Chương : Cốt truyện này chạy lệch ( )
Diêu Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn dấu giày trước ngực Mộ Dung “phông nền”. Sự sùng bái của cô dành cho Vương Nhị Nha đã lên tới một tầm cao mới.
Kể từ lúc Nam Cung Tiêu Minh ôm cô đi ngay trước mặt Vương Nhị Nha, bà đã sinh ra lòng thù địch đối với tất cả những người đàn ông trưởng thành có ý đồ tiếp cận con gái mình. Thực ra ngày hôm nay Mộ Dung Cần ăn vận rất đàng hoàng, phong thái vô cùng lịch sự và khéo léo, chỉ là Vương Nhị Nha đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Mộ Dung Cần vô cùng tự nhiên phủi đi dấu giày trước ngực mình. Ông đưa tay sang hai bên, biểu đạt bản thân không hề có ý xấu gì, còn dùng giọng điệu “lấy ơn báo oán” nói với Vương Nhị Nha: "Cháu trai của tôi và con gái của cô là bạn cùng lớp, có một số chuyện tôi muốn nhờ cô bé giúp đỡ. Không biết tôi có thể nói chuyện với cô bé một chút được không?"
Vương Nhị Nha nhìn về phía Diêu Thiên Thiên, sau khi thấy cô gật đầu thì lúc này bà mới bình tĩnh lại, chẳng qua bà nhất quyết muốn đi cùng cô. Diêu Thiên Thiên nắm lấy góc áo của Vương Nhị Nha, cốt truyện đã sụp đổ nghiêm trọng lắm rồi, cô cần phải cân nhắc cho thật kỹ mới được. Nhưng Vương Nhị Nha ở đây lại khiến cô cảm thấy hơi thiếu tự tin. Mặc dù độ tuổi tâm lý của cô và Vương Nhị Nha không chênh lệch nhiều, nhưng những năm tháng cô và bà sống nương tựa lẫn nhau đã khiến cả hai trở thành chỗ dựa không thể thiếu của người kia.
Dù rằng Diêu Thiên Thiên có thái độ thù địch đối với nhân vật đột nhiên xuất hiện nằm ngoài kế hoạch của mình này, nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận Mộ Dung Cần là một người có tính cách rất thoải mái. Ông cũng không lập tức đưa hai mẹ con Thiên Thiên đến mấy khách sạn nhiều sao nổi tiếng, mà trước tiên cố ý hỏi ý kiến của Vương Nhị Nha và Diêu Thiên Thiên xem hai người thích ăn gì.
"Tôi thì thế nào cũng được. Thiên Thiên thích ăn gì?" Sau khi xác định Mộ Dung Cần không có ý xấu với con gái của mình, Vương Nhị Nha vô cùng dịu dàng xoa đầu Thiên Thiên, hỏi cô muốn ăn gì.
Diêu Thiên Thiên cũng không kén ăn. Mộ Dung Cần suy nghĩ một lát rồi kêu lái xe đưa hai mẹ con đến một nhà hàng nhỏ nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Ngồi trong phòng riêng, Mộ Dung Cần rót một chén trà cho hai mẹ con Nhị Nha, khuôn mặt không khỏi lộ ra một chút hoài niệm: "Trước khi ra nước ngoài, tôi rất hay tới đây ăn. Thành phố B càng ngày càng phát triển, có thêm nhiều công trình mới, rất nhiều quán ăn vặt đã không còn, nhưng may sao nơi này vẫn được giữ lại."
Thái độ của Mộ Dung Cần rất tùy tiện, như thể ông đang ôn lại chuyện cũ với một người bạn đã lâu lắm rồi chưa gặp vậy. Trong lúc lơ đãng đã dỡ xuống tâm trạng đề phòng của hai mẹ con Diêu Thiên Thiên. Hơn nữa nhà hàng mà Mộ Dung Cần chọn cũng không lòe loẹt hay hào nhoáng, đồ ăn lại rất ngon miệng, nó lưu giữ toàn bộ hương vị cổ kính của thành phố B ở bên trong. Sau bữa cơm này, Vương Nhị Nha không khỏi nhìn ông bằng một con mắt khác.
