được không?”

Vương Á Tú vẫn còn xúc động, “Tần An Ca… vốn không phải người ở đây, gia đình cậu bé xuống dốc mới phải đến đây. Trước đây tôi làm giúp việc cho một gia đình giàu có, Tần An Ca là con trai nhà đó, gia đình họ vốn có một công ty xây dựng, cực kỳ giàu có.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Công ty nào?”

“Bố thằng bé là Tần Thành Thịnh, là công ty… quốc tế Đỉnh Thịnh Vạn Gia đó, công ty đó vốn là của nhà họ. Ban đầu, ông chủ Tần cũng là người Vạn Hộ Thành, làm công nhân trong công trường, dần đà lên làm chủ thầu, sau này mới tuyển thêm người, mở công ty xây dựng, trước đây ông ấy vẫn luôn bận rộn công việc, hơn ba mươi mới có con.”

Lục Tuấn Trì không biết nhiều công ty xây dựng nhưng hắn biết công ty này. Vừa rồi họ chạy khắp khu nhà xây dở, trước mỗi tòa nhà đều dán cái tên này…

Nhìn logo được gắn trên nhiều tòa nhà như vậy, hắn có thể biết được sự phát triển của công ty này khi còn hưng thịnh nhưng toàn bộ công trình ngừng lại sau một đêm, cũng dự báo cho sự sụp đổ của một vương triều.

Còn một lý do nữa hắn biết đến công ty này, đó là danh tiếng của công ty xây dựng này rất tệ, chất lượng công trình kém, nợ tiền công, công trường nhiều vấn đề, giao phòng muộn…

Cuối cùng, nguồn vốn đứt đoạn, các dự án buộc phải dừng lại, chủ công ty bị chủ nợ dồn đến đường cùng, tái phát bệnh tim, đột ngột qua đời.

Câu chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, Lục Tuấn Trì không ngờ hôm nay mình lại gặp người từng trải qua câu chuyện này.

Nói tới đây, Vương Á Tú lại khóc, “Nhưng tôi vẫn nghĩ không thể là Tần An Ca làm, hai đứa nó thân thiết như vậy, Anh Húc thường xuyên mang sủi cảo tôi gói sang nhà nó ăn, cũng rất hay mang hoa quả sang đó, có gì tốt đều nghĩ đến nó… Trường học phát dư một tấm vé xem phim cũng kéo Tần An Ca đi cùng. Trái tim cũng là thịt, Anh Húc tốt với thằng bé như vậy, tôi… tôi không tin nó giết Anh Húc.”

Tô Hồi yên lặng lặng nghe, đây là biểu hiện hai đứa trẻ rất thân thiết nhưng tất cả đều là Đào Anh Húc chủ động, có lẽ quan hệ của hai đứa trẻ này không hề gần gũi tới vậy.

Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Có phải cạnh Tần An Ca còn có một bé gái không?”

“Có, là cô bé nhà họ Tần nhận nuôi, cô bé tên là Lệ Tiểu Nam. Trước đó lần công trường có tai nạn, bố cô bé bị đá rơi xuống đập chết, cô bé thành trẻ mồ côi. Lúc đó ông chủ Tần thấy có lỗi với cô bé, bèn nhận nuôi luôn. Lúc đó ông ấy mua cho cô bé một căn hộ gần đây, căn hộ đứng tên cô bé, cho đi học ở trung học số một Vạn Hộ. Sau này nhà họ Tần sa cơ, ông chủ Tần tái phát bệnh tim rồi qua đời, Tần An Ca và mẹ cậu bé cũng chuyển tới đây.”

Chính vì căn hộ đứng tên cô gái nên mới không bị ngân hàng tịch thu, sau khi nhà họ Tần phá sản, cũng có một chỗ yên thân.

Hành động của ông chủ Tần năm đó đã vô ý để lại đường lui cho người nhà.

Vật rơi từ trên cao, đập chết công nhân, những chuyện này đều khớp với kết quả điều tra Long Tiểu Thần trước đó.

