Chuyển ngữ Đặng Trà My
Tư Mã Hà và Giang Thiến Thiến cũng biết Sở Thu Nguyệt ủ rũ vì cái gì, bởi thế nên lúc Sở Triều Sinh an ủi Sở Thu Nguyệt, hai người đã muốn cười rồi nhưng vẫn gắng chịu đựng, sau khi Sở Thu Nguyệt nói nguyên nhân rồi, sắc mặt Sở Triều Sinh liền cứng lại, Tư Mã Hà rất ít khi thấy trượng phu như thế, quả thật là nhịn không được nên bật cười, lại vội che miệng không dám cười tiếp.
Sở Triều Sinh bất đắc dĩ xoa đầu Sở Thu Nguyệt: “Muội đó…”
Lại nhìn Tư Mã Hà rồi mỉm cười: “Muốn cười thì cứ cười đi, hiếm khi thấy nàng vui vẻ đến thế.”
Tư Mã Hà vội lấy khăn tay ra, nói: “Sao vậy được chứ, thiếp chỉ không bật cười thôi mà. Từ lúc gả tới đây, ngày nào thiếp cũng rất vui vẻ.”
Nói tới đây, nàng ấy lại thẹn thùng dừng lại.
Sở Thu Nguyệt hiểu Tư Mã Hà và Sở Triều Sinh vẫn đang tân hôn, là khoảng thời gian có tình cảm nhất, nói như ở hiện đại thì là “tuần trăng mật”, bởi thế nàng cũng chỉ cười cười chứ không nói gì, đợi vẻ mặt ửng đỏ của hai người biến mất rồi mới bước lên nói: “Muội hơi đói bụng rồi, mẹ, đại ca, đại tẩu, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Giang Thiến Thiến khẽ gật đầu: “Mẹ tới thư phòng gọi cha con.”
Mọi người tới đại sảnh chờ, đến khi Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến ngồi xuống mới ngồi theo thứ tự.
Trong lòng Sở Thu Nguyệt vẫn canh cánh chuyện của Lâm An Dạ, bèn hỏi Sở Triều Sinh: “Đại ca, chuyện An Dạ xuất chinh lần này… Chắc không có vấn đề gì lớn chứ ạ?”
Sở Triều Sinh chau mày suy tư một lát rồi nói: “Cũng khó nói, dù sao thì lần này đối phương cũng chơi trò được ăn cả, ngã về không, chẳng còn đường lui, coi như liều chết đánh cược một lần, đại quân ta tổng cộng có năm vạn quân, tám ngàn binh hậu cần, mấy ngay nữa Thiên hoàng có thể sẽ phái ba vạn hậu viện và năm ngàn hậu cần… Theo như ta thấy, dựa vào ý của hoàng thượng và muội phu thì muốn đánh từ từ, bây giờ tộc Lý Đức đã xông tới núi Liên Mại, nhuệ khí rất lớn, nếu đấu giáp lá cà với chúng thì chắc chắn là bất lợi, cho nên chỉ có thể từ từ, kéo dài trận chiến, để chúng ta có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, lại có thể khiến đối phương mất hết sĩ khí, nhất cử lưỡng tiện.”
Sở Thu Nguyệt nghe xong bèn gật đầu nói: “Hóa ra là vậy.”
Sở Triều Sinh nói tiếp: “Bởi thế đoán chừng vấn đề lần này không lớn, nhưng thời gian, ôi chao, chắc cũng phải lâu một chút rồi…”
Chẳng trách tối đó Lâm An Dạ còn đặc biệt về thăm mình… Trong lòng Sở Thu Nguyệt thầm mất mát, gật đầu nói: “Thì ra là vậy…”
Thấy Sở Thu Nguyệt hơi ảm đạm, Sở Triều Sinh đang định an ủi mấy câu, lại nghe Sở Thu Nguyệt nói: “Nhưng không nguy hiểm lắm thì tốt rồi. Dù sao thì người không sao là được.”
“Ừ.” Sở Triều Sinh cười cười, khẽ gật đầu.
Ăn cơm xong, Giang Thiến Thiến nói với Sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt này, con nhớ ghé phủ của đại bá con, gần đây Yên Ba không được thoải mái, quan hệ giữa con và nó không tệ, có thể đi thăm, hơn nữa dường như Thành Văn còn cầu hôn Lưu Sương nữa.”
Sở Thu Nguyệt sững sờ nói: “Vâng, con đi ngay ạ.”
Sở Yên Ba không thoải mái… Sở Thu Nguyệt chợt có dự cảm chẳng lành, trước kia người “không thoải mái” đều bắt đầu “thoải mái”, nhưng chỉ là linh hồn đã xuyên không rồi, hơn nữa người xuyên không tới đều không phải tốt lành gì, cuộc sống của Sở Yên Ba không tốt lắm, bây giờ đoán chừng cũng không khá hơn là bao, nếu như còn xuyên không nữa…
Sở Thu Nguyệt hơi vướng bận, nghĩ đến chuyện hôn sự của Giang Thành Văn và Sở Lưu Sương thì lại buồn cười, trước đó hai người đã cãi nhau như thế, không biết kết hôn rồi sẽ ra sao, nhưng mà, ôi chao, an phận được là tốt, bằng không thì chỉ e người thân bên cạnh đều gặp nạn.
Ăn cơm trưa xong, Sở Thu Nguyệt nói chuyện với cha mẹ một chốc, lại nghĩ nên quay về Lâm phủ trước giờ cơm tối thì vẫn hơn, vì thế bèn từ biệt cha mẹ, ca tẩu rồi tới Sở phủ.
Vừa tới Sở phủ, thị vệ ở cửa nhận ra Sở Thu Nguyệt, bèn không cần thông báo mà để nàng vào luôn, chỉ nghe trong đó dường như có tiếng cãi nhau, hình như còn có cả tiếng của Sở Yên Ba, Sở Thu Nguyệt sững sờ, nghĩ thầm không chuẩn vậy chứ…
Đi lên phía trước vài bước, chỉ thấy Tôn Sắt Tiêm, Sở Yên Ba, Sở Liên Đinh, Sở Lưu Sương, Hà Tương Tư, còn có cả Sở Nguyên Sơ đều ở đại sảnh, thậm chí Bạch Du Du cũng đứng một bên, vẻ mặt như đang xem kịch vui. Người đang ồn ào là Sở Yên Ba và Tôn Sắt Tiêm, chỉ nghe Tôn Sắt Tiêm nói: “Con nói gì?! Con muốn tới Thanh Nhạc phường ư?! Sao có thể thế được?!”
Sở Yên Ba lạnh lùng: “Trước đây mẹ vẫn luôn mặc kệ con, bây giờ lại quản giáo con ư?”
Sở Liên Đinh ở bên cạnh nói: “Yên Ba! Con nói cái gì thế, cha mẹ chưa từng mặc kệ con, con, con lại còn muốn tới Thanh Nhạc Phường, đúng là không thể hiểu nổi!”
“Thanh Nhạc Phường thì sao chứ,” Sở Yên Ba liếc mắt, thản nhiên nói, “Chẳng phải Bạch di nương cũng đi ra từ đó ư? Ha ha, ngay cả danh tự con cũng đã nghĩ ra rồi, gọi là Sở Yên Yên.”
Bạch Du Du vốn đang ung dung xem kịch, bỗng nghe thấy tên mình bị nhắc đến thì sợ hãi kêu lên, nói: “Ôi chao, con đừng hiểu lầm, trước kia vì trong nhà ta quá nghèo nên mới bị bán vào Thanh Nhạc phường. Chỗ đó cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nếu không phải nhờ cha con thì bây giờ ta vẫn chưa ra ngoài được, rất đáng thương! Người nào cũng đều liều mạng muốn ra khỏi đó làm nữ tử trong sạch, nào có tiểu thư nhà giàu nào đang êm đẹp lại muốn tới nơi thượng vàng hạ cám đó chứ?”
Vốn Tôn Sắt Tiêm đang lườm Bạch Du Du, cho rằng nhất định là Bạch Du Du nói gì vớ vẩn dụ dỗ Sở Yên Ba tới Thanh Nhạc phương, nhưng nghe bà ta nói vậy thì có vẻ như không biết chuyện Sở Yên Ba muốn tới Thanh Nhạc phường, hơn nữa còn khích lệ theo hướng đúng, đạo lý khiến người ta chẳng tài nào phản bác nổi, Tôn Sắt Tiêm bèn khẽ gật đầu, không lườm bà ta nữa.
Mà Hà Tương Tư và Sở Lưu Sương lại đều không có phản ứng gì, Sở Lưu Sương là vì đang suy nghĩ chuyện của Giang Thành Văn, huống chi nàng ta vẫn luôn không quá lo lắng tỷ tỷ Sở Yên Ba này, hoặc nói đúng hơn là không để ý, bây giờ Sở Yên Ba muốn thế nào, muốn ra sao, nàng ta chẳng hề quan tâm, về phần Sở Yên Ba có ảnh hưởng tới thanh danh của nàng ta hay không, nàng ta cũng không quá để ý, dù sao thì cha mẹ cũng sẽ quản cơ mà!
Hà Tương Tư thì vẫn hơi lạnh mặt, bà vẫn không mấy ưa Sở Yên Ba, dù sao thì cũng không phải là con mình sinh ra, muốn thích cũng không thích nổi, huống chi Sở Yên Ba luôn sợ hãi rụt rè đối với bà, chẳng có ấn tượng gì tốt. Ngay cả Tôn Sắt Tiêm cũng không quá yêu thương nàng ta, vậy thì cớ gì Hà Tương Tư bà lại phải đi yêu thích con gái người khác? Bây giờ Sở Yên Ba muốn tới Thanh Nhạc phường làm ca cơ gì đó, bà chỉ thấy hoang đường mà lại hơi buồn cười, tình huống này thật giống Sở Xuân Nguyệt trước đây… Có điều Sở Xuân Nguyệt còn biết không thể tới những chỗ như thế, nhưng nàng ta lại khác, lại muốn tới Thanh Nhạc Phường! Ôi chao, xem ra đứa trẻ này chịu áp lực đã lâu, thật không ổn…
Về phần Sở Nguyên Sơ nhỏ nhất thì một mình ngồi trên ghế, mở to mắt nhìn mọi người, dáng vẻ hoi ngơ ngẩn, trông rất đáng yêu, nhưng nhìn kỹ cậu bé lại như đang chau mày, có vẻ như rất ghét bỏ Sở Yên Ba.
Sở Thu Nguyệt đứng ngoài, thu lại hết vẻ mặt của mọi người trong phòng, ngoại trừ Sở Yên Ba thì người nàng để ý tiếp theo là Sở Nguyên Sơ, xem ra cậu bé cũng xuyên không tới, bằng không thì sao một đứa trẻ lại có một vẻ mặt phức tạp như vậy được chứ? Hiển nhiên là ở một bên giả ngu giả ngơ, lại không để ý đã thể hiện cách nghĩ ra ngoài.
Nhưng Sở Nguyên Sơ hiểu chuyện như vậy, thoạt nhìn cũng không giống như muốn làm “Vĩ nhân”, Sở Thu Nguyệt thoáng yên tâm, cất bước vào đại sảnh, nói: “Bá bá, thẩm thẩm.”
Sở Liên Đinh vốn đang nổi giận đùng đùng, nghe thấy tiếng Sở Thu Nguyệt thì ngây ra, Sở Liên Đinh nói: “À, Thu Nguyệt, con tới rồi ư.”
Ông tức giận vô cùng, nhất thời giọng hơi khó nghe, người không biết còn tưởng rằng ông không muốn Sở Thu Nguyệt tới. Nhưng việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, đoán chừng bây giờ ông cũng rất hi vọng Sở Thu Nguyệt đừng đến…
Sở Thu Nguyệt nói: “Mẹ nói Yên Ba đường tỷ không khỏe nên bảo con tới thăm. Còn nói hôn sự của Lưu Sương đường muội và biểu huynh đã tới gần, con cũng qua giúp một chút.
Dứt lời, nàng lại nhìn Sở Yên Ba với vẻ khó hiểu: “Yên Ba đường tỷ? Tỷ… vẫn khỏe đó chứ?”
Trông thấy Sở Thu Nguyệt, sắc mặt Sở Yên Ba hơi giãn ra một chút, nàng ta nói: “Trước đây muội đối xử với ta coi như tạm, ta không ghét muội, lần này muội cũng đừng khuyên ta như họ.”
Sở Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt nàng ta đã biết nàng ta không phải là Sở Yên Ba, nhưng nghe nàng ta nói chuyện thì có vẻ như vẫn còn nhớ… Sở Thu Nguyệt lập tức nghĩ đến Ngọc Liêm, đúng vậy, Ngọc Liêm cũng thế đúng không? Xuyên không nhưng vẫn còn trí nhớ lúc trước…
Chỉ sợ là Sở Yên Ba đã xuyên không rồi, mà người xuyên không vào thân xác của nàng ta thì lại nhớ những chuyện trước đó, chắc hẳn cũng bất mãn vì trước đây vẫn luôn bị xem nhẹ, ví dụ như lần này, Sở Lưu Uyển đã thành gia và Sở Lưu Sương cũng đã sắp lập gia đình, vậy nàng ta thì sao? Nàng ta là Nhị, bị kẹp ở giữa đúng là xấu hổ, nhưng dựa vào tính tình Sở Yên Ba thì sẽ không phát giận, chỉ biết yên lặng giấu trong lòng, nhưng người xuyên không tới lại kế thừa toàn bộ, bộc phát ra hết không hề cố kỵ.
Nghĩ đến đường tỷ Sở Yên Ba hơi nhu nhược khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng lại hơi ngốc nghếch trước đây, trong lòng Sở Thu Nguyệt không nói nổi là tư vị gì, rất khổ sở, nhưng lại có ý nghĩ khác. Có phải Sở Yên Ba này cũng muốn xuyên không hay không? Tuy ý nghĩ này rất điên rồ nhưng chưa hẳn là không phải, dường như “Sở Yên Ba” trước mắt cũng không thể hiện thế này.
Sở Thu Nguyệt hơi ngợp, nói: “Yên Ba đường tỷ…”
Sở Yên Ba thấy vẻ mặt của nàng thì cau mày nói: “Muội cũng muốn khuyên ư?”
“Không, muội chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì?” Sở Thu Nguyệt nhìn Sở Liên Đinh và Tôn Sắt Tiêm, “Muội vừa tới đã nghe thấy mọi người tranh chấp điều gì đó, còn có cái gì mà Thanh Nhạc Phường… Thanh Nhạc Phường ấy à, đó là nơi chẳng tốt đẹp gì? Sao lại nhắc đến nơi này?”
Sở Yên Ba nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ồ, chẳng phải nơi tốt đẹp gì ư… Được rồi, chắc chắn là muội cảm thấy như vậy, cũng chẳng sao.”
Nàng ta lại nhìn bốn phía rồi nói tiếp: “Cũng chẳng có gì, chỉ là ta vừa mắc một trận cảm vặt, cảm thấy Sở phủ không thể ôn hòa với ta, không thể quan tâm bảo vệ ta, bởi thế ta muốn tới Thanh Nhạc phường.”
“Hả?” Sở Thu Nguyệt lắc đầu nói, “Việc này… Việc này nói mãi vẫn không thông ư, tại sao mà Thanh Nhạc phường lại cho tỷ… ôi chao, sự quan tâm và bảo vệ mà tỷ muốn chứ?”
Sở Yên Ba cười cười, nói: “Ta có thể hát, múa, đánh đàn, ta có thể làm rất nhiều việc, đến lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ nhìn ta, ta tùy ý làm gì cũng sẽ khiến người ta si mê, sẽ có vô số người theo đuổi ta, vung tiền như rác vì ta…”
Nàng ta còn chưa nói hết, Sở Liên Đinh đã đập bàn, góc áo vướng lên bàn trà, chén trà vỡ “Choang” một tiếng, cùng với tiếng đập bàn cắt đứt lời nói của Sở Yên Ba.
Sở Liên Đinh nói: “Mày còn không biết xấu hổ mà nói những lời này?! Mày không nghĩ xem rốt cuộc mày đang ở đây, đang đứng trước mặt ai!”
Sở Yên Ba vẫn lạnh như băng: “Đương nhiên ta biết – Ta nói những lời này cho Thu Nguyệt nghe, cũng chẳng phải cho các người nghe. Các người không phải là muốn ta giải thích, không nên làm bừa đó ư? Bây giờ ta giải thích rõ ràng như vậy, các người lại cảm thấy ta đang xúc động ư?”
Sở Liên Đinh bị nàng ta làm tức chết, nói: “Mày cũng đừng hòng nghĩ! Tao đường đường là Học sĩ chưởng viện Hàn lâm viện, con gái tao sao có thể ra ngoài làm loại người này!”