Ở kiếp trước, Diêu Thiên Thiên rất ghét mấy hoạt động xã giao kiểu này. Cô vẫn luôn cảm thấy thật sự không cần thiết phải giải quyết công việc trên bàn rượu. Nhưng hành động hôm nay của Mộ Dung Cần đã khiến cô nhận ra, sau khi ăn cơm xong thì sẽ dễ nói chuyện hơn là đột nhiên nói thẳng. Nếu Mộ Dung Cần lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói với Vương Nhị Nha rằng: Ông có một đứa cháu trai mắc chứng tự kỷ và muốn nhờ con gái nhà cô làm dây dẫn giúp mối quan hệ giữa cháu mình và cha mẹ thằng bé trở nên tốt hơn. Nói như thế Vương Nhị Nha đồng ý mới là lạ, đoán chừng ông vừa mới nói xong câu đầu tiên thì Vương Nhị Nha đã dứt khoát quay đầu đi thẳng rồi.
Mặc dù có chuyện cần nhờ nhưng Mộ Dung Cần vẫn chưa đề cập đến chuyện của mình trong lúc ăn cơm, mà ông chỉ liên tục giới thiệu các món ăn ngon của nhà hàng này cho hai mẹ con. Mỗi một món ăn đều chứa đựng những kỷ niệm thời niên thiếu của Mộ Dung Cần. Thỉnh thoảng ông sẽ tình cờ nhắc đến đứa cháu trai tội nghiệp bị bắt cóc cũng thích đồ ăn ở chỗ này. Sau đó là bắt đầu câu chuyện cháu trai đáng thương sau khi được tìm về thì mắc chứng bệnh tự kỷ. Phần lớn những người muốn nói chuyện xã giao hay có việc muốn cầu xin sự giúp đỡ của ai đó, bọn họ thường chọn uống rượu để kích thích sự hưng phấn thần kinh, thúc đẩy mối quan hệ giữa mọi người. Nhưng hai mẹ con lại không uống gì hết, lời nói của Mộ Dung Cần đã giống như lượng cồn kích thích đầu óc của người khác rồi. Ngay cả người biết được nội tình bên trong như Diêu Thiên Thiên cũng không thể nhịn được muốn lắng nghe ông kể chi tiết hơn nữa.
Thấy Diêu Thiên Thiên đang nghiêng đầu vô cùng say mê lắng nghe Mộ Dung Cần nói, Vương Nhị Nha bèn xoa đầu con gái của mình, dịu dàng hỏi: "Thiên Thiên, tại sao con lại biết bạn Tiểu Nghiêm vậy?"
Diêu Thiên Thiên suy nghĩ một lát, trả lời: "Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn với con, cô giáo dặn con phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn."
Ánh mắt của Vương Nhị Nha dịu đi rất nhiều. Bà lại nhớ đến mấy năm trước, Diêu Thiên Thiên bị bắt cóc trước mặt bà. Nếu thật sự Diêu Thiên Thiên cũng bị bắt đi vài năm, không thể tìm lại được thì có lẽ con bé cũng sẽ trở nên giống như Tiểu Nghiêm. Lúc đó bà chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Trong phút chốc, Vương Nhị Nha vô cùng lý giải tâm trạng của vợ chồng Mộ Dung. Điều đó khiến cho bà không thể nhịn được mà muốn giúp đỡ bọn họ. Vương Nhị Nha cũng hiểu rằng đôi khi trẻ em trao đổi với nhau sẽ dễ dàng hơn người lớn trao đổi với trẻ em, đặc biệt là theo như lời Mộ Dung Cần nói, quan hệ giữa Thiên Thiên và Mộ Dung Nghiêm rất tốt.
Tất nhiên Mộ Dung Cần cũng nhìn thấy được sự thay đổi của Vương Nhị Nha. Trong lòng ông thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa định nói lên ý kiến của mình thì lại nghe thấy đứa bé kia nói: "Giáo viên bảo con phải quan tâm đến bạn Mộ Dung. Vì thế, dù hôm nào cậu ấy cũng dùng compa đâm con nhưng con lại không nói cho giáo viên và phụ huynh."
