Editor: Cửu Vỹ Hồ
Hai người vừa bước ra khỏi tòa nhà, thang lầu bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thiên Thảo quay đầu lại nhìn, giật mình, hầu như học sinh cả lớp đều chạy đến, cũng không biết là ai thông báo cho bọn hắn. Hữu Lệ từ xa chạy lại, lại đột nhiên dừng lại cách Thiên Thảo chỉ một thước cũng không có ý định tiến lên, môi vẫn một mực mím chặt.
Ai... Đứa nhỏ này…
Thiên Thảo không đành lòng tiến lên một bước đem Hữu Lệ ôm vào trong lòng: "Có thời gian chúng ta lại đi dạo, vẫn là phải nhờ vả đến đám phiếu thẩm mỹ của ngươi nha"
"Thiên Thảo..." Hữu Lệ nghẹn ngào nói không ra lời: "Ngày mai ngươi vẫn đến chứ?..."
"Chậc, chưa gì mà đã không gọi ‘lão sư’ nữa rồi sao, đương nhiên ta phải đến rồi, còn phải đến để đưa đơn từ chức."
"Vậy trưa mai cùng lớp chúng ta đến căn tin ăn!"
Ách, lại còn khẩu khí mệnh lệnh gì đây. Thiên Thảo gật gật đầu: "Nhất định nhất định."
Hữu Lệ lại quay lại nhìn đám học sinh lớn tiếng nói: "Ngày mai Thiên Thảo lão sư mời chúng ta ăn cơm!" Nói rồi trở lại nhìn Thiên Thảo tiếp tục: "Thiên Thảo lão sư, nếu ngươi không mời cơm thì đừng có hòng rời đi."
Thiên Thảo: "... Được. Mời, mời."
Nghe được Thiên Thảo đáp lời, không riêng gì Hữu Lệ, cả đám học sinh đều lộ ra vẻ mặt buồn bã, luyến tiếc, đầu húi cua dùng tay áo chà xát lên mắt: "Thiên Thảo lão sư khi nào thì trở nên hào phóng như vậy..."
Nàng thật sự phải đi, giữ không được. Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả đám học sinh lúc này, Hữu Lệ cắn chặt răng dậm chân một cái “Thật sự hận chết ba tên chết tiệt kia”
Tiếng còi xe chợt vang lên giữa lúc đám người đang trầm tư, từ chiếc xe đang đỗ phía ngoài cổng trường, Tân Xuyên hướng chỗ Thiên Thảo đánh ngọn đèn, trong lòng không khỏi nghi hoặc vì sao hôm nay cùng dĩ vãng có vẻ bất đồng, Thiên Thảo hôm nay lại có cả đám học sinh vây quanh.
"Bạn trai của ta đến rồi." Thiên Thảo vẫy vẫy tay đối với đám học sinh: "Ta về trước, ngày mai gặp."
Sau ngày mai thì liền không còn được gặp nữa rồi…
Nghiêm Húc mím môi, không có mở miệng nói hẹn gặp lại, cũng không lại liếc mắt về phương hướng Thiên Thảo rời đi, hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào ngọn đèn xinh đẹp từ chiếc xe của Tân Xuyên, đẹp đến chói mắt.
"Sao lại mặc đồng phục học sinh?" ánh mắtTân Xuyên liếc về phía nàng
"Ta tính toán từ chức, ngày mai liền viết đơn xin nghỉ."
"Sao lại đột nhiên như vậy?"
"Có ba cái học sinh từ ngoài toilet dội nước ướt cả người ta... Nơi này.. với ta không thích hợp." Thiên Thảo không khỏi suy tư, trong cái thế giới này, liệu có nơi nào còn thích hợp với nàng cơ chứ
Ly khai khỏi trường học sau này không biết sẽ còn phát sinh những chuyện gì nữa, liệu chờ đợi nàng có phải là đau khổ trùng trùng hay không, những lúc ấy, liệu còn có ai như Nghiêm Húc, đến thời khắc mấu chốt đều sẽ xuất hiện, bảo vệ nàng bình yên vô sự..
"Thiên Thảo, như thế này thật không giống với tính cách của ngươi, đến đây dạy học không phải là mong muốn trước giờ của ngươi sao? Chẳng nhẽ vì một chuyện nhỏ như vậy liền buông tha?."
"Đúng, ta rất yêu quý nơi này, nhưng đây là chuyện của hiện tại, không phải là mong ước từ trước đến giờ, trước kia ta đối với trường học này không hề có một điểm cảm tình gì." Thiên Thảo nghe lời nói của Tân Xuyên đột nhiên có chút tức giận cùng ủy khuất, tuy rằng hắn không biết bản thân không còn là Cửu Thiên Thảo lúc đầu nhưng là nàng vẫn không thể tiếp thụ được chuyện cả tâm trí hắn còn lưu lại bóng dáng của nữ nhân kia, không thể chịu đựng được chuyện thời điểm bản thân gặp khó khăn, hắn không thể ở bên cạnh an ủi nàng
"Tân Xuyên, hôm nay suýt chút nữa… ta bị ba nam sinh kia cường bạo." Thiên Thảo nhàn nhạt nói.
Tay lái Tân Xuyên bỗng nhiên chấn động, xe phanh gấp dừng lại bên đường: "Ngươi nói cái gì?!"
Đúng rồi, đây mới là phản ứng nên có nha. Thiên Thảo từ ghế phụ nhào vào lòng Tân Xuyên, đầu áp lên lồng ngực ấm nóng của hắn, miệng nhỏ thì thào “ Tân Xuyên, ta thật sự rất sợ hãi, lại thật chán ghét ngươi, rõ ràng đã đáp ứng sẽ bảo vệ ta, không cho nam nhân khác chạm vào ta nhưng là đến thời điểm ta điên cuồng gọi tên ngươi, muốn ngươi xuất hiện, ngươi lại không có đến.. Tân Xuyên, ngươi nuôi ta đi, chúng ta kết hôn, ta sẽ chỉ ở nhà mà thôi, đứng bên cạnh ngươi, yên yên ổn ổn cả đời làm vợ của ngươi”
Bàn tay to đặt lên đầu nàng vuốt ve, sau đó là nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc. Tân Xuyên dè dặt cẩn trọng vỗ về lên lưng nàng “ Thực xin lỗi.. Những chuyện này ta đều không biết… Thực xin lỗi. Thiên Thảo, từ giờ trở đi ta nhất định sẽ đem ngươi bảo vệ thật tốt, sẽ không để ngươi chịu một điểm thương tổn nào nữa. Thiên Thảo, chúng ta kết hôn đi. Ta thật là cao hứng…”
_________________