Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 “Sao có thể chứ? Đại nhân ngài rất… Rất thuần khiết.”】

Cô quỳ đến mức đầu gối mất cảm giác giác thì chuyện xấu xa trong màn mới ngừng lại. Vũ Hóa Điền mặt không cảm xúc vén màn lên đi ra, hắn nhìn lướt qua cô đang quỳ dưới đất, rồi mới nhẹ nhàng khép màn. Vũ Hóa Điền đi đến phía ngoài cạnh bình phong, trên kệ trong góc phòng đặt một chậu đồng. Vũ Hóa Điền cầm lấy bồ kết để ở bên, tỉ mỉ rửa tay. Dường như đã biết trước được thời gian, hai tiểu nha đầu rón rén đẩy cửa vào, trên tay mỗi người bưng một chậu nước sạch. Vũ Hóa Điền lại rửa lại hai lần mới thôi.

Vũ Hóa Điền đi vòng qua bên cạnh bình phong, thấp giọng nói với cô vẫn còn đang quỳ: “Ngây ra đó làm gì? Muốn quỳ ở đây cả đêm hả? Còn không mau đi!”

Nghe hắn nói vậy, cô vội vã đứng lên. Nhưng vì quỳ quá lâu, chân tê mất cảm giác nên vừa đứng dậy liền lảo đảo ngã sang bên. Trên chiếc kệ bên cạnh cô đặt một bình hoa để trang trí, không khéo làm sao lại bị cô va phải, lắc lư vài cái liền rơi khỏi kệ.

Ngay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Vũ Hóa Điền vốn cách cô mấy bước lại đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng đón được bình hoa, còn cô thì ngã oạch xuống đất. Vũ Hóa Điền tỉ mỉ kiểm tra bình hoa, thấy không sứt mẻ tẹo nào mới cẩn thận đặt nó về vị trí cũ, còn nói với cô đang nằm dưới đất: “Còn không mau đứng dậy?”

Cô ngã không đau, nhưng cảm giác buồn nôn lúc trước càng thêm mãnh liệt, suýt nữa đã nôn ra. Cô cuống quít đứng lên, gần như là tông cửa xông ra, lao tới gốc cây trong sân liền bắt đầu nôn. Buổi tối cô còn chưa ăn cơm, bởi vậy không nôn ra được gì ngoại trừ dịch dạ dày.

Vũ Hóa Điền bước ra cửa, nhìn lướt qua cô đứng dưới tàng cây nôn đến không biết trời đất gì, thái độ càng âm u. Hắn ra hiệu cho một gã thái giám đứng bên ngoài, tiểu thái giám này liền quay người đi, sau đó hắn mới tiếp tục mang theo một đám thái giám nghênh ngang rời đi.

Cô nôn xong, vịn cây đứng thẳng dậy thở dài một hơi, vừa quay đầu đã thấy một tiểu thái giám im lặng đứng ở bên cạnh, suýt nữa khiến cô sợ hết hồn. Tiểu thái giám kia cười tủm tỉm đưa một bình nước ấm mời cô súc miệng, cô nhìn hắn một cái, rồi mới nói: “Nước này… Không có độc chứ?”

Tiểu thái giám cười, đáp: “Phu nhân nói gì vậy, đây là Đốc chủ cố ý dặn nô tài đưa tới cho người.”

Nghe hắn gọi “Phu nhân” cô cũng đã đoán được là người trong phủ Vũ Hóa Điền rồi. Lúc này mới an tâm nhận lấy súc miệng. Xong đâu đó, tiểu thái giám lại nói với cô: “Xe ngựa của Đốc chủ đã chờ ở bên ngoài, mời phu nhân đi lối này.”

Cô thật sự là không muốn ngồi chung với Vũ Hóa Điền, liền hỏi: “Cái kiệu đưa ta đến đây đâu?”

“Người nói gì vậy, đó là người của cung Vạn quý phi, đương nhiên sẽ không đưa phu nhân về rồi. Phu nhân xin mời, đừng để Đốc chủ chờ lâu.” Tiểu thái giám nói xong liền đưa tay ra mời, dẫn cô tới thẳng thiên môn. Xe ngựa Vũ phủ quả nhiên chờ ở đó.

