Editor: ChieuNinh
Thân ảnh màu tím vốn đang đứng ở trước cửa trầm tư, bởi vì Tô Nhược Hàm thình lình xuất hiện nói ra mà đột nhiên ngẩng đầu. Đối phương làm ra bộ dáng giống như bị nàng đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng mà hoảng sợ, sửng sốt một lúc sau mới xấu hổ ho khan một tiếng cười nói: "Trời đã tối rồi sao nàng lại không ở nhà?"
Tô Nhược Hàm vô tội nhíu mày, vì sao thì mình nhất định phải ở nhà?
Hơn nữa hắn cũng biết hiện tại trời đã tối rồi, vì sao lúc này còn xuất hiện ở trước cửa nhà nàng, đây không phải là tăng thêm đầu đề câu chuyện cho mình sao?
Nghiêng đầu nhìn thấy phía trước cách đó không xa trong một căn nhà, có một phụ nhân khoảng năm mươi tuổi thò đầu nhìn sang bên này thăm dò. Tô Nhược Hàm đứng ở cửa âm thầm nhíu mày, ở chỗ này được một thời gian, nàng cũng biết phụ nhân vừa rồi lại có tiếng là người nhiều chuyện ở khu này. Bản thân nàng còn phải tiếp tục sinh sống ở đây, cũng không muốn nghe được lời nói đồn đãi lung tung gì đó ảnh hưởng đến Mặc nhi. Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, y theo khoảng cách từ chỗ phụ nhân kia và bên này lẽ ra sẽ không thấy rõ dung mạo Phượng Vân Cẩm mà chỉ có thể nhìn được thân hình mà thôi, nghĩ đến đây thì trong lòng nàng đã có tính toán.
Tô Nhược Hàm đi tới trước mặt Phượng Vân Cẩm, xuyên thấu qua thân hình của hắn lặng lẽ nhìn sang bên kia. Thấy phụ nhân kia vẫn còn nghiêng đầu ở đó xem náo nhiệt vẫn chưa đi vào, nàng âm thầm tức giận mắng một câu thật xui xẻo, lập tức ngẩng đầu nhìn nét mặt biểu lộ vẻ tươi cười sáng lạn của Phượng Vân Cẩm mà cười nói: "Đại ca... Ngươi mới từ Phượng Dương thành trở về vì sao còn không đi nghỉ ngơi đi? Vừa rồi không phải ta đã nói cho phụ thân rồi đó thôi, chờ ngày mai mới qua thăm nhà mới, lúc đó ngươi đưa lễ vật cho ta là được, tội gì ngươi lại tự mình đưa lại đây chứ?"
Đột nhiên nàng nói ra những lời này, làm cho Phượng Vân Cẩm ở đối diện với nàng kinh ngạc sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện muốn nhìn ra phía sau, chẳng lẽ Liễu Phong Liệt đang ở phía sau của hắn? Nhưng mà hắn cũng còn chưa quay đầu, Tô Nhược Hàm ở trước mặt hắn đã nhanh chóng đưa một bàn tay túm vạt áo của hắn nhỏ giọng nói: "Không được quay đầu!"
Phượng Vân Cẩm ngoài ý muốn nhếch đuôi lông mày: "Hử?"
Tô Nhược Hàm nhỏ giọng cắn răng nói: "Căn nhà bên kia có bà nhiều chuyện đang nhìn, ta cũng không muốn ngày mai khắp nơi nơi đều truyền ra tin đồn là ta gặp mặt đàn ông vào ban đêm."
Nghe xong lời của nàng, Phượng Vân Cẩm giống như kịp phản ứng cái gì, tươi cười trên mặt hắn lại thâm thúy hơn, đột nhiên đề cao giọng mà cười nói: "Đương nhiên phải đích thân đưa lại đây, tiểu muội chính là người đại ca yêu thương nhất, đương nhiên phải đích thân mang theo lễ vật đưa tới đây."
Hả... Cái gì, cái gì mà kêu là hắn yêu thương nhất?
Tô Nhược Hàm há hốc mồm sửng sốt một chút, một hồi sau mới hoàn hồn thằng nhãi này kêu mình là tiểu muội, nàng phẫn hận trợn trừng hai mắt nhìn hắn. Người này thật đúng là không chịu thiệt thòi, để cho hắn nói giúp mình một chút, miệng lưỡi của hắn cũng muốn chiếm tiện nghi của mình. Hắn cũng không ngẫm lại, phiền toái này cũng là hắn đưa tới cho mình chứ đâu.
Liếc liếc nhìn qua bên kia một cái, khi phụ nhân kia nghe được Phượng Vân Cẩm kêu nàng là tiểu muội, hình như là cảm thấy không thú vị liền "Xuy" một tiếng, nhưng mà cũng không có thu đầu trở về. Tô Nhược Hàm có chút tức giận đến nghiến răng, sao nàng lại không biết cái bà nhiều chuyện kia bởi vì cái chết tiệt gì mà nhìn chằm chằm trước cửa nhà mình không rời?
Chẳng lẽ cứ kéo dài như vậy? Nghĩ đến bản thân mình cũng có chuyện muốn tìm thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này đàm phán, nhất thời cắn chặt răng, nàng dùng sức kéo vạt áo Phượng Vân Cẩm giương giọng âm thầm cắn răng lớn tiếng cười nói: "Thật sự là không có biện pháp với vẻ tự cao tự đại của ca, nếu đã phiền toái đưa lại đây rồi, vừa vặn đi vào cầm một bao Bích Loa Xuân (trà) tốt nhất mang về cho phụ thân giúp muội đi." Dứt lời nàng dùng sức túm vạt áo của hắn kéo hắn đi tới trong viện.
Mặc dù Phượng Vân Cẩm bị túm đi, nhưng mà khóe miệng lại khẽ nhếch lên cười cười nhìn nữ nhân trước mặt đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mở cửa.
Đợi cho nàng mở cửa ra xong, dùng sức đẩy hắn đi vào trong viện, không ngờ bộ pháp dưới chân hắn không ổn định mà sắp ngã ngữa. Mà tay trái của Tô Nhược Hàm vừa mới đóng cánh cửa lại, nàng quên mất tay phải của mình còn túm quần áo của hắn, bị trọng lực Phượng Vân Cẩm ngã ra phía sau lôi kéo, suýt nữa thì bị ngã tới phía trước. Lập tức, sắc mặt nàng đại biến vươn một bàn tay khác dùng sức đi kéo hắn.
Dùng sức một cái, Phượng Vân Cẩm vốn đang ngã ra sau, vì bị kéo nên ngã tới trên người nàng, trực tiếp thành Tô Nhược Hàm ngửa mặt dựa người vào trên cửa phía sau, mà còn Phượng Vân Cẩm thì lại là cả người bổ nhào vào trên người nàng, một cảm xúc mềm mại ấm nóng đặt ở trên môi của nàng.
Nhất thời Tô Nhược Hàm kinh ngạc sửng sốt, cái … cái tình huống gì?
Nàng trừng to đôi mắt nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại ở trước mặt, khuôn mặt trơn bóng như ngọc của đối phương phóng đại ở trước mắt. Cho dù hiện tại sắc trời đã dần tối, nhưng mà vẫn không gây khó khăn ảnh hưởng nàng nhìn thấy rõ ràng lông mi dài mà dày đặc của đối phương đang run nhè nhẹ, lúc này trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy đang trầm tĩnh nhìn nàng chằm chằm.
Nhận thấy hơi thở ấm áp truyền đến trên mặt mình, còn có xúc cảm nóng bỏng của hai tay mình đang đặt ở trên ngực của đối phương, cùng với đó còn có tiếng tim đập thình thịch thình thịch mà đến kia, nàng có chút phân biệt không rõ ràng lắm rốt cuộc đó là tiếng tim đập của mình hay là của hắn. Đột nhiên hoàn hồn lại, nàng dùng sức đẩy Phượng Vân Cẩm ra, sau đó bắt đầu hô hấp mãnh liệt, thế này mới nhớ tới vừa rồi nàng lại có thể ngừng thở, thiếu chút nữa thì nghẹt thở rồi.
Còn có... Vừa rồi bị ăn đậu hủ (sỗ sàng) rồi hả???
Tuy rằng có khả năng đối phương không phải cố ý, nhưng mà cũng tránh không được chuyện nàng bị ăn đậu hủ là sự thật.
Tô Nhược Hàm cảm thấy tức giận trừng mắt nhìn qua, nhưng mà sát khí trong ánh mắt của nàng cũng còn chưa truyền đạt tới được cho đối phương, thì một câu nói sâu kín xông ra: "Phụ trách!"
"Cái gì?" Tô Nhược Hàm há hốc mồm ngẩng đầu, không phải chứ, thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này sẽ không nghĩ đến chỉ mới hôn mình một chút, sẽ chịu tránh nhiệm với mình đi? Tuy rằng bị sỗ sàng thì nàng rất là tức giận, nhưng mà nàng sẽ không dại dột vì đã đánh mất một cái hôn thì tìm người khác phụ trách đi. Thời đại nàng từng sinh sống trước kia, đừng nói chỉ là không cẩn thận miệng đối miệng một chút, mà cho dù là đã lăn lộn trên giường xong rồi bước xuống, vậy mà còn có thể bình tĩnh nói gặp lại, sau đó đường ai nấy đi là được rồi?
Suy nghĩ một chút, nàng nhanh chóng lắc đầu giống như cái trống bỏi nói: "Không, không cần... Phượng đại thiếu gia không cần cảm thấy phức tạp làm gì, ta không cần ngươi phụ trách, vừa rồi chỉ là sự ngoài ý muốn mà thôi."
Kết quả không ngờ lời của nàng vừa nói xong, thần sắc của Phượng Vân Cẩm ở đối diện cổ quái nhìn chằm chằm nàng cả một hồi lâu, sau đó hắn mới đột nhiên kề sát vào nàng nói: "Ta nói là nàng phụ trách với ta..."
"Cái gì? Lại còn muốn ta phụ trách đối với ngươi?" Phượng Vân Cẩm bất thình lình nói một câu, làm cho Tô Nhược Hàm ở đối diện hỗn độn trong gió. Đột nhiên nàng nghe được phía sau tường viện không xa bên kia có tiếng "bịch" trầm đục truyền đến, nàng mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn lại, lại phát hiện bên kia cái gì cũng không có, cảm thấy có chút nghi hoặc lại quay đầu nhìn về phía Phượng Vân Cẩm.
Mà nàng không có chú ý tới là, ở thời điểm nàng quay đầu nhìn về phía bên kia tường vây, hai mắt Phượng Vân Cẩm nguy hiểm híp lại liếc mắt quét qua chỗ tường vây bên kia một cái sau đó nở nụ cười quỷ dị. Mà tươi cười thoáng qua này giống như phù dung sớm nở tối tàn chợt lóe rồi biến mất. Đợi đến khi Tô Nhược Hàm quay đầu lại, vừa vặn chống lại là đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Phượng Vân Cẩm đang nhìn nàng chằm chằm, nhẹ cười lên án nói: "Chứ không phải là nàng cho là đã chiếm tiện nghi của ta xong rồi, thì nghĩ rằng không phụ trách sao?"
Tô Nhược Hàm nhíu mày nhìn Phượng Vân Cẩm, khóe môi hoàn mỹ của hắn hơi giương lên phát họa nụ cười mỉm thản nhiên, giống như đang nói vui đùa. Nhưng mà ánh sáng lấp lóe trong đôi mắt lại có tồn tại sự nghiêm túc, nàng trầm mặc được một lúc lâu mới thật cẩn thận hỏi: "Ngươi là đang đùa giỡn sao?"
Ở phía đối diện, Phượng Vân Cẩm chỉ lẳng lặng cười nhìn nàng, nhìn đến nỗi da đầu Tô Nhược Hàm có chút run lên, sắc mặt lại có chút nóng lên, có vẻ như tim cũng nhảy lên hơi nhanh một chút. Nàng âm thầm nhận định mình đang chột dạ cộng thêm khẩn trương, bằng không tim đập nhanh làm cái quỷ hả?
Mà Phượng Vân Cẩm vẫn luôn khăng khăng lúc này đột nhiên giống như cực kì thất vọng thở dài cười nói: "Ài... lại bị nàng nhìn thấu. Vì sao nàng lại không thể coi là thật chứ, kỳ thật ngược lại ta hy vọng nàng có thể thực sự phụ trách ta. Dù sao ta đối với chuyện cưới nàng vẫn có chút hứng thú, được rồi... ban đêm gió rét lạnh, đi vào nấu chén trà nóng chiêu đãi ta đi, thực ra ta mang tới tin tức của Liễu gia cho nàng."
Vừa nghe hắn nói lời này, Tô Nhược Hàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi lại nổi giận mắng: "Không ứng đắn, luôn thích nói giỡn lung tung, ngươi cẩn thận một ngày nào đó ta liền tưởng là thật rồi không phải là ngươi thì không gả." Sau khi nói xong, lại cảm thấy cảm thấy có chút mất mát, nàng hơi nhíu nhíu mày, mình đang mất mát cái quỷ gì hả? Thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này cả ngày không nói một câu đứng đắn, chẳng lẽ nàng còn chưa quen sao, lại còn có thể tưởng lời hắn nói là thật, thật sự là...
Nghĩ đến đây, nàng tức giận liếc mắt Phượng Vân Cẩm một cái sau đó xoay người mà đi vào trong phòng.
Chỉ trách Tô Nhược không có nhìn thấy được, ở trong nháy mắt nàng xoay người kia, trong mắt nam tử áo bào màu tím phía sau nàng hiện lên vẻ bất đắc dĩ và thất vọng, đây có thể tính là tự bưng đá đập chân mình không? Trái lại hắn thật hy vọng nàng tưởng thật, sau đó lại ăn vạ mình đấy!
Vốn tưởng rằng không thể nóng vội để tránh làm nàng sợ hãi mà bỏ chạy, hiện tại cũng không ngờ lời cuối cùng nói ra thì nàng lại bị nàng tưởng thật, ai... Đưa tay vuốt ve môi của mình, nam nhân tuấn dật thất vọng thở dài, thực đáng tiếc... Kỳ thật vừa rồi thật sự muốn thuận theo đó mà hôn lại nàng, nhưng mà thấy bộ dáng nàng cau mày, không biết vì sao hắn cũng khiếp đảm, sợ sẽ như vậy mà làm nàng kinh sợ, làm cho nàng hoàn toàn khóa chặt cánh cửa trái tim.
Mãi cho đến khi Phượng Vân Cẩm có vẻ đăm chiêu liếc mắt nhìn sang bên cạnh tường viện một cái rồi vung tay áo đuổi kịp bước chân Tô Nhược Hàm rời đi, bên ngoài tường viện có một người âm thầm thở ra một hơi.
Phượng Thiên dùng sức xoa xoa cái mông của mình vừa rồi bị ngã xuống dưới, u oán trừng mắt nhìn tường viện không thôi. Nếu ánh mắt của hắn có thể mà nói, phỏng chừng tường viện kia cũng bị hắn trừng mà thủng ra vài cái lỗ.
Vốn bởi vì thiếu gia nhà mình nhận được tin tức rồi vội vàng chạy đến thành tây này, không cần phải nói thì Phượng Thiên cũng biết vì sao thiếu gia nhà mình đến đây. Nhưng mà nghĩ đến hiện tại Liễu gia bị người để mắt tới, nhất định bên ngoài căn nhà của Tô Nhược Hàm có người mai phục. Mà thiếu gia nhà mình lờ mà lờ mờ tùy tiện chạy tới vạn nhất xảy ra cái sự cố gì thì hắn cũng không đảm đương nổi. Tuy rằng biết rõ võ công của thiếu gia nhà mình còn cao hơn mình nữa, nhưng mà hắn vẫn lo lắng đi theo tới đây.
Chỉ là thật không ngờ, Phượng Thiên tránh ở trên tường viện không lên tiếng, lại ngoài ý muốn đụng phải một màn như vậy.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Phượng Thiên có chút khinh bỉ trợn mắt xem thường, thiếu gia nhà mình cũng thực không biết xấu hổ... Người luyện võ thì hạ bàn (bàn chân, nền tảng) vốn ổn định, làm sao có thể chỉ bị Tô Nhược Hàm nhẹ nhàng đẩy một chút thì ngã về phía sau, sau đó kéo một cái lại còn gục lên người người khác, mà sao cứ lại khéo...
Phượng Thiên nghĩ đến đây, cảm thấy trên khuôn mặt mình cũng đã đỏ lên, đó hoàn toàn là cảm thấy ngượng ngùng thay thiếu gia nhà mình. Đây, đây không phải rõ ràng ăn đậu hủ của người ta sao hả, hơn nữa sau khi ăn đậu hủ xong, lại còn tới đòi bắt người ta phụ trách với hắn, không biết xấu hổ... Qủa thực có chút không biết xấu hổ mà. Nhưng mà thiếu gia cũng là tự tìm khổ để ăn, khiến cho hắn không có việc gì thì ở chỗ đó ái muội hai câu với cái nữ nhân kia, hiện tại người ta căn bản cũng không xem lời của hắn nói là thật, để xem thiếu gia hắn có thể chịu được tới đâu.
Nhưng mà nghĩ đến vừa rồi bởi vì câu nói kia của thiếu gia mà mình ngã xuống khỏi tường viện, cũng không biết thiếu gia nhà mình có phát hiện ra mình không nữa.
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, Phượng Thiên đứng dưới tường viện run run đánh "hắc xì" một cái, khổ sở liếc mắt nhìn bên trong viện một chút. Lúc này thiếu gia nhà mình thì đang uống trà nóng, mà mình lại ở chỗ này đón gió lạnh thổi tới, sớm biết vậy thì vừa rồi thời điểm ngã từ trên tường viện xuống thì liền rớt xuống ở trong sân luôn, ài, thật sự là tính toán không chu đáo mà!
Hết chương .