Mặt của Vương Nhị Nha lập tức đen xì, mặt của Mộ Dung Cần thì lập tức xanh mét!
Diêu Thiên Thiên sẽ không để cho cơ hội này vuột mất. Đúng là cô không thích mách lẻo nhưng tình trạng tâm lý của Mộ Dung Nghiêm đã thành ra thế này, không mách lẻo cũng không được! Tính cách của cậu ta đều sắp vặn vẹo thành bánh quai chèo, nếu không nói cho cha mẹ cậu ta biết thì Mộ Dung Nghiêm mới thật sự xong đời.
"Cậu ấy còn trộm vở bài tập của con, hại con bị giáo viên phê bình vì không nộp vở bài tập về nhà."
"Ngày nào cậu ấy cũng vẽ con heo nhỏ, con chim, con rùa lên quần áo của con."
"Cậu ấy còn lừa mấy bạn nữ trong lớp cùng bắt nạt con."
Khuôn mặt của Vương Nhị Nha thay đổi liên tục từ đen sang trắng, nhưng bà rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh. Vương Nhị Nha không ngừng vỗ lưng để an ủi đứa con gái đang lên án bằng máu và nước mắt, sau đó bà vô cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn Mộ Dung Cần.
Mộ Dung Cần cảm thấy linh hồn của mình đã bị một cái liếc mắt kia thổi bay rồi. Ánh mắt ấy thực sự rất đáng sợ, trông giống như chiêu giết người bằng ánh mắt của Sakuragi Hanamichi vậy.
Sakuragi Hanamichi: nhân vật trong truyện “Slam Dunk” của tác giả Takehiko Inoue
Tuy nhiên, ông vẫn rất bình tĩnh nói: "Đều là mấy đứa trẻ nhỏ, hai đứa bé cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện rất bình thường. Làm gì có bé trai nào chưa từng bắt nạt bé gái, chỉ là tính cách thích thể hiện của phái mạnh mà thôi. Quan hệ giữa Tiểu Nghiêm và bạn Diêu rất tốt. Chắc chắn là do nó thích cô bé nên mới bắt nạt cô bé đó."
Vương Nhị Nha cầm lấy tách trà trên bàn, vô cùng quý phải uống một ngụm. Sau đó bà nhìn Diêu Thiên Thiên và ra hiệu cho cô nói tiếp.
Diêu Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng là bạn Mộ Dung từng nói thích chơi với con, muốn làm bạn với con."
Mộ Dung Cần nhanh chóng ngồi thẳng người, trong lòng như được tiếp thêm chút tự tin, vừa muốn nói gì thì thấy mẹ của Diêu Thiên Thiên đang dùng khóe mắt chậm rãi liếc nhìn mình.
... Ý của cô là muốn mình câm miệng trước sao? Trong tim Mộ Dung Cần không ngừng đổ máu, ông bỗng nhận ra nội dung cuộc trò chuyện mà mình vừa mới nắm quyền điều khiển kia đã bị Vương Bình cướp sạch. Rốt cuộc là do tình yêu của người mẹ không thể đánh bại hay là do người phụ nữ này quá mạnh mẽ?
Có Vương Nhị Nha làm chỗ dựa, Diêu Thiên Thiên tiếp tục nói: "Bạn Mộ Dung còn nói, cậu ấy thích xem dáng vẻ bị bắt nạt của con, con càng bị bắt nạt thì cậu ấy sẽ càng cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp, đẹp đến mức khiến cậu ấy có thể chịu đựng được những người thân mà cậu ấy cực kỳ ghét."
"Cạch" một tiếng, rất nhẹ, nhưng nó lại hung hăng đánh vào lòng của Mộ Dung Cần. Vương Nhị Nha để tách trà xuống, nắm lấy “móng vuốt” mũm mĩm của Diêu Thiên Thiên, cười cười nói với Mộ Dung Cần: "Tôi cảm thấy bạn Mộ Dung cần phải điều chỉnh lại tâm lý một chút. Sắp tới vừa đúng là kỳ nghỉ hè, không phải mọi người sẽ có rất nhiều thời gian sao?"