Bất đắc dĩ lên xe ngựa, thấy trong xe ngựa còn có một cái bàn nhỏ, liền tiện tay đặt bình nước còn một nửa lên bàn. Cô vừa ngồi vững, xe ngựa đã chậm rãi đi. Cô cúi đầu, dùng khóe mắt quan sát cấu tạo bên trong xe ngựa. Phía dưới bàn nhỏ còn có ngăn kéo, chỉ thấy Vũ Hóa Điền mở một ngăn kéo trong số đó ra, thật không ngờ bên trong lại là mấy món ăn vặt. Hắn dùng ngón tay cầm một quả mứt hoa quả cho vào trong miệng, sau đó thì không làm gì nữa.

Cô nuốt nước miếng, bởi vì lúc trước vừa nôn, cho nên trong cổ họng bây giờ vừa rát vừa đau. Cô hắng giọng một cái, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể ăn một chút được không?”

Vũ Hóa Điền hé nửa con mắt nhìn, không nói có thể cũng không nói không thể. Cô thấy hắn không giống như muốn bới lông tìm vết, liền tự động cúi người cầm mấy miếng mứt hoa quả đặt vào lòng bàn tay. Cô vừa đưa mứt hoa quả vào trong miệng liền nghe thấy Vũ Hóa Điền nói: “Tối nay…”

Hắn vừa mở lời, mứt hoa quả trong miệng cô liền nghẹn ở cổ họng không nuốt cũng không nhổ ra được. Trong lòng cô buồn khổ, thầm nghĩ: Người này sao lại không thức thời thế nhỉ? Hai người không ai nhắc tới việc này chẳng phải là xong sao? Chuyện xấu hổ như thế, nhất định phải nhắc lại sao? Cô dùng sức nuốt miếng mứt hoa quả, rồi mới nói: “Đại nhân ngài yên tâm, tối nay ta không nhìn thấy gì hết, thật đấy.”

Vũ Hóa Điền bỗng dưng mở mắt, tỏa sát khí, cô sợ tới mức run bắn lên, mứt hoa quả trong tay rơi xuống váy. Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới âm trầm nói: “Rất buồn nôn sao?”

Cô theo bản năng gật đầu, rồi mới chợt sững lại, lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Đại nhân ngài rất…” Nói tới đây liền kẹt, nghĩ mãi cũng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra được một câu: “Rất thuần khiết.” Nói xong, cô liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi cho rồi.

Vũ Hóa Điền bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn, cô liền ngã vào bên cạnh hắn. Eo đập vào thành xe, cô đau đến mức da đầu tê rần. Không đợi cô phản ứng, hắn đã đè cô xuống, khiến cô quỳ trong xe ngựa, nửa người trên dựa vào ghế.

“Ngài muốn làm gì!” Cô sợ hãi, bắt đầu giãy giụa.

Vũ Hóa Điền rút dây lưng của cô, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng trói lại. Cô chỉ có thể dùng nửa người trên dựa vào ghế ngồi để giữ thăng bằng. Vũ Hóa Điền lấy ra một chiếc khăn tay, vặn thành dây thừng, hắn bắt buộc cô há miệng, dùng khăn tay chặn ngang miệng cô, cuối cùng buộc thắt nút sau đầu kết. Lúc này ngoại trừ rên rỉ thì cô hoàn toàn không nói được gì nữa.

Vũ Hóa Điền ở phía sau cô lạnh lùng nói: “Cô biết những kẻ dám có vẻ mặt ấy trước mặt ta giờ thế nào không? Nghiền – xương – thành – tro.”

Vũ Hóa Điền xốc váy của cô lên, phát hiện bên trong không mặc quần dài. Hắn khinh thường hừ một tiếng, nói: “Mặt ngoài giả vờ ngây thơ, thực tế cũng chỉ phóng đãng như thế mà thôi. Phụ nữ chẳng phải đều giống nhau sao, dâm đãng.” Hắn cởi quần lót hiện đại của cô, cô sợ hãi khóc òa lên. Hình ảnh đêm tân hôn lại hiện lên trong đầu, dưới bụng quặn đau, cơ thể run lẩy bẩy.

Vũ Hóa Điền nhìn xung quanh, thuận tay cầm cái bình nhỏ cô đặt trên bàn, đâm miệng bình vào nơi đó của cô. Chất lỏng ấm áp chảy vào trong cơ thể, bụng cô liền căng đến khó chịu. Dòng nước chảy theo chân xuống sàn xe ngựa, lại theo vân gỗ lan rộng ra. Đến khi nửa bình nước đã chảy hết, Vũ Hóa Điền mới rút bình nước ra, đặt sang bên.

p.s: Ây da, công công, ngài thật thuần khiết =))))))) có mà mơ ý, tin người v~ =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio