Chuyển ngữ Đặng Trà My
Việc Lý Đức Tộc lại muốn khai chiến dần dần cũng bị truyền ra, lời đồn càng lúc càng nhiều nhưng vẫn không có tin tức xác thực, còn hai huynh đệ Lâm gia thì lại như nắng ráo trong thời tiết mữa gió bão bùng, rảnh rỗi vô cùng, cả hai đều tỏ vẻ không để ý đến những lời đồn dang dở kia.
Nửa năm chậm rãi trôi qua, cuối cùng cuộc thi ba năm một lần cũng diễn ra, Sở Triều Sinh chẳng hề lo lắng, bước vào Điện Thí với số thứ tự khá cao, mấy ngày nữa sẽ thông cáo thành tích, vì đã là con dâu Lâm gia nên không thể đi giúp Sở Triều Sinh như trước được nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi han lúc gặp mặt, bây giờ sắp có thành tích nên Sở Thu Nguyệt cũng rất lo lắng.
Cũng may trời cao phù hộ, sau khi công bố thành tích, người nhà Sở Gia đúng là vừa mừng vừa sợ – Sở Triều Sinh lại đỗ trạng nguyên.
Sau khi có kết quả thì sẽ được phong làm Quan Tu Soạn Lục Phẩm của Hàn Lâm viện. Hàn Lâm có chức “Trữ Tương”, chức vụ này rất cận kề với hoàng đế, cơ hộ thăng chức cũng rất nhiều, bởi vậy trạng nguyên vẫn rất có ưu thế.
Biết được tin này rồi, Sở Thu Nguyệt cũng rất vui vẻ, Sở Triều Sinh là ca ca ruột của nàng, cũng là người thân của nàng ở thế giới này, huynh ấy rất tốt với Sở Thu Nguyệt, nàng cũng rất thích huynh ấy, hi vọng con đường làm quan của huynh ấy thuận lợi, tiền đồ sáng lạn, bây giờ huynh ấy có thể đỗ Trạng nguyên, quả thật là trời xanh rủ lòng thương.
Đương nhiên Lâm gia cũng rất vui mừng, Sở gia và Lâm gia đã xem như là người nhà nhờ hôn sự của Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ, tuy rằng hai bên không quá năng lui tới nhưng có câu một người làm quan, cả họ được nhờ, có sợi dây nối với hoàng đế đương nhiên là chuyện tốt rồi.
Lâm An Dạ xưa nay giao hảo với Sở Triều Sinh, biết được tin vui này rồi cũng nở nụ cười hiếm hoi, bây giờ Lý Đức nội loạn, thế cục không ổn định, gần đây chàng càng lúc càng ít cười, mặc dù đối với Sở Thu Nguyệt, chàng chẳng hề thay đổi gì nhưng nàng hiểu tính chàng, cho dù là sốt ruột cũng sẽ không để người khác biết được, chàng là người luôn lo lắng cho người khác.
Bởi vậy tuy rằng hai huynh đệ Lâm gia tỏ vẻ không có gì đối với lời đồn nhưng trong lòng Sở Thu Nguyệt lại càng lo lắng, nhưng nàng cũng chẳng dám ho he gì. Nàng biết Lâm An Dạ khổ tâm, không muốn nàng lo lắng nên cũng không hỏi nhiều, lại càng không tỏ vẻ lo lắng cho chàng hay biết.
Bất kể nói sao thì chuyện đỗ đạt của Sở Triều Sinh cũng là chuyện vui vẻ nhất của Sở Thu Nguyệt trong khoảng thời gian ảm đạm này, nàng và Lâm An Dạ cùng về Sở phủ, mang theo cả lễ vật mà Lâm lão gia tặng, thấy Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ đến rồi, người nhà Sở gia mừng rỡ vô cùng, người một nhà đoàn tụ, nâng chén chuyện trò, Sở Triều Sinh là nhân vật trung tâm, vẻ mặt cũng vui mừng hớn hở, nhưng lại chẳng hề có vẻ đắc chí.