“Loại người này, loại người thế nào?” Sở Yên Ba khinh thường, “Cha, ông đừng ở đó vờ thanh cao, Thanh Nhạc phường ấy à, đám quan lại quyền quý các ông chẳng phải thích tới đó nhất sao? Ông xem, chẳng phải ông mang Bạch di nương về từ đó ư…”
Bạch Du Du lại chẳng hiểu sao bị nhắc tới nữa, bà ta dở khóc dở cười, đúng là tai bay vạ gió…
Bạch Du Du nhìn Sở Liên Đinh đang tức xanh mặt, nói: “Không phải đâu, Nhị tiểu thư đừng hiểu lầm, lúc đó không phải lão gia cố ý đâu, mà là lúc đó, ôi chao, lão gia vừa vào viện chưa bao lâu, không thể không xã giao với những quan viên khác, sau đó mới gặp ta. Hơn nữa lão gia cũng không làm gì khác, chỉ nghe ta đàn một khúc, nói về thân thế của ta, thương ta không nơi nương tựa sa đọa phong trần nên mới chuộc ta ra.”
“Nói hay hơn hát.” Sở Yên Ba lắc đầu cười lạnh, “Vậy bà nói xem, những năm nay cha ta có chạm tới bà không?”
“Ôi, chuyện này, lão gia chuộc ta ra, đương nhiên ta phải hầu hạ lão gia rồi…”
“Coi như là vậy đi, bà đừng nói nữa, ta sợ không nhịn được cười.” Sở Yên Ba phất tay, vẻ mặt bình tĩnh.
Sở Liên Đinh đã giận tới phát run, không còn cách nào để phản bác, thời trai trẻ quả thật ông có khoảng thời gian thích ra ngoài phong lưu, dù sao thì lúc đó cũng là nổi máu nóng mà thôi, lại nhanh chóng thu liễm lại, vì một câu ám chỉ của Hà gia, thứ nữa cũng là vì đã đón vợ cả về rồi, cho nên ngoài Bạch Du Du ra thì cũng không còn người nào khác nữa.
Nhưng cho dù ông làm cha có ngàn sai vạn sai đi chăng nữa thì Sở Yên Ba là một đứa con gái, sao có thể nói ông như thế?! Sở Liên Đinh cả giận: “Ai dạy cho con nghĩ như vậy?!”
Nói xong ông lại nhìn Tôn Sắt Tiêm.
Tôn Sắt Tiêm quả thật đã sắp khóc rồi, Sở Yên Ba bỗng nhiên suy nghĩ như thế, bà ta cũng chẳng kịp chuẩn bị gì, càng không ngờ Sở Yên Ba lại dám nói vậy với Sở Liên Đinh, xem ra bây giờ Sở Liên Đinh lại tưởng rằng mình bất mãn với ông ấy nên mới truyền tải suy nghĩ này cho con gái! Trời cao có mắt, gần đây bà ta không mấy thân cận với đứa con gái này, bởi thế lúc nãy Sở Yên Ba nói không được quan tâm, bà ta còn hơi ngẩn người, cho dù trong lòng bà ta có bất mãn vô cùng, bà ta cũng sẽ không nói ra, nhất là nói với đứa con gái này.
Huống chi sau khi có Sở Nguyên Sơ rồi, bà ta lại càng lạnh nhạt, đặt hết tinh lực lên Sở Nguyên Sơ, chỉ cần Hà Tương Tư không sinh con nữa, dù sao tuổi bà ấy cũng đã không nhỏ, chắc là không sinh nữa rồi, chỉ cần Hà Tương Tư không sinh con trai thì về sau Sở Phủ chẳng phải để lại cho Sở Nguyên Sơ ư, Sở Liên Đinh đi rồi, lúc đó đương nhiên là thời thế của bà ta!
Việc này lại suýt bị Sở Yên Ba làm hỏng!
Trước kia Tôn Sắt Tiêm vẫn cảm thấy Sở Yên Ba sợ hãi rụt rè đáng ghét vô cùng, nhưng bây giờ bà ta lại chỉ mong Sở Yên Ba sợ hãi rụt rè chứ không phải đứng đó nói nhăng nói cuội!
Tôn Sắt Tiêm cả giận: “Yên Ba! Sao con có thể nói cha con như thế?! Hả?!”
Sở Yên Ba cười nhạo: “Tại sao lại không thể, tôi nói hết, nói hết.”