Nói xong, bà túm Diêu Thiên Thiên chạy lấy người, còn bữa cơm vừa rồi...
Vương Nhị Nha hào phóng thanh toán luôn!
Không chỉ vậy, bà còn rất lễ phép nói với Mộ Dung Cần: "Tôi hy vọng ngài sẽ hài lòng với thức ăn ở đây. À, suýt chút nữa thì tôi quên mất, ngài Mộ Dung lớn lên ở thành phố B, hẳn là đã rất quen thuộc với mọi thứ ở đây. Hy vọng bữa ăn này sẽ thỏa mãn những hồi ức khó quên của ngài, tiện thể cũng tự mình trải nghiệm một chút tâm lý của mấy đứa trẻ."
Lúc này đây, Mộ Dung “phông nền” đã thực sự trở thành phông nền. Ông trơ mắt nhìn Vương Nhị Nha dắt tay bé mập không giống cô một chút nào rời đi, bỏ mặc luôn ánh mắt mong chờ của ông, đầu cũng không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Diêu Thiên Thiên trộm siết nhẹ lòng bàn tay của Vương Nhị Nha. Mặc dù bàn tay của bà hơi cứng và không đủ to rộng, nhưng lại vô cùng ấm áp. Một bàn tay có thể khiến cho người ta an tâm nắm lấy mà không sợ mưa giông bão tố thổi bay. Vương Nhị Nha cúi đầu nhìn cô con gái đang buồn bã của mình, ánh mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
Nhờ Mộ Dung Cần làm phông nền, hình ảnh tuyệt đẹp của tình mẫu tử đang rực sáng thì đột nhiên có một giọng nói cực kỳ giết phong cảnh cắm vào: "Tâm Tâm, ba ba đã tìm rất lâu mới biết được chỗ này. Nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, cũng không hề đắt."
Theo lẽ thường thì giọng nói của người đàn ông này không khó nghe một chút nào, giọng nói trầm thấp hùng hậu, rất quyến rũ. Nhưng hai tiếng "Tâm Tâm" kia lại khiến cho Diêu Thiên Thiên không rét mà run. Ngay cả Vương Nhị Nha đang gấp rút rời khỏi đây cũng phải dừng chân lại.
Lúc này Mộ Dung Cần đã chạy đến gần Vương Nhị Nha, ông đứng ở trước mặt bà, nói: "Tình trạng của Tiểu Nghiêm, tôi sẽ quay về nhà nói rõ ràng với anh cả, cũng sẽ liên lạc với bác sĩ chữa trị. Tôi nhất định sẽ không để cho Thiên Thiên bị bắt nạt thêm một lần nào nữa. Vì vậy một lần này thôi, hãy để tôi đưa hai mẹ con cô về nhà được không?”
Dùng giọng điệu khẩn cầu này có thật sự ổn khi nói chuyện với một cô gái độc thân đã có con ( ở trong mắt Diêu Thiên Thiên, cô vẫn luôn cảm thấy Vương Nhị Nha là cô gái trưởng thành xinh đẹp ) hay không?
Vì gần đây Diêu Thiên Thiên hay bị các bạn học nữ gài bẫy nên thị giác của cô dần dà trở nên vô cùng nhạy bén. Trong giây lát cô đã cảm nhận được trên người mình đang tập trung bốn ánh mắt. Diêu Thiên Thiên cứng ngắc xoay đầu lại nhìn, đối diện với tầm mắt của cô là bé Diêu Doanh Tâm đã bảy tuổi rồi mà vẫn bị ba ba ôm vào trong lòng!
Cái loại cảm giác không khỏe có tên “người yêu mới” gặp lại “người yêu cũ” này là sao?!
"Chị hai!" Mắt Diêu Doanh Tâm sáng lên khi thấy Diêu Thiên Thiên, cô bé mở ra hai cánh tay nhỏ của mình đòi cô ôm!
Má! Diêu Thiên Thiên không ngừng rơi lệ. Đứa nhỏ, thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà cô vẫn còn nhớ rõ tôi à? Lần trước gặp cô ở chỗ đại ca khủng bố, đầu chị đây đều đã bị cạo trọc mà cô vẫn có thể nhận ra tôi chỉ bằng một cái liếc mắt. Thật sự đúng là do cân nặng sao?
Vương Nhị Nha cũng bình tĩnh quay đầu lại, chẳng qua bàn tay đang nắm lấy tay Diêu Thiên Thiên càng thêm dùng sức. Diêu Thiên Thiên nhận ra bà đang khẩn trương, cô cũng dùng sức nắm chặt lấy tay bà.
"Nhị Nha, Thiên Thiên." Diêu Đại Vĩ ôm Diêu Doanh Tâm không chịu buông tay, lên tiếng chào hai mẹ con.
Diêu Doanh Tâm cũng liên tục vung hai móng vuốt của mình, nói với Diêu Thiên Thiên: "Chị ơi, ôm!"
Diêu Thiên Thiên tiếp tục rơi lệ đầy mặt. Cô còn nhớ rõ trong cốt truyện gốc, Diêu Doanh Tâm cũng đã bộc lộ thiện ý và sự nhiệt tình của mình dành cho Diêu Thiên Thiên ngay từ khi mới gặp. Giống như Diêu Thiên Thiên chính là người thân duy nhất trên thế giới này của cô ta, ngay cả Diêu Đại Vĩ còn bị đẩy sang một bên. Cứ thế Diêu Doanh Tâm không ngừng cố gắng đến gần Diêu Thiên Thiên để sưởi ấm trái tim người chị gái này. Cho dù lần nào cô ta cũng đều đón nhận ánh mắt độc ác và oán hận từ phía Diêu Thiên Thiên... Nhưng những điều đó vẫn không đủ để khiến cho Diêu Doanh Tâm nao núng. Nếu như bộ truyện này không phải là tiểu thuyết Mary Sue trời đánh và máu chó mà là truyện “Bách Hợp” ngược luyến thì tên của nó chắc chắn sẽ là - 《 Chị tôi ngược đãi tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn đối xử với chị ấy như lúc mới yêu 》!
Em gái Doanh Tâm à, tình cảm thân thiết không thể nào hiểu được của cô dành cho tôi rốt cuộc đến từ đâu vậy? Hay là vì hai người họ có cùng quan hệ huyết thống?
Diêu Đại Vĩ và Vương Nhị Nha cũng không phải Amon ngày xưa. Khoảng thời gian năm năm đã làm hai người càng thêm thành thục và trưởng thành hơn rất nhiều. Hai người không hề nóng nảy mà vô cùng lễ phép chào hỏi nhau, rồi lại hỏi han hai ba câu về những chuyện thường ngày. Những năm gần đây, một mình Diêu Đại Vĩ nuôi Diêu Doanh Tâm nên ông ta cũng không dốc sức làm việc như trong cốt truyện gốc. Khi ấy Diêu Đại Vĩ có thể không màng tất cả để trở nên mạnh mẽ, nhưng hiện tại ông ta phải về nhà mỗi ngày để chăm sóc Diêu Doanh Tâm, vừa làm cha vừa làm mẹ. Mặc dù tình yêu dành cho Diêu Doanh Tâm vẫn không hề thay đổi nhưng thực sự là mệt muốn chết. Đôi khi con người ta rất rẻ mạt, mỗi lúc Diêu Đại Vĩ cảm thấy mệt nhọc, ông ta sẽ bắt đầu nhớ tới người phụ nữ lúc nào cũng kiên định đứng ở sau lưng mình trước kia, trong lòng không ngừng hoài niệm.
Amon: Thần Quỷ xếp hạng , là một trong Thần Ma trụ cột của Vua Solomon.
Khó khăn lắm mới có thể gặp lại người xưa, ông ta còn muốn nói thêm vài câu ôn lại chuyện cũ. Ai ngờ lúc này Vương Nhị Nha lại mỉm cười quay người lại, nói với “phông nền” ở sau lưng mình: "Không phải anh muốn đưa chúng tôi về nhà sao?"
Mộ Dung Cần: Cảm giác bị đối xử như một chiếc lốp dự phòng này là sao ta? (⊙_⊙)?