Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chín giờ tối, đèn đường lục tục sáng lên, một vầng trăng tỏ treo giữa bầu trời thành phố.
Bận rộn cả ngày, Lục Tuấn Trì mới trở về căn phòng thuê, sau khi đi làm hắn cũng không mua nhà, mà luôn sống trong căn phòng trọ này. Cha mẹ hắn đã di cư sang nước ngoài từ lâu, chỉ có hắn và em trai ở trong nước.
Từ khi nhận vụ án này, Lục Tuấn Trì thường xuyên phải tăng ca tới khuya mới được về nhà, như hôm nay đã là tương đối sớm rồi.
Trước khi lên nhà, Lục Tuấn Trì nghiêng đầu nhìn lướt qua, biển quảng cáo LED dưới tầng đã được tổ chức công ích thuê, trên đó không phải poster của ngôi sao hay bộ phim nào, mà là ảnh chụp phóng lớn của một cô gái. Mắt của cô gái hơi cong, cười rất vui vẻ. Bên cạnh có viết mấy chữ —— “Tìm kiếm Bùi Vi Vi”.
Đến giờ, cô gái đã mất tích gần một trăm ngày, dù đã tìm kiếm bằng nhiều cách, song mọi người vẫn không tìm được tung tích của Bùi Vi Vi.
Lục Tuấn Trì vẫn nhớ rõ, vì hắn từng tiếp nhận vụ án này.
Ba tháng trước, tổ trọng án của hắn nhận được một vụ ba án liên hoàn, trong đó có tài liệu về Bùi Vi Vi, cảnh sát nghi ngờ Bùi Vi Vi cũng bị Tống Dung Giang hãm hại.
Khi ấy Lục Tuấn Trì dẫn đội, nhanh chóng tóm được hung thủ, hắn thừa nhận hai vụ phạm tội khác là sự thật, lại nhất quyết không thừa nhận vụ án Bùi Vi Vi.
Sau khi bắt được kẻ tình nghi, vụ án kia lập tức bị chuyển đi, do một đội hình sự khác phụ trách điều tra, không thuộc phạm vi vụ án của tổ trọng án nữa, Lục Tuấn Trì cũng không thể nhúng tay vào. Bởi vì không tìm thấy chứng cứ, cuối cùng cảnh sát cũng không thể khẳng định sự kiện mất tích của Bùi Vi Vi có phải do cùng một hung thủ làm hay không.
Cho tới lúc này, tội phạm khi ấy cũng đã bị xét xử, án tử cũng sắp được thi hành, song vẫn chưa tìm được Bùi Vi Vi…
Lục Tuấn Trì lên tầng, mở cửa phòng ra, ấn công tắc đèn, đây là một căn hộ đơn nho nhỏ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, thêm một gian bếp con con, nhưng tất cả đều được quét tước vô cùng sạch sẽ, mọi thứ trong nhà đều ngăn nắp gọn gàng. Bên một vách tường trong nhà dán đề-can trắng, hắn dùng nó như một tấm bảng để ghi chú công việc.
Mặt bảng được chia thành những vùng khác nhau, dán những tài liệu khác nhau về các vụ án. Góc phải bên dưới là vụ án tay chân cụt gần đây nhất, còn góc trái phía trên, là liên quan tới Bùi Vi Vi.
Vụ án kia đã được chuyển ra ngoài từ lâu, song Lục Tuấn Trì vẫn tiếp tục điều tra. Khoảng thời gian rảnh không có án nào lúc trước, hắn cũng điều tra, thăm dò khắp nơi, sưu tập những tin tức có liên quan, hy vọng sẽ tìm được một vài dấu vết còn sót lại.
Lục Tuấn Trì nhớ lại lần gặp mặt trước với cục trưởng Đàm.
Hơn nửa tháng trước, hắn chỉnh lý lại kết quả điều tra cùng những điểm khả nghi thành một bộ tại liệu, đến tổng cục giao cho cục trưởng Đàm.
Khi ấy, hắn giải thích với cục trưởng Đàm: “Cục trưởng, mặc dù vụ án này không do tôi phụ trách, nhưng tôi có tổng hợp một vài tài liệu. Mong rằng có thể giúp đỡ chút sức trong việc tìm kiếm người…”
Cục trưởng Đàm nhận tập hồ sơ dày cộp, “Đội trưởng Lục có lòng quá.” Sau đó ông thở dài, “Sau khi Tống Dung Giang bị bắt, tỏ công tác tìm kiếm Bùi Vi Vi đã tìm kiếm rất nhiều nơi, dồn không ít sức người sức của vào đó, nhưng vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Vụ án này, gần đây tôi cũng đang nghĩ cách, hy vọng sẽ có đột phá trong chuyện này.”
Cục trưởng Đàm nói năng uyển chuyển, thật ra thì, đội cảnh sát kia thật sự không thể tìm thấy tung tích của cô gái này, đã hai lần bọn họ xin quy vụ này thành án dân cư mất tích, song cục trưởng Đàm vẫn không phê chuẩn.
Tuy nhiên đội cảnh sát kia đã vào trạng thái nửa từ bỏ rồi, bọn họ có dốc hết sức lực cũng không thể tìm thêm manh mối gì, chỉ có thể đợi thời gian lãng quên tất thảy.
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi hy vọng mình có thể góp sức, việc tìm kiếm cô gái mất tích này với tôi mà nói, vẫn chưa kết thúc.”
Có lẽ vụ án này sẽ trở thành án treo, thậm chí cần phải tìm kiếm hàng năm trời, chỉ cần vẫn chưa tìm thấy cô gái kia, hắn sẽ không lấy nó ra khỏi số hồ sơ của mình.
Cục trưởng Đàm nhìn ánh mắt kiên nghị của Lục Tuấn Trì, ông hiểu, những tháng ngày không có manh mối dần dần sẽ hao mòn ý chí chiến đấu của mọi người, nhưng vẫn sẽ có người kiên trì.
Cục trưởng Đàm lật xem chồng tư liệu rất dày kia, đến cùng, Lục Tuấn Trì cũng không loại bỏ hiềm nghi với Tống Dung Giang, trong khoảng thời gian từ khi Bùi Vi Vi mất tích đến khi bắt được được hung thủ, thậm chí hắn còn đánh dấu từng địa điểm camera giao thông quay được có gã xuất hiện, cùng với lượng xăng dầu hao tổn mỗi ngày sau khi Tống Dung Giang nhận xe.
Cục trưởng Đàm có thế thấy được xấp tài liệu này được chỉnh lý vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ, rất nhiều phân tích đều rất phù hợp, ông thấy hơi xúc động, “Đội trưởng Lục, tôi nghĩ tài liệu này sẽ rất có ích trong việc điều tra tới đây. Còn lại, tôi sẽ nghĩ cách.”
Nếu những phương pháp bình thường không có tác dụng, vậy thì ông phải thử những cách khác với lệ thường.
Lục Tuấn Trì gật đầu đứng dậy, “Cục trưởng, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước.”
Cục trưởng Đàm bỗng ngẩng đầu lên: “Phải rồi đội trường Lục, tôi nhớ là cậu thuê nhà ở đúng không?”
Lục Tuấn Trì sững người, “Đúng rồi ạ, ở ngay gần tổng cục, nhưng mà sắp hết hợp đồng rồi.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Không đến một tháng.”
Cục trưởng Đàm gật đầu, “Vậy cậu về thu dọn đồ trước, đừng thuê nhà mới vội, tôi có chút bố trí khác, xong xuôi rồi sẽ thông báo cho cậu.”
Lục Tuấn Trì cũng không biết “bố trí” mà cục trưởng Đàm nói là thế nào, nhưng bây giờ đã sắp hết hợp đồng, hắn phải bắt đầu dọn dẹp.
Vụ án đang dở mấy hôm nay có hơi căng thẳng, hắn cũng thu dọn nhiều hơn một chút, nếu mấy hôm nữa bận lên, e là phải làm việc thâu đêm, không kịp thu dọn đồ đạc.
Từ hai năm trước khi nhận chức tại tổ Trọng Án, Lục Tuấn Trì đã khóa lại cuộc sống riêng tư của mình, không nghỉ ngơi, giải trí, không đi xem phim, không chơi game, thậm chí còn bỏ những buổi liên hoan với đồng nghiệp, từ chối mọi hoạt động xã giao không cần thiết.
Từng có vài lãnh đạo muốn giới thiệu con gái, họ hàng của mình cho hắn, song Lục Tuấn Trì uyển chuyển từ chối tất cả.
Mỗi ngày, trừ lúc ăn ngủ và rèn luyện sức khỏe, hắn sẽ ngâm mình trong những vụ án kia, người khác nói rằng tổ Trọng Án phá được nhiều vụ, nhưng thật ra chúng đều được tôi luyện từng chút từ thời gian, nghị lực, lòng dũng cảm và cố gắng.
Lục Tuấn Trì vươn tay lấy những hồ sơ vụ án để trên tường xuống, khi hạ tới giữa, tay Lục Tuấn Trì khựng lại, một khoảng lớn trên tường là hồ sơ vụ án cát nổ. Cũng chính vụ án này, hắn điều tra được ít thông tin nhất.
Đó là vụ án hắn muốn làm rõ nhất, nhưng chân tướng lại xa xôi tới vậy…
Lục Tuấn Trì hạ một chồng tài liệu xuống, xếp vào trong thùng.
Dọn dẹp đến khi thấy hơi mệt, hắn ngồi lên cửa sổ ngắm cảnh, thuận tay cầm chai thủy tinh mình đặt ở đầu giường lên.
cửa sổ ngắm cảnh a.k.a bay window
Lục Tuấn Trì tắt đèn, chai thủy tinh trong tay sáng bừng lên, đó là một chiếc chai chứa đầy ngôi sao, đã được hắn đếm đi đếm lại rất nhiều lần, có tất cả ngôi sao.
Rèm vẫn chưa được kéo lên, ánh trăng trải xuống xuyên qua khe hở của tấm mành sa, bên ngoài là thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn.
Dưới ánh trăng, hắn nắm bình thủy tinh kia trong lòng bàn tay, chiếc bình tỏa ra ánh sáng trong suốt, như thể bên trong được thả đầy đom đóm.
Vụ án Bùi Vi Vi, và cả vụ án tay chân bị cụt… Rất nhiều chuyện đang đè nén trong lòng hắn.
Ban ngày, hắn rất bận rộn, có nhiều việc cần hắn phải đối mặt, phải giải quyết. Nhưng khi màn đêm không người buông xuống, hắn lại nghĩ rằng, nếu như người kia ở bên cạnh hắn, hẳn những vụ án này đều được giải quyết dễ dàng.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Lục Tuấn Trì, hắn nhận điện thoại.
“Anh… Tối nay em hẹn bạn học đi chơi bóng rổ, vừa mới tắm xong về phòng, mới nhìn thấy tin nhắn của anh, tìm em làm gì thế?” Chất giọng thiếu niên trong trẻo của Lục Hạo Sơ truyền đến từ trong điện thoại.
Năm nay Lục Hạo Sơ học đại học năm thứ ba, cậu học Công nghệ thông tin và An ninh mạng ở Học viện Cảnh sát Hoa Đô, chuyên ngành cụ thể là kỹ thuật video giám sát. Từ khi kỹ thuật giám sát bằng video dần được phổ cập, video giám sát đã trở thành một bằng chứng quan trọng, cũng là phương hướng điều tra quan trọng của cảnh sát. Chuyên ngành này mới được mở mấy năm, khóa sinh viên đầu tiên tốt nghiệp vừa mới ra khỏi cổng trường đã bị cục cảnh sát khắp nơi cướp đi, cung không đủ cầu.
Lục Tuấn Trì nói: “Anh muốn hỏi thăm một người, mấy hôm trước anh tới trường các em, gặp một thầy giáo có hơi là lạ.” Gần đây hắn đang suy nghĩ về vị trí cố vấn trong tổ Trọng Án, cảm thấy thầy Tô này vô cùng thích hợp.
Lục Tuấn Trì cũng không thể nói rõ, từ sau lần gặp mặt ấy, bóng người gầy gò kia đã in sâu trong đầu anh không thể gạt đi được.
Hôm đó sau khi trở về từ Học viện Cảnh sát Hoa Đô, Lục Tuấn Trì đã xem qua hồ sơ của Tô Hồi, tư liệu về anh rất đơn giản, vô cùng bình thường, đâu ra đấy, tiêu chuẩn chẳng khác nào một đáp án tiêu chuẩn, dường như không nhìn ra được bất kỳ thông tin nào hắn muốn biết.
Lục Tuấn Trì suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thăm em trai đang học ở Hoa Cảnh, có lẽ có thể biết được thêm vài điều, vậy nên chiều nay, hắn đã gửi tin nhắn cho Lục Hạo Sơ, không ngờ đến bây giờ cậu mới gọi lại hắn.
“Ai thế ạ?”
“Một giảng viên tên Tô Hồi, hình như là dạy môn xã hội học tội phạm.”
“Thầy Tô ạ? Anh gặp thầy Tô của trường bọn em rồi à?” Giọng Lục Hạo Sơ bỗng kích động, “Thầy Tô là giảng viên được chào đón nhất trường bọn em đó, muốn đăng ký lớp thầy Tô, phải canh giờ vào tranh mới được, còn khó hơn săn flash sale trên shopee nữa!”
Lục Tuấn Trì không ngờ rằng, đánh giá về Tô Hồi trong miệng em trai lại khác hẳn với những gì chủ nhiệm Liêu nói, hơn nữa còn là hai thái cực khác nhau, “Thầy giáo Tô kia nổi tiếng trong trường lắm sao?”
Lục Hạo Sơ vẫn kích động: “Đâu chỉ nổi tiếng đâu, sinh viên nữ muốn theo đuổi thầy Tô có thể xếp hàng từ cổng Đông đến cổng Tây trường học đó!”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Tại sao thế? Vì đẹp trai à?”
“Nữ sinh Hoa Cảnh bọn em không mê trai tới vậy đây, chủ yếu là vì thầy Tô giảng bài rất hay.” Nói tới đây, Lục Hạo Sơ giải thích: “Lớp của thầy Tô không chỉ thú vị, hơn thế, thầy ấy khác những giảng viên khác, những ví dụ thầy đưa ra đều rất kích thích, phân tích hợp lý…”
Lục Tuấn Trì do dự một lát, hỏi chuyện mình nghe được từ chỗ chủ nhiệm Liêu: “Nhưng anh nghe có người nói, cậu ấy không nghiêm túc dạy học? Học thuật cũng chỉ bình thường thôi?”
“Ầu, nghe ai nói xàm vậy anh trai?! Có phải ông già bên Khoa Tội phạm học nói không? Em thừa biết bọn họ ngứa mắt thầy Tô từ lâu rồi, bởi vì sinh viên đánh giá thầy Tô bỏ xa mấy lão kia vài con phố! Thật đó, khi thầy Tô giảng bài, lúc nào cũng rất nghiêm túc, tử tế, nghe thầy ấy phân tích, càng nghe càng thấy cuốn hút. Tiết học của thầy Tô khiến nhận thức về bản tính ác trong lòng mỗi người thay đổi.”
“Thầy Tô này, hình như không được khỏe mạnh lắm?” Lục Tuấn Trì hỏi tiếp.
“Đúng rồi ạ… Thị lực của thầy Tô không tốt lắm, một bên tai không nghe được, còn bị khàn tiếng, phải có micro mới giảng bài được, lại còn hay ho khan, không chịu được mệt nhọc… Vậy nên hội sinh viên bọn em dựng riêng một ban hỗ trợ cho thầy, chuyên giúp thầy Tô nhận bưu kiện, quét tước dọn dẹp…” Nói tới đây, Lục Hạo Sơ liền thấy tức tối, “Nhưng mà em mới chỉ được làm hai lần thôi!”
“…”
Lục Tuấn Trì bỗng hơi cạn lời, hắn quá quen với Lục Hạo Sơ rồi, thằng em trai này của mình bị cha mẹ chiều quá đâm hư, ông giời con chẳng chịu để ý chuyện gì, trong nhà cũng chỉ có hắn nói được cậu.
Một người như vậy, lại còn tranh giành để dọn dẹp nhà cửa cho người khác?”
“Các em nháo nhào lên xếp hàng để đi hầu hạ người ta à?”
“Không, đâu có! Anh không hiểu đâu, tóm lại là, thầy ấy được sinh viên thích lắm…” Lục Hạo Sơ bỗng nhõng nhẽo, “Mà ấy, anh ơi, sau này nếu anh xin được WeChat của thầy Tô, thì chuyển lời tới thầy giúp em được không, anh nói là, em là sinh viên năm ba ở Hoa Cảnh, từng tham gia môn của thầy rồi, em muốn hỏi thầy vài câu, thầy có thể thêm WeChat của em không, hoặc không nhờ thầy liệt cho em một list sách cũng được…”
Lục Tuấn Trì đã hiểu rồi, em trai hắn là fanboy của thầy giáo Tô kia, hơn nữa có vẻ còn là fan cứng luôn.
Nói tới đây, điện thoại Lục Tuấn Trù bỗng đổ chuông lần nữa, hắn nói với Lục Hạo Sơ: “Đợi chút, bên anh có chút việc, cúp đã, nói chuyện với em sau nhé.”
Hắn cúp điện thoại, giọng nói của Hình Tĩnh vang ra từ đầu dây bên kia: “Đội trưởng Lục, kết quả kiểm tra vi chất mà anh xin đã có rồi, trong khe giữa ngón tay của ba bộ tay chân kia, đều phát hiện một ít vật chứng màu đen…”
“Là gì thế?” Lục Tuấn Trì vội hỏi.
“Là bột cà phê.”
Bột cà phê? Lục Tuấn Trì hơi nhíu mày, xem ra, giữa những người bị hại có mối liên quan nào đó.
Hình Tĩnh nói: “Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện một vài chuyện kỳ lạ nữa. Chắc là đội trưởng Lục cũng biết, bên giám định vật chứng chúng tôi đi theo bên anh tiến hành điều tra, trên những chiếc xe xung quanh xe có chứa tay chân cụt, chúng tôi phát hiện những dấu vết nghi là của hung thủ, bao gồm vân tay cùng với một vài mẫu vật chứng khác, nhưng mà… Nhìn vào kết quả kiểm tra hiện tại, những dấu vết đó, thuộc về những người khác nhau.”
“…”
Lục Tuấn Trì nhíu mày.
Những người khác nhau?
Chẳng lẽ vụ án này có nhiều nghi phạm? Những mẩu tay chân cụt này dính dáng tới một tổ chức tội phạm sao?
Hay là bọn họ đã gom nhầm cả thông tin của chủ xe?
Không thể như vậy, dấu vết được để lại trên ba chiếc xe này, phải có sự đặc thù nào đó…
Vẻ mặt Lục Tuấn Trì lập tức trở nên nghiêm túc: “Tôi sẽ bố trí nhiệm vụ ngay lập tức.”