Hơn nữa Sở Thu Nguyệt còn phát hiện ra, so với lần mới gặp đây, Sở Triều Sinh có vẻ đã gầy đi một chút, nàng hỏi ra, Sở Triều Sinh bèn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Đọc sách suốt đêm không nói làm gì, sau khi đỗ đạt lại yến hội liên miên, cái gọi là đại tiệc ăn không đủ no, tiểu tiệc ăn không đủ ngon là thế đấy, ngày nào cũng phải uống rượu, chẳng có mấy thời gian ăn cơm, sơn hào hải vị bày ra trước mắt mà không ăn được mấy, dù sao thì cũng là người ta mời khách, huynh cứ phàm ăn như thế, há chẳng phải khiến người ta nhìn nhận rằng huynh không biết chừng mực, không phân phải trái ư?”
Sở Thu Nguyệt tặc lưỡi: “Đại ca nghĩ nhiều thật đó… Quan trường đúng là thích hợp với huynh!”
Sở Triều Sinh cười nhìn muội muội của mình: “Muội đó, gả cho người ta rồi liền chế nhạo đại ca chẳng hề lưu tình.” Sở Thu Nguyệt che miệng cười: “Nào có, trước khi muội lập gia đình, lúc chế nhạo huynh cũng nào có lưu tình.”
Hai huynh muội cười nói với nhau rồi vào sảnh dùng bữa, Sở Triều Sinh còn không ngừng cảm thán ăn cơm nhà vẫn là nhất, khiến cho ai nấy đều nở nụ cười.
Sở Triều Sinh đã đỗ đạt, vậy chuyện tốt của huynh ấy và Tư Mã Hà cũng liền tới gần, Tư Mã Hà cũng không còn nhỏ nữa, nếu còn không gả thì sẽ thành gái lỡ thì mất, việc này không trì hoãn được, Sở Triều Sinh theo Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến về Thủy Lễ thành, xem như “Áo gấm về làng”, sau đó lại vội vàng tới kinh thành nhậm chức, đồng thời tới tòa dinh thự mà hoàng thượng ban cho, khá gần với Sở Phủ của Sở Liên Đinh nhưng lại nhỏ hơn. Thật ra thế này đã xem như hoàng thượng ưu ái rồi, một quan lục phẩm mà được thưởng hẳn một dinh, còn cố ý thưởng tòa gần với phủ của Sở Liên Đinh, đây đã là ban ân lớn rồi.
Chờ nhậm chức rồi, Sở Triều Sinh liền bận rộn quay như chong chóng, các loại công văn tới tấp, huynh ấy vừa nhậm chức, xem như là ma mới, bởi nên càng không thể lười biếng, mọi việc đều phải dè dặt, làm quá tốt thì sẽ bị nói là dã tâm lớn, khiến bề trên cảnh giác, cũng không dễ kết giao bạn bè, làm không tốt lại khiến quan trên và hoàng thượng mất hứng, vậy lại càng không ổn.
Ngoài ra còn phải tham gia tiệc lớn tiệc nhỏ, đây là việc xã giao không thể thiếu, trong tiệc cũng như trên quan trường vậy, không được quá huênh hoang, cũng không thể quá khép nép, nói chung thật ra để làm quan, ngoại trừ phải có “năng lực” thì “Đúng mực” cũng rất quan trọng.
Vì muội phu của Sở Triều Sinh là Lâm An Dạ nên hoàng đế khâm điểm tân khoa Trạng Nguyên, bản thân huynh ấy cũng thật sự có tài, có điều tuổi tác của huynh ấy trong triều cũng vẫn xem như là nhỏ, kém chút nữa là bằng tuổi Lâm An Dạ rồi, chức quan của huynh ấy không lớn bằng Lâm An Dạ, lại là Quan Văn nên ngoại trừ Sở Liên Đinh và Lâm An Dạ, một vài nguyên lão cậy già lên mặt dạy đời cũng không thiếu được, ban đầu Sở Triều Sinh cũng rất giận nhưng lại chỉ có thể nhịn, dần dà cũng thành quen, ngày ngày đều cười tươi như hoa, tục ngữ chẳng nói không ai đánh kẻ mặt cười đó ư.