Lục Tuấn Trì lập tức gửi hai cái tên này vào nhóm, bảo nhóm Khúc Minh điều tra, sau đó hắn lại hỏi Vương Á Tú: “Cô có biết cách liên lạc với Tần An Ca và Lệ Tiểu Nam không?”

Vương Á Tú cho hắn số điện thoại.

Lục Tuấn Trì gọi thử, hai số điện thoại đều tắt máy.

Vương Á Tú chỉ đường cho họ, “Trước đây chúng sống ở tòa hai.”

Lục Tuấn Trì lại hỏi Vương Á Tú vài câu nữa nhưng cô không trả lời được gì khác.

Hắn nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ năm mươi, chỉ còn mười phút nữa là đến livestream tiếp theo.

Dặn dò hai cảnh sát kia tiếp tục hỏi thăm Vương Á Tú, an ủi cô, sau đó Lục Tuấn Trì kéo Tô Hồi ra ngoài, đi về phía căn hộ .

Lúc này đã tối muộn, Tô Hồi không nhìn rõ đường, bước đi hơi chậm, Lục Tuấn Trì bỗng quay lại, nắm tay anh dẫn đi.

Giữa đêm lạnh, tay Lục Tuấn Trì ấm áp, bước đi vừa nhanh vừa vững.

Thậm chí Tô Hồi không dùng ba-toong nữa, để hắn dắt mình đi, vào đến tòa hai bên cạnh, anh vùi đầu càng thấp.

Trước đây dù có ba-toong, Tô Hồi vẫn sợ đường không bằng phẳng nhưng lúc này được Lục Tuấn Trì dẫn đi, tốc độ rất nhanh, khung cảnh trước mắt nhòe đi, nhưng lòng lại thấy yên ổn.

Chẳng mấy chốc đã lên tầng năm, lúc này Tô Hồi mới hoàn hồn, “Có phải gọi người đến mở khóa không?”

Lục Tuấn Trì nói: “Không cần, tình huống đặc biệt, xử lý đặc biệt.”

Hắn quan sát ổ khóa một hồi, khu dân cư kiểu cũ, tất nhiên không thể có loại khóa cao cấp gì.

Lục Tuấn Trì lấy một hộp dụng cụ nhỏ trong túi ra, chọn một sợi dây thép bên trong, chọc vào ổ khóa, không đến nửa phút ổ khóa đã vang tiếng “cạch”, sau đó mở ra.

Tô Hồi ngạc nhiên nhìn hắn, “Không ngờ anh còn có kỹ năng ẩn này đấy…”

Lục Tuấn Trì nói: “Tôi cố tình học đấy, lần hành động nào cũng chờ người mở khóa thì hiệu suất thấp quá.”

Tối nay thời gian gấp gáp, thậm chí không kịp xin lệnh lục soát, làm thủ tục lục soát, họ chỉ có thể tình huống đặc biệt, xử lý theo cách đặc thù mà thôi.

Căn phòng tối đen, Lục Tuấn Trì mở đèn. Đây là một căn hộ hai phòng kiểu cũ, gần như không có phòng khách, trong nhà không có nhiều đồ dùng, một phòng kê một giường lớn, một phòng kê giường nhỏ.

Lục Tuấn Trì cẩn thận quan sát, trong căn phòng lớn có vài bộ đồ cho nữ. Có thể là mẹ Tần An Ca và Lệ Tiểu Nam ở chung một phòng.

Căn phòng nhỏ trông có vẻ độc lập, yên tĩnh hơn. Họ vào căn phòng nhỏ, trong phòng có một bàn học, bên cạnh là một chiếc máy tính để bàn và một chiếc laptop.

Dù căn phòng tồi tàn nhưng trong phòng có vài thứ đồ vẫn có thể nhìn ra là hàng xa xỉ, giá cả không thấp.

Trong tủ quần áo có một quả bóng rổ, trên đó là một vài chữ ký tiếng anh. Gần sát cửa sổ là một chiếc kính viễn vọng, lúc này đã phủ kín bụi. Quần áo chồng chất trên ghế, cũng có vài chiếc là hàng hiệu.

Lục Tuấn Trì bỗng phát hiện trên bàn có vài khung ảnh, có vẻ là ảnh chụp gia đình.

Trong đó có một khung là ảnh chụp hai cậu bé. Một người là Đào Anh Húc, người còn lại là một cậu bé chạc tuổi cậu ta, hẳn là Tần An Ca.

Lúc này hai đứa trẻ còn nhỏ, hình như mới chỉ học tiểu học.

Xem ra hai người đúng là bạn bè lâu năm.

Vóc dáng và chiều cao của hai đứa bé xêm xêm nhau, Đào Anh Húc trong tấm hình có vết bớt màu đỏ, cười đến hai mắt cong cong, cậu bé bên cạnh cũng rất xinh trai, đang mỉm cười vui vẻ.

Tô Hồi nghĩ, nhiều năm qua đi, khi hai đứa trẻ lớn dần, thân phận cũng dần thay đổi, có thể quan hệ giữa chúng cũng sẽ thay đổi… Mà thay đổi lớn nhất hẳn là thân phận của Tần An Ca sa sút, một cậu ấm được bố mẹ thương yêu bỗng gia đình phá sản, rơi từ trên cao xuống.

Anh mở chiếc laptop trên màn, máy tính không cài mật mã, có thể vào thẳng.

Tô Hồi tìm kiếm một hồi, nhìn lịch sử truy cập gần đây, có thể nhận ra đó là video phỏng vấn của nhóm quay phim kia. Quả nhiên họ chọn lọc người bị hại qua thông tin trong những bài phỏng vấn này.

Lục Tuấn Trì tìm kiếm một hồi, thấy một cuốn sổ tay đặt bên cạnh.

Hắn mở cuốn sổ, bên trong đầy những trang báo được cắt ra, Lục Tuấn Trì nhíu mày đọc.

Tô Hồi không khỏi tò mò, hỏi hắn trên đó viết những gì?

Lục Tuấn Trì nói: “Là những bài báo tiêu cực về công ty quốc tế Đỉnh Thịnh Vạn Gia.”

Những tờ báo được dán thành một cuốn sổ dày, có thể thấy lượng báo trong này nhiều thế nào. Những mẩu báo được dán rất ngay ngắn, có những tờ lâu năm đã ố vàng, chắc hẳn đã được tích trữ rất lâu rồi.

Tô Hồi ngồi trên ghế, “Có phải có liên quan đến ba người kia không?”

Lục Tuấn Trì nhanh chóng xác nhận, “Hầu hết báo chí nói đến việc công trường không đúng quy chuẩn gây chết người, ép buộc người dân di dời, đánh người gây thương tật, còn cả thông tin vật liệu xây dựng không đúng tiêu chuẩn.”

Tô Hồi nghĩ lại, nói: “Tương ứng với những chuyện Long Tiểu Thần, Liên Thành Yến và Na Học Hải đã làm. Cậu ta cho rằng không thể quy hết tội lỗi cho bố cậu ta.”

Ba người bỗng xuất hiện một điểm chung, trước đây họ đều từng hợp tác với Đỉnh Thịnh Vạn Gia, có điều thời gian hợp tác không cùng lúc, mỗi lúc một khác, vậy nên cảnh sát chưa thể móc nối ngay được. Đỉnh Thịnh Vạn Gia hợp tác với quá nhiều người, gần như bao trùm hết giới xây dựng ở Hoa Đô. Hiện giờ họ đã thu thập được một vài manh mối, trái lại dễ suy luận mối liên hệ bên trong hơn.

Lục Tuấn Trì giở xem, đoạn nói: “Nhiều báo thế này, hầu hết viết giống nhau, hẳn là có vấn đề.”

Hắn cho rằng có thể Đỉnh Thịnh Vạn Gia mắc sai lầm nghiêm trọng nhưng thông thường khi báo chí đưa tin, đều sẽ có khác biệt trong sử dụng câu từ.

