Ngày đại hôn Thụy Vương mời tất cả quan viên tam phẩm trở lên trong kinh cùng với vương hầu hoàng tử, chỉ cần không có việc gì quan trọng, tất cả đều đến chúc mừng.
Lễ bộ có tâm lấy lòng Thụy Vương, xử lý quy cách giống như việc Thái tử thành hôn, thậm chí còn vượt trội hơn.
Bất quá Hoằng Tuyên đế sau khi thấy vậy, cũng không thèm để ý, ngầm đồng ý cho lễ bộ hành động.
Ngày đại hôn, trên mặt Thụy Vương tràn đầy kinh hỉ lại có chút lo lắng, nhìn quanh bốn phía, xác định đều là Võ Lâm Vệ cùng Cẩm Y Vệ đóng quân, không khỏi lấy lại bình tĩnh.
Hắn trải qua nhiều lần xác nhận, thì ra Trưởng công chúa thật sự tính cất binh lực chuẩn bị bức cung tạo phản.
Ngay cả phụ thân của Bình quận vương tướng quân Uy Liệt cũng bị nàng thuyết phục lôi kéo, trở thành trợ thủ của nàng.
Nếu mình không hành động, như vậy tất phải chết không thể nghi ngờ.
Là thành công hay thất bại, phải nhìn vào ngày hôm nay!
Hắn ở bên trong, Trưởng công chúa ở bên ngoài, đến lúc đó trước tiên bắt nàng, chỉ có như vậy đại quân ngoài thành mới có thể bị kiềm chế, không đáng lo.
Đây gần như là một trận chiến phải thắng.
Nghĩ đến đây, Thụy Vương không khỏi trở nên hăng hái.
Hoằng Tuyên đế cùng Trưởng công chúa cũng đến, hai người nói chuyện vui vẻ đi vào viện tử, mọi người thấy liền lập tức đứng dậy hành lễ, xa xa gọi vạn tuế thiên tuế.
Tạ Cẩn mặc quần áo dệt vàng phi ngư màu đỏ đi theo phía sau hai người, hắn và Thụy Vương nhìn nhau từ xa, hơi gật đầu, ý bảo mình đã an bài thỏa đáng.
Thụy vương an tâm.
“Tham kiến phụ hoàng, trưởng công chúa điện hạ.” Thụy Vương vẫn là bộ dáng ôn hòa kia, hướng hai người hành lễ.
“Miễn lễ.” Hoằng Tuyên đế ý cười rất nhạt, cũng không biết có phải là do đêm qua lao động quá mức, khiến sắc mặt của hắn thoạt nhìn có chút tối sầm.
Trưởng công chúa nhìn bốn phía, cố ý hỏi: “Tại sao Thái tử không đến? ”
Hoàng Đế hừ một tiếng, “Trẫm phái hắn đi Ứng Thiên phủ tuần tra, hai ngày nay cũng không biết ở đâu, lại không có tin tức truyền về, thật sự là phụ sự khổ tâm của trẫm!”
Trưởng công chúa tự nhiên biết Thái tử không có khả năng sẽ có tin tức truyền về, dù sao người đã trở về cửu tuyền, đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Tống, trong lòng mừng thầm, ngoài mặt ôn nhu cười cười: “Sợ là hài tử ham chơi, đừng lo lắng, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ trở về thôi.”
“Không đề cập đến tiểu tử ngoan cố kia nữa, sắp đến giờ rồi, ngồi vào chỗ đi.” Hoàng Đế chắp tay đi tới vị trí chủ vị ngồi xuống.
Người đến đông đủ, giờ lành đã đến, đại hôn bắt đầu.
Thụy vương và Thụy vương phi Dương Minh Tuyết dắt tơ đỏ, từ thảm đỏ đại môn đi tới giữa, hai người chậm rãi quỳ xuống.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
Lúc bái cao đường, Thụy Vương nháy mắt với Tạ Cẩn, ý bảo có thể động thủ.
“Phu thê giao bái.”
Tạ Cẩn đứng ở phía sau Hoằng Tuyên đế, lấy ra một quả pháo hoa đặc chế của Cẩm Y Vệ.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, Cẩm Y Vệ cùng Võ Lâm Vệ trong vương phủ lập tức rút đao kiếm ra, vây quanh mọi người.
Các quan chức đã hoảng sợ: “Tạ Cẩn, ngươi làm gì vậy!”
Tạ Cẩn rút đao bên hông ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh chợt hiện ra, thản nhiên nói: “Tạo phản, nhìn không ra sao?”
“Nghịch thần, ngươi cư nhiên muốn tạo phản!”
“Ta đã sớm cảm thấy Tạ Cẩn là người có dã tâm, lần này hắn rốt cuộc cũng không giấu được!”
“Nhưng Vũ Lâm Vệ của Đường tướng quân làm sao cũng nghe theo lệnh của hắn?!”
“…”
Trưởng công chúa thần sắc biến đổi khó lường, lại nhìn bộ dáng kiên định kia của Thụy vương, bừng tỉnh lại nói: “Các ngươi cư nhiên âm thầm âm mưu với nhau tạo phản!”
Ngay cả bà cũng bị giấu!
Thụy Vương nói: “Tại sao cô cô lại giật mình như vậy?” Tướng lĩnh trước kia ngươi âm thầm mượn sức, hiện tại không phải đều đã mang binh tề tụ ở ngoài kinh thành sao? Ngươi có thể tạo phản, vì sao ta không thể vì chính mình mưu đồ!
Thụy Vương nói xong phẫn nộ rút kiếm của thị vệ bên người ra, chỉ về phía nàng: “Ngươi, còn có phụ hoàng, tất cả đều giả nhân giả nghĩa! Hắn coi ta là đá mài đao cho Tống Dụ, còn ngươi coi ta là đá đệm!”
“Ngươi cho dù trong tay có đại quân thì có ích lợi gì! Bọn họ bây giờ đều không vào được, mạng của ngươi đã nằm trong tay bản vương, tất cả đều do ta khống chế!”
Nói xong hắn ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dáng điên cuồng kia, dọa cho Dương Minh Tuyết bên cạnh choáng váng, kinh ngạc quá độ, không thể tin được mà ngất đi.
Trưởng công chúa trăm nghìn lần cũng không nghĩ tới Thụy vương lưu lại một chiêu này, nàng quả thật chuẩn bị mượn ngày đại hôn của hắn, nhân lúc thủ vệ hoàng thành lơ là.
Hơn nữa ở đây nhiều người quyền cao chức trọng tụ tập, tự nhiên là một thời cơ tốt.
Lại không nghĩ tới hắn so với mình còn nhanh hơn một bước.
“Nếu bổn cung chết ở đây, ngôi vị hoàng đế ngươi cũng không ngồi được hai ngày!”
“Vậy thì thử xem! Trước khi bổn vương lên ngôi, trước tiên sẽ lấy ngươi đi tế thiên!” Thụy Vương cầm kiếm chạy về phía nàng.
Trưởng công chúa thấy bộ dáng mất hết tính người của hắn lúc này mới hoảng hốt, bảo thị vệ giúp mình ngăn cản, đứng dậy lập tức bỏ chạy: “Ta là cô cô của ngươi, ngươi không thể giết ta!”
“Nếu không phải Thái tử không thể khống chế, ngươi sẽ chọn ta? Ta liền đưa ngươi xuống, cùng Thái tử gặp mặt!” Thụy vương thần sắc điên cuồng, chạy khắp cả viện đuổi theo nàng.
Về phần mấy thị vệ của Trưởng công chúa kia? Căn bản không cách nào tiến lên một bước, tất cả đều bị Cẩm Y Vệ ngăn lại.
Hai người một người chạy chật vật, một người đuổi theo điên cuồng, cục diện thật buồn cười.
Hiềm khích mâu thuẫn của bọn họ tích góp đã lâu, chỉ cần khiêu khích dẫn dắt đúng chỗ, quan hệ hợp tác của hai người sẽ tan rã.
Tạ Cẩn nhìn Thụy Vương đuổi theo thật tốn sức, không có kiên nhẫn chờ, tìm một hòn đá, quăng vào chân Trưởng công chúa.
Chân Trưởng công chúa mềm nhũn, ngã xuống đất.
Thụy vương bắt được cơ hội, thanh trường kiếm hung hăng đâm vào sau đầu nàng, một kiếm mất mạng.
Trưởng công chúa xưng bá triều đình hơn mười năm, hiện giờ cứ như vậy mà mất mạng.
Thật khiến người ta cảm thấy khó tin.
“Phụ hoàng.”
Thụy vương mặc hỉ bào đỏ thẫm, vạt áo nhuốm máu cũng không thấy rõ, cầm kiếm chậm rãi đi về phía Hoàng Đế, tiếng cười âm trầm, “Phiền ngài viết chiếu thư truyền vị, có được không?”
Hoằng Tuyên đế vững như thái sơn, mặt không đổi sắc: “Thái tử còn ở đây, vì sao trẫm phải viết?”
Thụy Vương nói: “Người chỉ còn một đứa con trai độc nhất là ta! Người còn có thể cho ai nếu không đưa ngai vàng cho ta? À, người còn chưa biết, Thái tử đã chết ha ha ha.”
“Ai nói cho ngươi biết bổn Thái tử ta chết? ”
Người chưa đến, nhưng thanh âm đã đến trước.
Thiếu niên mặc huyền sắc, tay cầm trọng kiếm, đang ngồi trên mái nhà, nhìn người phía dưới với nụ cười nửa miệng.
Thụy Vương mua chuộc người trong phủ Trưởng công chúa, cố ý xác nhận qua, xác định Thái tử đã chết.
Không nghĩ tới hắn mệnh lớn như vậy, dĩ nhiên lại còn sống sót!
Bất quá sống thì có ích lợi gì? Hiện giờ Cẩm Y Vệ cùng Vũ Lâm Vệ trong kinh thành đều nằm trong tay hắn.
Thụy vương vung tay: “Tạ Cẩn, bắt hắn cho ta!”
“Vâng.” Tạ Cẩn vừa động, đã trực tiếp đi đến trước mặt Thụy Vương, nội lực dốc hết vào cây kiếm trong tay, phất cái đã chém đứt cánh tay cầm kiếm của đối phương.
“Ahhhhhhh…”
Trong viện truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Thụy Vương, hắn khàn giọng quỳ xuống đất kêu lên, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Cẩn, “Ngươi! ngươi với hắn ta là một phe! Ngươi đã phản bội ta!”
“Ta chỉ trung thành với Hoàng đế Đại Ninh, nói gì đến phản bội?” Tạ Cẩn từ trên cao nhìn xuống, tựa như nhìn một cái xác chết.
Thụy Vương cơ hồ đau đến hít thở không thông, cố gắng chống đỡ suy nghĩ: “Thì ra ngươi là giả ý đầu hàng! Ngươi đang châm ngòi ly gián, ép ta tạo phản! Thật là một kẻ độc ác!”
“Cảm ơn ngươi đã khen ngợi.” Từ ngày Thụy Vương lôi kéo mình, Tạ Cẩn liền châm ngòi ly gián, hơn nữa dụ dỗ hắn đi tạo phản.
Bằng không làm sao có thể bắt được hắn danh chính ngôn thuận như vậy chứ?
“Tại sao… Tại sao? ”
Thụy Vương nhìn về phía chí tôn cửu ngũ kia, thấy hắn thờ ơ lạnh nhạt đều biểu hiện ra hết thảy, không bi không giận, nhất thời bừng tỉnh, không thể tin được hỏi: “Phụ hoàng, là người! Người để hắn ta âm mưu tính toán ta?”
Hoằng Tuyên đế trầm mặc thật lâu, mới nói: “Là ngươi tính kế trẫm nhiều năm, thậm chí hạ độc mưu hại trẫm! Nếu không phải như thế, trẫm vốn định phong ngươi làm hoàng tử, cho ngươi hưởng hết vinh hoa an ổn sống quãng đời còn lại.”
“Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không biết đủ.”
Cánh tay Thụy Vương còn đang chảy máu, vẫn cố đứng lên: “Đều là nhi tử của người, hắn có thể làm Hoàng đế, vì sao ta không thể! Ta ở trước mặt người cung kính hiếu thuận bao nhiêu năm, đều không sánh bằng đích tử này sao!”
Hoàng Tuyên lắc đầu: “Hiếu? Mục đích không thuần khiết, nói gì đến thật lòng.”
Thụy Vương điên cuồng tức giận: “Ta là thứ tử! Người có biết thứ tử ở trong cung có cuộc sống khó khăn như thế nào không? Người chưa bao giờ coi trọng ta, Hoàng hậu cũng giả nhân giả nghĩa đối tốt với ta! Ta đã làm rất nhiều, nhưng vẫn không thể có được những gì ta muốn! Cuộc đời này thật bất công!”
“Lấy tâm của tiểu nhân, đo bụng quân tử! Phụ hoàng chưa bao giờ bạc đãi ngươi, mẫu hậu ôn nhu như vậy, ngươi cư nhiên nói nàng giả nhân giả nghĩa! Ngươi là một con sói mắt trắng xa lạ!”
Tống Dụ từ trên nóc nhà nhảy xuống, cầm trường kiếm trong tay, từng bước từng bước đi về phía hắn: “Mưu hại mẫu hậu ta, các ngươi đều có phần! Trưởng công chúa là chủ mưu, ngươi là đồng phạm! Những loại thuốc đó là những gì ngươi tự tay thêm vào!”
Thụy Vương nói: “Là ta thêm vào thì sao? Nàng ta chết, chết thật thảm hahaha, trước khi chết còn nắm tay ta, nói để cho ta cùng huynh đệ ngươi cung kính, chiếu cố lẫn nhau, cười chết ta rồi.”
“Mẹ kiếp, tiểu gia giết chết ngươi!” Tống Dụ cực kỳ tức giận muốn đi chém chết hắn.
Nhưng bị Tạ Cẩn ngăn lại: “Chết cũng không thể chết trong tay ngươi.”
Trước mắt bao người, cũng không phải là thanh danh tốt.
Thẩm Nhiêu trước khi đi đã dặn dò, bảo hắn trông coi tiểu tử này, đừng để làm ra chuyện gì quá nóng nảy.
Tống Dụ rất nghe lời mà buông đao xuống, bất mãn quay đầu: “Hừ.” Một tiếng.
Thụy vương hai mắt đỏ ngầu tựa hồ khóc ra huyết lệ, sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, giống như ác quỷ, ngồi bệt trên mặt đất: “Ta sinh ra đã như bụi bặm, không giống như các ngươi cao cao tại thượng, thiên tôn vạn quý, làm sao hiểu được thống khổ của ta?”
“Không có niềm vui sống, chết cũng tội gì…” Thụy Vương giống như điên rồi, không ngừng cười, nhìn chằm chằm thanh kiếm trên mặt đất, dùng bàn tay còn sót lại cầm lấy.
“Các ngươi ai cũng không giết được ta, chỉ có ta mới có thể!”
Nói xong hắn liền cầm kiếm tự sát, máu tươi đỏ thẫm phun ra, người vô lực nằm trên mặt đất, nhìn về phía bầu trời đêm thở hổn hển, chậm rãi chặt đứt đường sống của chính mình.
Tống Dụ không có cảm đại thù đắc báo, chỉ cảm thấy thỏ chết cáo buồn.
“Thái tử”.
Hoàng Đế Hoàng Tuyên vẫy tay với hắn.
Tống Dụ lấy lại tinh thần lại: “Phụ hoàng.”
“Uy Liệt tướng quân cùng Đường tướng quân dẫn đại quân đối kháng phản quân, ngươi cùng Tạ Cẩn chỉ huy sứ đi xem tình hình chiến đấu đi.”
“Vâng.” Tống Dụ lúc đi nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Hoằng Tuyên đế, thấy hắn ngồi ở trên chủ vị, có loại cảm giác cô đơn tịch mịch.
Người ngồi ở vị trí đó, thật sự sẽ biến thành người cô đơn sao?
Bọn họ còn chưa đợi ra khỏi kinh thành, đã thấy Lục Viễn cưỡi ngựa như phi nước mà chạy đến, cũng không kịp thở dốc, vội vàng mở miệng: “Không tốt, lão đại, xảy ra chuyện! Uy Liệt tướng quân kia đã mang Thẩm đại nhân đi rồi!”.