Dần dà, chuyện với Tư Mã Hà cũng được trình lên, vì của hồi môn của Sở Thu Nguyệt đắt đỏ nên Sở gia cũng tốn tiền của, bổng lộc của Sở Triều Sinh cũng chẳng phải cao, nhưng muốn cầu hôn người nhà Tư Mã lại không thể keo kiệt, chuyện này là vấn đề nan giải làm khó người Sở gia.
Cũng may nhà Tư Mã gia hiểu chuyện – không ai nghèo hèn mãi được.
Tuy bây giờ Sở phủ có vẻ không lớn, Sở Triều Sinh cũng chỉ là một quan lục phẩm nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ huynh ấy không thể là quan lục phẩm mãi được, hơn nữa có thể tốc độ thẳng tiến còn rất nhanh! Huống chi Tư Mã Hà quả thật thích Sở Triều Sinh, bởi vậy nên Tư Mã gia cũng không quá để ý, dù sao thì đủ cấp bậc lễ nghĩa là được rồi, không thể thiếu sáo trống, người đón kiệu chăm sóc tân nương cũng không thể thiếu sót. Nhưng chỉ có người nhà Tư Mã hiểu nhà mình sẽ chịu thiệt khoản sính lễ một chút, không cần quá khoe khoang… Dù sao thì Tư Mã gia cũng chẳng thiếu chút tiền cưới này, đồ cưới cũng đầy đủ, chỉ cần sau này Sở gia đừng bạc đãi con gái bảo bối của họ là được rồi.
Sau khi Tư Mã gia ám chỉ việc này thì đây không còn là vấn đề khó khăn nữa, tuy rằng Sở Triều Sinh vẫn không mấy thoải mái, dù sao thì nếu huynh ấy cưới Tư Mã Hà, đương nhiên là hi vọng có thể long trọng phồn hoa, nhưng xem tình hình trước mắt thì quả thật khó khăn, di dịch một chút đều tốt cho hai bên, bởi thế nên đành chấp nhận.
Vì vậy mọi người bèn bận rộn định văn, định ngày, bận đến quên cả ngày tháng.
Chuyện tốt ngày càng tới gần, Sở Thu Nguyệt nghĩ đến Tư Mã Hà sau này sẽ thành chị dâu mình thì hơi cảm thán, lại nghĩ quả thật quan hệ có hơi lộn xộn thật.
Tư Mã Hà là chị dâu của mình, Sở Triều Sinh sẽ thành tỷ phu của Tư Mã Liên, Tư Mã Liên sẽ là muội muội của mình, nhưng nếu Tư Mã Liên gả cho Lâm Khang Dạ, vậy Tư Mã Liên sẽ là đệ muội của mình, mà Sở Triều Sinh lại là ca ca chị dâu của Tư Mã Liên…
Quan hệ thông gia giữa ba nhà quả thật rắc rối, tên và quan hệ đều lộn xộn.
Bất kể ra sao thì hôn sự cũng đã định, Sở Thu Nguyệt biết chắc bây giờ cả Sở phủ đều đang loay hoay, chỉ tiếc mình lại phải theo Lâm lão phu nhân học này học nọ, gần đây học quản lý một vài gia sản ngoại thành, Lâm phủ giàu tới vậy, tất nhiên phải thuê không ít nông dân trồng trọt, thuê người xây nhà, bán rồi lại mua… Cứ như vậy, chỉ một cuốn sổ màu xanh thôi mà khiến cho người ta đau cả đầu.
Cũng may là kiếp trước Sở Thu Nguyệt thường phải quản lý việc này nên cũng không xem như là quá khó. Chỉ có điều lúc đó thuận tiện hơn bây giờ, bây giờ thì làm gì cũng phải lạch cạch đánh bàn tính, nếu như quan trọng thì còn phải tính mấy lần để xác nhận. Không rảnh để đánh bài hay thêu thùa gì, gần đây thời thiết đã chuyển ấm rồi, còn có thể nhảy dây trong sân, cuộc sống cũng có vẻ phong phú hơn.
Đợi đến ngày kết hôn của Sở Triều Sinh và Tư Mã Hà, Lâm An Dạ và Sở Thu Nguyệt cùng tới Sở phủ, lần khua chiêng gõ trống gần đây nhất, mình hẵng còn là tân nương, chỉ chớp mắt đã là khách mời rồi, mình cũng đã ở bên Lâm An Dạ hơn nửa năm… Trong lòng Sở Thu Nguyệt bùi ngùi mãi, biếu tiền và lễ vật cùng Lâm An Dạ, bái lễ cha mẹ thúc thẩm, sau đó bèn vào sảnh chờ khách. Sở Lưu Uyển và Thượng Thanh Phong cũng tới, trước kia vì Sở Lưu Sương rất thích Sở Triều Sinh, hơn nữa Giang Thành Văn đã rời kinh gần hai tháng rồi nên nàng ta cũng không thích thấy chuyện cưới gả lắm, tránh gà bay chó sủa nên lần này không chịu xuất đầu, ngay cả Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư cũng lười ép nàng ta, miễn cho cái tính của nàng ta không cẩn thận lại gây họa lớn trong hôn lễ.
Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến ngồi trên cao đường, chỉ nghe tiếng chiêng trống bên ngoài càng lúc càng lớn, có vẻ như đội đón dâu đã tới, sau đó liền nghe bà mối hô Cát Tường, nói tân nương tân lang tới, hai người họ đã chậm rãi bước vào.
Hôm nay Sở Triều Sinh mặc đồ đỏ thẫm, có mấy phần giống với hôm đỗ Trạng Nguyên, Sở Thu Nguyệt cười cười, nhìn hai người làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, Sở Thu Nguyệt phát hiện ra Tư Mã Hà lại là cô gái trầm ổn như thế mà dường như cũng rất lo lắng, nhưng cũng phải thôi, nào có cô gái nào có thể không lo được chứ? Sở Thu Nguyệt lại nhớ đến tình trạng của mình hôm đó mà bật cười, Lâm An Dạ ở bên nhìn qua, Sở Thu Nguyệt lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến lúc trước…”
Lâm An Dạ cũng hơi cong môi, có vẻ cũng nghĩ đến ngày đó, yên ắng nắm lấy tay Sở Thu Nguyệt.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt ấm áp, không nói gì nữa, chỉ nhìn ca ca Sở Triều Sinh phấn khởi đi mời khách.
“Lúc trước ca ca có rót rượu cho chàng không?” Sở Thu Nguyệt cười hỏi.
“Nhiều lắm.” Lâm An Dạ khẽ gật đầu, đã hiểu ý của Sở Thu Nguyệt – nàng đang muốn báo thù cho mình đây mà.
Cũng phải thôi, có ca ca nào nhìn muội muội phải gả mà trong lòng không bùi ngùi chứ, nhưng đây là chuyện tốt, cũng chẳng thể lôi tân lang ra đánh một trận được? Bởi vậy bèn dốc sức liều mạng rót rượu cho chàng.
Sở Thu Nguyệt cười với Lâm An Dạ, trong lòng lại nghĩ, đại ca, lần này muội mới là hà hiếp huynh đây này…
Sau đó chỉ thấy Lâm An Dạ kéo áo, bước lên rót rượu, Sở Triều Sinh thấy Lâm An Dạ liền biết không xong, kẻ báo thù tới rồi, bèn không ngừng kêu khổ, lại nhìn bên cạnh, thấy biểu ca của Tư Mã Hà cũng nâng ly rượu nhìn mình cười cười, quay đầu tiếp, ôi chao, Thanh Phong bị mình mượn rượu làm loạn hôm Lưu Uyển xuất giá cũng đứng đó…
Sở Triều Sinh lập tức ra vẻ trâu bò, quả nhiên thiện ác tất báo, thiên đạo luân hồi, không tin cứ xem, trời xanh nào có bỏ qua cho ai.
Chuyện xấu đúng là không được làm nhiều…
Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển che miệng nhìn Sở Triều Sinh cạn hết ly này tới ly khác, huynh ấy không may mắn được như Lâm An Dạ, có đệ đệ cản rượu cho mình, chỉ có thể tới ly nào đón ly đó, vẻ mặt lại vui mừng hớn hở khiến người khác buồn cười.
Cười mãi cười mãi, Sở Thu Nguyệt lại nghĩ hôm đó mình ở trong phòng tân hôn thấp thỏm bất an, vừa đói vừa khát lo lắng cho Lâm An Dạ, chỉ e bây giờ Tư Mã Hà cũng đang giống mình, bèn nháy mắt với Lâm An Dạ, Lâm An Dạ cười cười buông tha cho Sở Triều Sinh, ngồi xuống bàn cùng dùng bữa với Sở Thu Nguyệt.
Sở Triều Sinh từ mớ bòng bong nhìn Sở Thu Nguyệt với ánh mắt cảm kích, muội muội tốt, quả nhiên lòng vẫn hướng về đại ca.
Sở Thu Nguyệt cười suýt gục nhưng lại không dám thể hiện, chỉ ôm mặt nén cười, Lâm An Dạ ngồi bên nhìn cũng cong môi.
Nhưng tuy rằng Lâm An Dạ buông tha Sở Triều Sinh cũng không có nghĩ huynh ấy đã được tha, một đống người vây quanh, ly này tiếp ly kia, Sở Triều Sinh uống đến nỗi đứng không vững, mãi lâu sau mọi người mới buông tha cho huynh ấy, hai bà mối bèn cười cười đỡ Sở Triều Sinh vào phòng tân hôn.
Lễ thành hôn chính thức đã xong, đương nhiên không tính đến việc đi náo động phòng, tất nhiên là mấy người bạn của Sở Triều Sinh đừng bên ngoài nói mấy lời vui đùa với Sở Triều Sinh bên trong, trêu chọc tân lang tân nương thêm hào khí, Sở Thu Nguyệt nghĩ tới, bèn hỏi Lâm An Dạ: “Ồ, sao lúc trước chúng ta kết hôn không có ai náo động phòng nhỉ?”
Lâm An Dạ thản nhiên nhìn nàng: “Sao ta biết được.”
“…” Sở Thu Nguyệt như đã hiểu, khụ, đoán chừng người dàm đi náo động phòng của chàng chỉ có Lâm Khang Dạ thôi, nhưng lúc đó Lâm Khang Dạ lại phải đi cản rượu rồi, ha ha…
Sở Thu Nguyệt cười lắc đầu: “Thiếp thấy chàng uống cũng không ít, không say chứ?”
Lâm An Dạ lắc đầu: “Rượu này không gắt.”
“Chàng đúng là quen rượu rồi.” Sở Thu Nguyệt nói.
Lâm An Dạ ở biên cương không thể thiếu việc dùng rượu chống lạnh và ủng hộ sĩ khí, lúc uống đương nhiên phải khảng khái, bây giờ uống vậy đương nhiên là dễ dàng.
“Nhưng rượu này say chậm, chúng ta về trước nhé?” Sở Thu Nguyệt nhìn trời, “Cũng không còn sớm nữa.”
“Ừ.” Lâm An Dạ khẽ gật đầu, hai người bèn bái biệt người nhà Sở gia rồi ngồi kiệu về Lâm phủ.
Ngày mai là ngày nghỉ, Lâm An Dạ không cần vào triều nên đêm đó hai người ngủ rất khuya, cũng chẳng kiêng kị ngày mai dậy muộn.
Nhưng chuyện đời trùng hợp, ngày hôm sau hai người chưa tỉnh được bao lâu, Lâm An Dạ bị người trong cung vội vàng tới gọi đi, Sở Thu Nguyệt hơi bận tâm, hầu Lâm An Dạ mặc đồ, lại nghĩ đến chuyện tộc Lý Đức, hơn nửa năm qua tộc Lý Đức vẫn chờ thời cơ… Tuy rằng Quân Triêu cũng đã hồi phục kha khá nhưng vẫn khiến người ta lo lắng.
Thấy Sở Thu Nguyệt bất giác chau mày, Lâm An Dạ không nói gì, chỉ hôn nàng một cái trước khi đi: “Không sao đâu.”
Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu: “Vâng, về sớm nhé.”
“Xong việc sẽ về, có lẽ còn kịp ăn tối với nàng.” Lâm An Dạ khẽ gật đầu.
Sở Thu Nguyệt cười cười: “Vâng, thiếp chờ chàng.”
Ai ngờ được Lâm An Dạ đi chuyến này liền không về nữa.