Nhiều kênh truyền thông đưa tin giống hệt nhau, những thông tin dày đặc cùng về một sự kiện, vậy thì rất có thể khi Đỉnh Thịnh Vạn Gia có sơ hở, các bên truyền thông đã nhận tiền hối lộ từ đối thủ của họ, viết bài với mục đích hạ bệ công ty này.

Tô Hồi nắm ba-toong trong tay, nói: “Nếu hung thủ là Tần An Ca, hẳn mục tiêu tiếp theo của cậu ta là người mà cậu ta cho rằng hắn đã khiến Đỉnh Thịnh Vạn Gia phá sản.”

Lục Tuấn Trì nghiêng đầu nghĩ, “Sau khi Đỉnh Thịnh Vạn Gia phá sản, công ty quốc tế Trung Sơn đã trở thành công ty bất động sản nổi tiếng nhất Hoa Đô…”

Dù hắn không hay xem tin tức đồn thổi thế này nhưng cũng từng được nghe, sở dĩ Quốc tế Trung Sơn phất lên nhanh như vậy là nhờ thôn tính cái xác của Đỉnh Thịnh Vạn Gia.

Sau khi Đỉnh Thịnh Vạn Gia thất thế, rất nhiều đối tác của Đỉnh Thịnh Vạn Gia quay lưng lại, khách mua nhà ban đầu cũng chuyển sang chọn Quốc tế Trung Sơn.

Ông chủ Quốc tế Trung Sơn, Mục Chấn Nguyên từng là quản lý cấp cao của Đỉnh Thịnh Vạn Gia, hai người đều phấn đấu từ Vạn Hộ Thành ra, cùng nhau làm việc rất nhiều năm. Sau này vì bất đồng quan điểm nên đã tách ra làm riêng từ vài năm trước.

So với tiếng xấu truyền xa của Đỉnh Thịnh Vạn Gia, Quốc tế Trung Sơn lại là nhà thầu có tâm trong miệng mọi người. Chất lượng và kiểu cách phòng ốc đều nổi tiếng, chỉ vài năm ngắn ngủi đã vượt xa Đỉnh Thịnh Vạn Gia năm đó, trở thành nhà thầu số một Hoa Đô.

Tần An Ca là con trai Tần Thành Thịnh, tất nhiên cậu ta nghĩ công ty nhà mình sa sút có liên quan đến sự phát triển của Mục Chấn Nguyên, thậm chí có thể cậu ta đã phát hiện ra gì đó, cho rằng Mục Chấn Nguyên đã gây ra kết cục hôm nay.

Đây đúng là một cuộc báo thù.

Những đứa trẻ kia đều bị coi thành những quân cờ vô tội.

Lục Tuấn Trì giở cuốn sổ, ngày càng chắc chắn, “Phần sau cuốn sổ có thu thập thông tin về Quốc tế Trung Sơn, trang cuối cùng là tờ báo đưa tin Quốc tế Trung Sơn sắp lên sàn chứng khoán.”

Tô Hồi bình tĩnh nói: “Nếu hung thủ là Tần An Ca, rất có thể mục tiêu tiếp theo của cậu ta là Mục Chấn Nguyên.”

Tô Hồi có thể chắc chắn một điều, chắc chắn người cuối cùng là mục tiêu quan trọng nhất trong lòng hung thủ.

Tựa như lúc ăn cơm, sẽ có người để món mình thích lại cuối cùng.

Đến lúc này, càng lúc càng có nhiều manh mối móc nối cùng nhau.

Lục Tuấn Trì lập tức gửi tin vào nhóm chat, họ phải bắt tay chuẩn bị trước.

Dù Mục Chấn Nguyên có từng làm gì không, là người phụ trách của một công ty đã lên sàn chứng khoán, khi bị gọi tên, chắc chắn hắn ta sẽ đứng ra, cho truyền thông một câu trả lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio