Editor: ChieuNinh
"Thiếu gia... Tô cô nương đến đây..." Phúc bá tiến vào bên trong trà thất (phòng uống trà) thấp giọng bẩm báo với người đang pha trà.
Bóng dáng màu tím ngồi trước cái bàn thấp đưa lưng về phía Phúc bá hơi dừng lại, chậm rãi... Khóe miệng hơi giương lên, giọng điệu có một chút sung sướng thấp giọng nỉ non nói thầm: "Nha? Rốt cục nàng nhớ tới tìm ta rồi hả?? Ha ha... Ta còn tưởng rằng cần phải đợi thêm một thời gian dài nữa đấy? Phúc bá... đưa nàng lại đây, nói là ta đã pha trà xong đang đợi nàng." Khi nói đến câu sau, đột nhiên hắn quay đầu cười nhìn Phúc bá ngoài ngưỡng cửa phân phó.
Phúc bá đứng ở ngoài cửa nhìn tươi cười trên mặt thiếu gia nhà mình mấy ngày nay rốt cục cũng biến thành bình thường, ông vội gật gật đầu xoay người ra khỏi trà thất, sau khi đi ra Phúc bá âm thầm đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên cái trán mình. Rốt cục tươi cười trên mặt thiếu gia không phải là cười lạnh âm trầm, cùng với tươi cười giả dối tính kế người khác nữa rồi. Mấy ngày nay cũng không biết là chỗ nào của thiếu gia không đúng, tóm lại chính là thoạt nhìn giống như tâm tình rất kém, làm hại đã nhiều ngày nay người trong Hương Phiêu Trai luôn bị thiếu gia sửa chữa một cách vô tội, có thể nói là thảm không nói nổi.
Tô Nhược Hàm ngoài ý muốn nhíu mày đi theo Phúc bá tới trà thất, ở thời điểm nàng đi vào Hương Phiêu Trai, khi Phúc bá nhìn thấy nàng, đối phương khiến cho nàng cảm thấy có chút thân thiết quá đáng. Cảm giác đó giống như là gặp được cứu tinh hoặc là gặp được con dê đến chịu tội thay, dù sao cũng làm cho trong lòng nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Theo Phúc bá đi tới cửa phòng trà thất, Phúc bá phúc phúc thân nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia đang chờ ở bên trong, Tô cô nương ngài tự mình vào đi thôi, lão nô liền trước lui xuống." Dứt lời hắn xoay người muốn rời khỏi.
Bởi vì Tô Nhược Hàm nghĩ đến khi ra cửa đã đáp ứng Mặc nhi mang chút đồ ăn vặt trở về cho nó và Tiểu Bạch, thời điểm thấy Phúc bá muốn lui ra, nàng đột nhiên mở miệng kêu lên: "Phúc bá..."
"Tô cô nương có gì phân phó?" Phúc bá dừng lại, hoàn hồn nhìn nàng cung kính hỏi.
Tô Nhược Hàm nhìn Phúc bá có chút cung kính thì cảm giác có chút mất tự nhiên, bởi vì thời điểm lần đầu gặp mặt lão nhân này, đối phương cũng không có nói chuyện cung kính dễ chịu như vậy, cũng không biết vì sao hắn đột nhiên lại thay đổi thái độ.
Nhưng mà nghĩ đến đồ ăn vặt Mặc nhi nhắc tới, nàng ngượng ngùng cười cười, giọng điệu mềm nhẹ hỏi: "Không biết có thể phiền toái Phúc bá gọi người đi mua một ít điểm tâm giúp ta ở tiệm điểm tâm cách vách được không? Bởi vì con trai ta nó..."
Phúc bá hơi hơi ngây người, có chút hiểu rõ gật gật đầu nói: "Có thể, cái này để lão nô phái người đi mua, có xác định mùi vị đặc biệt nào không?"
Tô Nhược Hàm thản nhiên lắc lắc đầu, tùy ý nói bánh ngọt phù dung với Phúc bá thì đẩy cửa trà thất ra rồi đi vào.
Vừa mới vào cửa, Tô Nhược Hàm liền nghe thấy giọng nói trầm thấp thanh nhã truyền đến: "Thật khó... còn tưởng được nàng tới tìm ta, thực ra nàng cũng đã quên mất ta rồi."
Tô Nhược Hàm nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống đối diện với bóng dáng màu tím nói: "Đầy bụng oán niệm này ta nghe một chút thì cũng thôi, nếu như bị người khác nghe xong, người ta còn nói là giữa Tiêu Dao tiểu vương gia ngươi và ta có cái quan hệ ái muội gì đó. Ta là một nữ nhân bị phu gia hưu bỏ thật ra thì cũng không có cái thanh danh tốt gì để mà so đo, nhưng mà dầu gì ngài cũng là Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc không phải sao? Ta cũng thật sợ vạn nhất lời bàn tán của người bên ngoài rơi vào trong tai hoàng thất Phượng Lan quốc các ngươi, chỉ sợ lúc đó hoàng gia các ngươi chụp lên đầu ta cái mũ làm nhục danh dự hoàng thất Phượng Lan quốc các ngươi, ta chỉ là một tiểu nữ tử làm sao có thể đảm đương nổi?"
Phượng Vân Cẩm nâng cái đầu đang buông xuống lên, trên mặt mang theo cười nhẹ, đuôi mắt hơi cong, giọng điệu bình tĩnh cười mở miệng nói: "Nàng đã không so đo thanh danh, cần gì phải lo lắng vấn đề của ta đây? Có câu cửa miệng nói thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, giữa nàng và ta có ái muội xen vào hay không, sao cần người ngoài chủ trương? Về phần theo như lời nàng nói bị chụp mũ tổn hại danh dự... Ha ha, hiện tại nói ra thì vẫn còn quá sớm, có lẽ chúng ta sẽ được gọi là giai ngẫu thiên thành cũng không chừng, không phải sao?" (giai ngẫu thiên thành: giống như là đẹp đôi trời định)
Tô Nhược Hàm cong khóe miệng cúi đầu không hé răng, ngột ngạt bưng một ly trà xanh ở trên cái bàn thấp Phượng Vân Cẩm vừa rót cho nàng, nhẹ uống một ngụm sau đó mới áp chế cảm xúc cuồng bạo ở trong lòng mình bởi vì lời nói khiêu khích của cái tên nhóc Phượng Vân Cẩm này mà trào ra. Hồi lâu sau nàng cầm chén trà ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Phượng Vân Cẩm nói: "Không thảo luận vần đề này... hôm nay ta đến đây trừ bỏ hỏi chuyện về mặt tiền cửa hiệu Phùng kí tửu lâu, còn có về vấn đề năm tử mẫu cổ ở trên người của ta..." Dứt lời nàng đặt tay trái của mình lên bàn, nhẹ kéo ống tay áo lên lộ ra cánh tay trắng noãn, để cho hắn có thể nhìn được rõ ràng biến hóa của cổ trùng trong Linh Đang trên cổ tay.
"Tử mẫu cổ có vấn đề?" Phượng Vân Cẩm ngưng mi, cúi đầu nhìn về phía cổ tay nàng.
Khi tầm mắt của Phượng Vân Cẩm chạm đến năm cổ trùng trong Linh Đang trên cổ tay Tô Nhược Hàm, nhất thời mở to hai mắt nhìn, cả người như gặp quỷ đánh mạnh về phía cái bàn, lại hoặc là nói đánh về phía cái tay kia của nàng, để sát vào nhìn năm con nho nhỏ trong Linh Đang. Năm cổ trùng vốn giống như tơ máu lúc này lại có thể biến thành năm cái kén nhỏ màu tím nhạt...
Phượng Vân Cẩm có chút há hốc mồm hỏi: "Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngày ấy khi nhìn thấy, không phải kích cỡ của chúng nó đều mới trưởng thành như mẫu cổ, tại sao hôm nay chúng nó cũng đã tới thời kỳ thành thục, lại còn tiến giai kết thành kén..." Nếu cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc thì tử cổ này nó sẽ đổi thành bộ dáng gì nữa, đến lúc đó rốt cuộc là Thanh Nguyên khống chế nàng, hay là nàng đi khống chế Thanh Nguyên hả? Sự tình giống như càng lúc càng lớn, chỉ sợ cổ trùng sẽ trở thành không có cách nào khống chế.
Tô Nhược Hàm thấy bộ dáng Phượng Vân Cẩm giật mình, có chút xuất thần trầm tư nhìn Linh Đang trên cổ tay. Lúc ban đầu cổ trùng trong Linh Đang có dị biến nàng không biết nguyên nhân, nhưng mà sau đó nó lại dị biến thì xem như nàng đã biết nguyên nhân, chúng nó là vì linh tuyền trong không gian của nàng... Thời điểm nàng dùng linh tuyền để ngâm mình, trong lúc vô tình tay ngâm ở trong nước suối, mà chính mắt nàng lại nhìn thấy sau khi Linh Đang dính nước suối thì cổ trùng biến hóa. Nước suối trong không gian của mình giống như... có chút biến thái á...
"Hiện tại Thanh Nguyên hắn không có cách nào thúc dục mẫu cổ trong tay hắn đến tra tấn nàng, tạm thời nàng có thể yên tâm... vừa rồi hỏi tới cửa hàng, hiện tại đã trang hoàng xong, nàng chuẩn bị khi nào thì tiếp nhận?" Phượng Vân Cẩm gật gật đầu sau đó buông tay nàng nói, cổ trùng trong cơ thể nàng để cho hắn nghĩ biện pháp khác cho nàng là được.
"Đã trang hoàng xong? Vậy nhìn xem tài chính của ngươi khi nào thì đúng hạn đi, càng nhanh càng tốt." Tô Nhược Hàm thu hồi tay của mình, buông ống tay áo sau đó mới thản nhiên nói.
Phượng Vân Cẩm rót một ly trà cho mình, nhẹ nhàng thổi lớp sương khói mỏng trên mặt rồi cười hỏi: "Thân là nhị tiểu thư Liễu gia, thời điểm này nàng còn thiếu bạc sao? Tửu lâu ngươi có tính để cho Liễu gia tham dự vào hay không?"
Tô Nhược Hàm liếc trắng mắt, thân phận nhị tiểu thư Liễu gia này thì không thiếu tiền, nhưng mà lúc trước hiệp nghị giữa nàng và hắn đó là hắn ra tiền. Lúc này để cho chính nàng xuất tiền túi ra, vậy còn không bằng bản thân một mình nàng nắm lấy là được, cần gì phải chia cho hắn một chén canh?
Về phần Liễu gia...
"Tửu lâu Liễu gia sẽ không tham dự vào, ta có dự tính khác..." Tô Nhược Hàm lắc lắc đầu nói.
Hậu viện Hương Phiêu Trai có một người rảnh rỗi dừng bước đứng trong một tiểu viện lịch sự tao nhã, Phượng Thiên đưa tay bắt lấy một con bồ câu trắng không ngừng kêu "cúc cu", bóng dáng mau lẹ từ bên ngoài lắc mình tiến vào trong một căn phòng.
Khi tiến vào phòng, Phượng Vân Cẩm đang ở trước bàn mở ra một tờ giấy thật nhỏ cuộn thành cuộn nhỏ, sau khi nhìn thấy Phượng Thiên tiến vào, hắn ngẩng đầu đưa tờ giấy trong tay qua.
Phượng Thiên thấy thiếu gia nhà mình không nói chuyện, hắn trầm mặc tiếp nhận tờ giấy rồi nhét vào trong hộp thư dưới chân bồ câu, làm xong hết thảy hắn mới có chút do dự ngẩng đầu nhìn Phượng Vân Cẩm, mấp máy môi mỏng hỏi: "Thiếu gia... Ngài xác định phải làm như vậy sao? Chỉ là ngài đưa Bạch Ngọc Phượng Bội tặng đi ra ngoài thì... Lúc này còn muốn động vào Thiên Tàm mà lão Vương gia thật vất vả mới tìm được kia đến dẫn tử mẫu cổ ra... Cái đó chỉ sợ lão Vương gia sẽ..."
Hơn nữa ngày ấy thiếu gia lại còn tặng Bạch Ngọc Phượng Bội cho Tô Nhược Hàm, hiện tại lại muốn động tới Thiên Tàm của lão Vương gia... Thiếu gia biết rõ nữ nhân kia là người Liễu gia, lại còn tặng đi ngọc bội có ý nghĩa phi phàm ra ngoài cũng đã không nói trước, hiện tại lại dám đụng tới Thiên Tàm bảo bối mà lão Vương gia coi như là sinh mệnh... rốt cuộc hắn có dụng ý gì??
Lá thư trên người bồ câu đưa tin mang theo này, chỉ sợ nội dung trong đó sẽ làm cho lão Vương gia phát điên.
Thiếu gia hắn là nghiêm túc sao?
Phượng Vân Cẩm ngẩng đầu lẳng lặng liếc mắt nhìn Phượng Thiên một cái, một lúc sau mới khẽ nhếch môi mở miệng hỏi: "Phượng Thiên... Ngươi quên lần này khi ta đến Thương Lan quốc, lúc ra cửa lão nhân đã nói gì hay sao?"
Suy nghĩ của Phượng Thiên bị thiếu gia nhà mình dẫn đường trở lại một màn trước khi đi, vẻ mặt lão Vương gia nhà mình hổn hển rít gào nói một câu: "Hỗn tiểu tử... Nếu ngươi không cưới một tức phụ trở về cho Lão Tử ôm tôn tử, Lão Tử sẽ không thừa nhận ngươi đứa con bất hiếu này."
Đúng vậy... Ngay lúc đó nguyên văn lời thoại hẳn là như thế này ấy.
Phượng Thiên có chút buồn bực cong khóe miệng, tuy rằng lão Vương gia sốt ruột ôm tôn tử (cháu nội), cũng xác thực đã rất nhiều lần thúc giục thiếu gia đón dâu, nhưng mà... nhưng mà đối tượng hiện tại thiếu gia ngươi coi trọng thật sự cũng có chút không hợp lẽ thường đi?
Trước tiên mặc kệ thân phận nàng kia từng gả một lần, chỉ là hiện tại nàng bị chồng ruồng bỏ còn mang theo đứa nhỏ, điểm này chỉ sợ sau khi lão Vương gia biết được thì muốn ầm ĩ lật trời. Dù rằng đứa nhỏ Mặc nhi kia bộ dạng phấn điêu ngọc mài sau đó lại còn thông minh dọa người, nhưng mà... nhưng mà dù sao nó cũng không phải cốt nhục của thiếu gia, lão Vương gia sẽ không có ý kiến sao? Huống chi thiếu gia lại còn ngay cả thông báo cho lão Vương gia cùng với vị lão tổ tông trong cung kia một tiếng cũng không có, liền trực tiếp giao Bạch Ngọc Phượng Bội đi ra ngoài, hơn nữa còn là một cái giá rẻ vô cùng lại tìm lấy cái cớ nát vụn tới cực điểm cứng rắn nhét cho người ta.
"Đúng vậy, lão Vương gia thật sự là để cho ngài đi tìm tức phụ nhi (vợ) trở về, nhưng mà thiếu gia... Kia, cái người Tô Nhược Hàm kia nàng..." Phượng Thiên mặt mày nghiêm nghị, một bộ dáng muốn nói lại thôi muốn khuyên giải thiếu gia nhà mình một chút, hy vọng hắn có thể mất đi hứng thú với Tô Nhược Hàm.
Trước kia không phải thiếu gia nhà mình và Liễu gia có xung đột sao?
Trước kia huynh đệ Liễu gia chạy đến Phượng Lan quốc đoạt chuyện làm ăn của thiếu gia, lúc ấy thiếu gia còn cười đến âm trầm nói cái gì mà bạc Thương Lan quốc làm cho hắn thực thích. Sau đó dù thế nào cũng phải mang Hương Phiêu Trai chạy đến Thương Lan quốc, thề sống thề chết tranh đoạt bạc cùng với Liễu gia đấy... Lúc này hắn lại còn cảm thấy hứng thú đối với nữ nhi Liễu gia người ta, lại còn là một người bị chồng ruồng bỏ mang theo con riêng... Đây, điều này làm cho Phượng Thiên hắn làm sao có thể tiếp nhận được, thiếu gia nhà mình thay đổi giống như bị Tà Thần chiếm thân nha?
"Được rồi Phượng Thiên... Đi thả bồ câu đi!" Phượng Vân Cẩm làm như không muốn nghe Phượng Thiên đàm luận điều không phải về Tô Nhược Hàm ở trước mặt mình. Vào lúc Phượng Thiên vừa muốn mở miệng, hắn liền quét một ánh mắt sắc bén qua, Phượng Thiên chỉ đành phải lại nuốt trở vào.
Sắc mặt Phượng Thiên không thế nào tốt được từ trong phòng đi ra, vào lúc thả bồ câu, hắn quay đầu nhìn căn phòng của thiếu gia nhà mình rồi thở dài một hơi, thiếu gia thật sự là bị Tà Thần bám vào người rồi... rốt cuộc Tô Nhược Hàm nàng có cái gì tốt, tại sao thiếu gia giống như ăn , đối với nữ nhân kia lại càng ngày càng nghiêm túc đây. Ban đầu hắn còn tưởng rằng thiếu gia chỉ là có chút hứng thú với đồ ăn nàng làm mà thôi, dù sao thiếu gia có tiếng là thích ăn ngon... Nhưng mà hiện tại xem ra, thiếu gia cũng không giống như chỉ là có chút hứng thú với đồ ăn nàng làm, sự tình cứ tiếp tục như vậy đi thì không thế nào tốt được!!!
Chỉ sợ sau khi lão Vương gia nhận thư được thiếu gia đưa trở về, sẽ giận dữ muốn giết người đi?
Hết chương .
P/s: Mình sẽ đổi cách xưng hô của PVC khi nói chuyện với TNH là nàng nhé vì tình cảm của anh đối với chị xem như đã xác định. Còn TNH thì vẫn ta - ngươi như bình thường vì chị còn chưa có thương ảnh đâu (còn kêu ngta là thằng nhóc thằng nhãi nữa kìa!!!) Chương sau dài gần gấp đôi chương này,oải cả mắt!