Anh ta nhất thời không thấy ánh mắt kỳ dị của cô, sau đó lại bắt đầu bổ táo, gọt vỏ, chia thành từng miếng nhỏ, cắm cây tăm lên.
Ôn Dư dường như không phát hiện ra, hai chân đung đưa, miệng khẽ ngâm nga.
Cô đang đắm chìm trong phim truyền hình, hiện giờ Ôn Dư ở nhà anh ta, ban ngày ra ngoài, buổi tối lại trở về.
Từ Kiệt không dò hỏi cô làm gì, hỏi nhiều quá ngược lại có vẻ quá phận.
Ấn tượng của Ôn Dư với anh ta còn ổn, anh ta không thể phá vỡ hình tượng này.
"Rất ngọt." Ôn Dư ăn một miếng, lại đưa một miếng đến bên miệng anh ta, "Anh ăn đi."
Từ Kiệt cảm thấy cô là một cô gái đơn thuần không có tâm cơ gì, người như này phải ở trong nhà kính từ bé mới có thể trở thành như vậy, quả là chủng loại hiếm lạ.
Cũng không hiểu đạo lý tài lộc không lộ ra ngoài, Ôn Dư khi ra ngoài luôn ăn mặc như hạc giữa bầy gà.
Cả người đầy hàng hiệu, cứ như mang một quầy hàng bách hóa đi bộ.
"Anh đói không?" Khuôn mặt trắng nõn của Ôn Dư tiến đến trước mặt anh ta, phá vỡ suy nghĩ của anh ta, con ngươi như trái nho đen đầy mong chờ.
Đầu lưỡi giật giật, anh ta không từ chối được.
"Cô muốn làm gì?"
"Tôi nấu cơm cho anh." Cô bắt đầu đi tìm tạp dề, còn đang mặc một bộ quần áo không thích hợp xuống bếp, "Trước đây tôi từng nấu rồi, khi gia đình cắt đứt sinh hoạt phí, nói nếu tôi không quay về kết hôn sẽ không quan tâm tôi nữa."
Trước đây cô từng nói đến chuyện này.
Tất cả đều liên kết với nhau, khi Ôn Dư đến khu phố nhỏ, cũng không giao tiếp với mọi người, nhiều người không biết lai lịch của cô, tại sao lại đến, chỉ đột nhiên xuất hiện và sau đó lại biến mất.
Từ Kiệt càng cảm thấy mình đoán không sai.
Cũng cảm thấy may mắn mình đã để lại ấn tượng tốt cho Ôn Dư.
Trên người cô còn sót lại mùi nước hoa, ấm áp nhẹ nhàng, xen chút ngọt ngào khiến anh ta nghĩ đến dâu tây.
Sự thay đổi của Ôn Dư thật sự quá lớn, ngoại trừ tên giống nhau, anh ta không thể tìm thấy chút điểm tương đồng nào ở cô.
Ôn Dư không hợp với tạp dề, cả người ăn mặc tinh tế, lại đang loay hoay trong bếp, "Anh thích ăn rau không? Tôi thấy trong tủ lạnh có, tôi chiên trứng nữa nhé?"
Nhìn cô bận rộn trong bếp, bộ dáng luống cuống tay chân, Từ Kiệt có hơi hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho anh ta.
Cha mẹ anh ta ly hôn sớm, anh ta lớn lên với bà ngoại, sau này cha trở về nhận thân, để lại cho anh ta chút gia sản, nhưng nỗi hận ấy vẫn không thể tiêu tan trong lòng anh ta, anh ta đeo một lớp mặt nạ, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân ở mức độ cao nhất, sau lưng anh ta không có ai cả.
"Được." Từ Kiệt nói: "Cái gì tôi cũng ăn, chỉ cần là cô nấu."
Thật sến sẩm.
Trong lòng Ôn Dư buồn nôn chết đi được, một chút ân huệ nhỏ đã tóm được anh ta, nhưng cô cũng đã điều tra hoàn cảnh gia đình của Từ Kiệt, trước khi cô làm việc gì cũng cần phải có sự chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi điều chỉnh vẻ mặt, Ôn Dư quay lại bắt đầu nấu cơm.
Cô cũng không có ý định hầu hạ anh ta như một lão gia.
Đương nhiên chỉ nấu bừa, lung tung mà thôi.
Chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Mắt Ôn Dư chớp chớp đầy chờ mong khiến anh ta không thể từ chối, trong miệng là vị đắng chát, còn đắng, cũng không biết cô cho bao nhiêu nước tương và muối, trứng chiên vừa cứng vừa khô, vừa ăn một miếng đã cảm thấy cổ họng khô khốc.
Anh ta chỉ có thể chậm rãi nuốt.
Ngay sau đó Ôn Dư lại hỏi: "Nếu anh thấy khó ăn tôi sẽ đổ đi.
Tôi không ngại, sau này tôi sẽ luyện tập, quả nhiên tôi làm cái gì cũng không tốt..."
Như này càng không thể cự tuyệt...!Từ Kiệt nhìn chằm chằm cô, hít sâu một hơi, cố gắng ăn một miếng lớn, đầu lưỡi cũng không cảm nhận được tư vị gì: "Không, ăn rất ngon."
"Thật không?"
"...!Thật."
Đôi mắt Ôn Dư sáng lên, dáng vẻ dịu dàng nhu hòa, trong mắt còn có sự ngưỡng mộ hiếm hoi, tất cả điều này đều làm cho anh ta không thể nói ra sự thật, nhưng ánh mắt này lại làm cho tim anh ta thoải mái hơn, dường như cũng đáng giá.
Vì thế đều há mồm to ăn mì, vị mặn chát đó xộc thẳng lên não.
Mà Ôn Dư ngồi bên cạnh lại không chớp mắt mà nhìn anh ta, anh ta chỉ có thể tiếp tục ăn.
Nếu mà nói từ chối, Ôn Dư chắc chắn sẽ cảm thấy mình ghét cô, đây cũng không phải kết quả mà anh ta muốn, nhưng cô nấu cơm đúng là rất khó ăn...!Về sau không thể để cô làm nữa.
"Tôi đi rửa bát, cô nghỉ ngơi trước đi." Anh ta nhân cơ hội chạy đi, vào bếp uống một cốc nước lớn súc miệng, trong miệng mới phai đi vị đắng mặn này.
Loại cảm giác này không dễ chịu chút nào, trong bụng trương phình, cổ họng cũng trướng lên, giống như có một bàn tay giày xéo dạ dày của anh ta.
Sau một lúc, Từ Kiệt rửa mặt, trên mặt đây vệt nước.
Anh ta nhìn vào bản thân trong gương.
Khuôn mặt thon gọn, không quá phổ biến, mắt phượng, khóe môi mang theo ý cười tự nhiên càng thêm điểm, nhìn qua càng dịu dàng ôn hòa, nhưng...!Anh ta không chắc chắn mình có sức hút lớn như vậy, mặc dù được đa số phụ nữ yêu thích nhưng lúc này anh ta lại bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ.
Anh ta còn nhớ vị hôn phu lái siêu xe đến đón Ôn Dư, cao phú soái tiêu chuẩn, diện mạo của tên kia càng đặc biệt hơn, hiển nhiên không cùng một cấp bậc với anh ta.
Bởi vì không chú ý chăm sóc, da dẻ cũng không tốt, có hơi thô ráp, còn cả tóc, ngày mai phải đến tiệm cắt tỉa.
Anh ta cẩn thận soi gương, bắt đầu đánh giá điều kiện của mình.
Anh ta không có ưu thế...
Vô cùng không cam lòng.
Anh ta cũng chỉ có thể dụ dỗ, càng phải săn sóc, thấu hiểu Ôn Dư hơn vị hôn phu của cô..