Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Triệu Giới thu hồi ánh mắt, cúi người, đem trang sức bằng đá Ngọc lam trên tay đeo lên eo nàng, không để ý chút nào, trước mặt mọi người khom lung.
Ngụy La cả kinh, vô thức lui về phía sau: “Tĩnh Vương ca ca muốn làm gì?”
Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo khí chất trầm ổn của nam nhân: “Đừng động, đây là lễ vật lúc ở Tân Châu huynh chọn cho muội” Đeo lên xong, hắn đứng lên hỏi: “Thích không?”
Ngụy La cầm nó trong lòng bàn tay, nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện đó là một con sóc nhỏ đang ăn quả tùng, nghi ngờ hỏi: “Vì sao tặng muội cái này?”
Triệu Giới cong môi, cũng không giải thích.
Ngụy La nhìn nhìn xung quanh một chút, cảm thấy thật đáng yêu, bởi vì không biết rõ hắn tặng thứ này vì nó giống nàng, cho nên Ngụy La ngẩng đầu, ngọt ngào nói lời cảm ơn. Cuối cùng mới nhớ tới hỏi: “Nghe nói hôm qua Tĩnh Vương ca ca trở về kinh thành, huynh là tới gặp Hoàng Hậu Nương Nương sao?”
Triệu Giới không nói, chỉ gật đầu một cái.
Hắn xác thật mới tới Chiêu Dương Điện thăm Trần Hoàng Hậu, có điều mục đích lần này vào cung không phải vì việc đó. Về phần đến tột cùng là vì ai, không cần thiết nói rõ cho nàng biết, hắn không nghĩ dọa nàng sợ.
Trang sức sóc nhỏ làm từ đá Ngọc lam đeo trên thân váy gấm dài sắc xanh, váy theo gió nhẹ nhàng phất phơ, lộ ra đôi hài làm từ da dê màu lam, nho nhỏ, theo bước đi của nàng lúc ẩn lúc hiện. Triệu Giới cúi đầu liền có thể nhìn thấy, ánh mắt hắn khiến người khác đoán không ra, không tiếp tục nhìn hài của nàng, ngược lại nhìn gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương, nhếch môi nói: “Sao không hỏi hai năm nay ta đi nơi nào? Làm cái gì?”
Ngụy La thấy hắn không có ý định rời đi, nghĩ hắn làm việc xong rồi, thuận đường cùng nhau xuất cung, liền không hoài nghi nhiều. Đi trên con đường mòn lót đá xanh, nàng phát hiện đây cũng không phải con đường mình hay đi. Đường mòn này vừa nhỏ vừa chật hẹp, đi một người còn rộng rãi, hai người cùng đi hai bả vai dán sát vào nhau. Nàng không đủ cao, bả vai chỉ tới cánh tay Triệu Giới, Ngụy La muốn đi sau một bước, có điều Triệu Giới cứ nhìn nàng, khiến nàng tiến thoái lưỡng nan. Nàng đành phải tiếp tục song hành cùng hắn, bả vai co lại: “Lúc Đại ca ca đi cũng không nói với muội, muội từ chỗ Triệu Lưu Ly mới biết, khi đó huynh đi cũng đã hai tháng rồi. Muội biết huynh đi Tân Châu, nơi đó đê Hoàng Hà bị vỡ, dân chúng chịu khổ, huynh phải đi trị lũ lụt”.
Trước cửa Khánh Hi Cung có hai con đường, một là đường lớn nàng hay đi, một là con đường nhỏ yên tĩnh này. Con đường này ngẫu nhiên chỉ có cung nữ và Trần Hoàng Hậu đi lại, khả năng Triệu Giới và Hoàng Hậu Nương Nương hay đi đường này nên thành thói quen… trong đầu Ngụy La suy nghĩ lung tung.
Trong mắt Triệu Giới lộ ra chút vui vẻ, đôi mắt đen lúng liếng của tiểu cô nương loạn chuyển, khiến người khác không rõ trong lòng nàng nghĩ gì. Trên mặt không biến sắc, giả trang bình thường, tiếp tục nói: “Lúc ta đi nghĩ rằng ba bốn tháng liền về, không nghĩ tới vừa đi liền là hai năm, hôm qua mới có thể hồi kinh”. Hắn chậm rãi đi về trước, phối hợp với bước đi của nàng, thuận miệng hỏi: “Hôm qua là Tết Nguyên Tiêu, muội làm gì?”
Môi hồng Ngụy La khẽ nhếch lên, mắt lộ ra chút vui vẻ: “Muội đi xem hoa đăng, trên đường rất náo nhiệt, có rất nhiều người”.
Hắn a một tiếng: “Đi cùng với ai?”
Ngụy La không có gì giấu giếm, liền nói hết cho hắn biết: “Cùng Thường Hoằng, Ngụy Tranh…” Nói xong ngừng lại: “Còn có Tống Huy ca ca”.
Triệu Giới dừng bước, đôi mắt phượng đen láy yên lặng nhìn nàng, cũng không nói chuyện. Cặp mắt kia có thể che giấu rất nhiều cảm xúc ưu tư, Ngụy La nhìn thấy không khỏi xót xa, lui về sau nửa bước nói: “Còn đại ca ca thì sao?”
Hắn dời ánh mắt, cười cười nói: “Huynh ở trên lưng ngựa…”
Lời này cũng không phải giả, khoảng cách đến Thành Thịnh Kinh rút còn khoảng ba đến năm ngày lộ trình, mỗi ngày hắn cơ hồ đều đổi bốn năm con ngựa, một đường khẩn cấp mà chạy, đáng tiếc cuối cùng cũng không về kịp. Lúc hắn ở trên lưng ngựa lắc lư xóc nảy, nàng lại ở trong thành cùng nam nhân khác đi dạo ngắm hoa đăng, đoán đố đèn, ngẫm lại thật có chút bực tức.
Ngụy La không biết ý nghĩ trong lòng hắn, chỉ cảm thấy Triệu Giới có chút đáng thương. Hai năm qua hắn ở Tân Châu chắc không tốt, nghe nói chỗ đó ôn dịch hoành hành, chết hơn trăm người, đừng nhìn hắn bây giờ không hao tổn gì, khẳng định cũng chịu nhiều khổ sở. Bây giờ ngay cả Tiết Nguyên Tiêu cũng không được hưởng, nội tâm nàng mềm nhũn, tiến lên níu níu tay áo thêu kim vân của hắn: “Vừa rồi muội đưa cho Lưu Lý mấy cái hoa đăng, còn thừa lại hai cái, Đại ca ca có muốn cùng muội thả không?”
Triệu Giới dừng chân, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngụy La mím môi, cho là hắn không rõ, liền kiên nhẫn giải thích: “Thả hoa đăng có thể ước nguyện, huynh có nguyện vọng gì không?”
Triệu Giới khẽ mỉm cười, cuối cùng hiểu được tiểu cô nương này chính là đang tìm cách an ủi hắn, nhìn nhìn nàng, Triệu Giới nói: “Có”.
Lúc này cho dù Ngụy La sốt ruột về nhà chế hương, cũng chỉ có thể tạm thời khoan thai.
Nàng và Triệu Giới đi tới ven Thái Dịch Trì, lúc này là đầu xuân, băng trên mặt hồ đã tan. Chỉ có điều vẫn có chút lạnh, nàng vừa mới lại gần, trong hồ phất lại một trận gió, khiến Ngụy La lạnh tới che miệng hắt hơi một cái.
Triệu Giới thấy vậy, cởi xuống áo khoác bằng lôn chồn màu xanh thẫm trên người khoác lên cho nàng.
Ngụy La vội vã cự quyệt, cởi ra muốn trả lại. Không nói tới nam nữ khác biệt, chỉ cần để người khác thấy nàng mặc xiêm y của Triệu Giới, nàng liền không thể nói rõ… Nhưng Triệu Giới lại dùng tay chặn bả vai nàng, bàn tay của hắn vừa lớn vừa có lực, mang theo áp bách không cho cự tuyệt, trong nháy mắt khiến nàng không thể nào phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn trùm lên, không an tâm hỏi: “Đại ca ca không lạnh sao? Huynh cũng mặc rất ít”.
Triệu Giới cười nhẹ, nói cho nàng biết: “Ta là nam nhân”.
Ngụy La a một tiếng, cũng không cùng hắn tranh chấp vấn đề này. Nàng nhìn nhìn bốn phía, lúc này ở Thái Dịch Trì không có người khác, thời tiết quá lạnh, mọi người cũng không muốn tới bên hồ, chỉ có hai người bọn họ rất nhàn nhã tới đây thả hoa đăng.
Ngụy La từ trong tay Kim Lũ cầm lấy hai cái hoa đăng, một cái đưa cho Triệu Giới, một cái cầm trong tay. Nàng giải thích cho hắn: “Huynh dùng lửa nhóm bấc đèn lên, thả lên trên mặt hồ, rồi ước nguyện một cái, nếu Hoa đăng trôi xa, nguyện vọng có thể thành hiện thực”.
Chính là bản thân nàng không tin điều này, đây đều là lừa gạt tiểu cô nương ngốc nghếch mà thôi, nàng sớm đã qua tuổi đó rồi. Hôm qua nàng và Thường Hoằng đi chơi phố, Ngụy Tranh đề nghị đi thả hoa đăng, nàng cũng không đi. Cuối cùng Ngụy Tranh mất hứng đi về, ánh mắt nàng ta nhìn nàng lạnh giống như băng vậy.
Ngụy La không nghĩ tới hôm qua mới từ chối Ngụy Tranh, hôm nay bản thân liền đề nghị đi thả hoa đăng. Đúng là thế sự vô thường.
Triệu Giới cầm lấy hoa đăng, tiếp nhận nến trong tay nàng nhóm bấc đèn, ánh sáng từ bấc đèn dấy lên hơi yếu, đung đưa lúc lắc, ở trong gió khi sáng khi tối.
Sau khi Ngụy La thả xong hoa đăng, quay đầu lại nhìn hắn, liền hỏi: “Sao Tĩnh Vương ca ca không thả?”
Triệu Giới tiến đến, ngồi xổm ven hồ, học bộ dáng của Ngụy La đem hoa đăng thả vào trong nước. Hắn đang muốn buông tay, Ngụy La đột nhiên lên tiếng, vội nói: “Không phải thả như vậy, huynh thả như vậy trong chốc lát đèn liền chìm vào nước”.
Triệu Giới nhếch môi, thanh âm dễ nghe không nhanh không chậm hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Ngụy La liền chỉ hắn làm sao để thả hoa đăng, đáng tiếc sao Triệu Giới cũng không học được, mắt nhìn thấy ngọn nến trong hoa đăng đã muốn cháy hết, nàng đành tiến lên, đỡ lấy tay hắn, dạy hắn cầm làm sao. Hai cánh tay chồng lên nhau, nàng nhẹ nhàng đẩy, hoa đăng liền từ từ trôi về phía trước: “Giống như vậy, nhẹ nhàng thả ra…”
Ánh mắt Triệu Giới không nhìn hoa đăng, mà rơi vào trên tay hắn. Tay nàng vừa nhỏ vừa trắng, để cùng chỗ với tay hắn, hình thành khác biệt rõ rệt. Tay nhỏ bé kia mềm mại, lòng bàn tay mang theo độ ấm, xuyên qua mu bàn tay truyền tới cơ thể hắn, liên tục tràn vào nội tâm. Ngón tay hắn giật giật, cơ hồi nhịn không được muốn trở tay nắm lấy tay nàng.
Cũng may chính nàng rời đi trước, rụt tay về trong tay áo, giống như hoàn toàn không ý thức được bản thân vừa làm gì, nhìn mặt hồ xa xa, ánh mắt theo hoa đăng xa dần xa dần. Hồi lâu sau Ngụy La mới quay đầu lại cười hỏi hắn: “Tĩnh Vương ca ca vừa rồi mới ước nguyện điều gì?”
Triệu Giới khẽ cười, trên mu bàn tay còn lưu lại hơi ấm của nàng, trên người vẫn còn dư vị. Hắn nói: “Quốc thái dân an, núi sông vững chắc”.
Kỳ thật lúc thả hoa đăng xuống hắn thật không nghĩ tới, trước mắt là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nghĩ cái gì cũng là dư thừa. Bất quá tám chữ này cũng không phải giả, xác thật là khát vọng của hắn. Nếu có gì cần phải truy cứu, phía trước phải có thêm điều kiện – đó là khi hắn trị vì.
Ngụy La không nói tiếp. Nếu Triệu Giới muốn tranh, làm hoàng đế hoàn toàn không phải vấn đề, cũng không biết vì cái gì, đời trước hắn lại cam nguyện làm nhiếp chính vương? Lúc đó hắn nắm giữ triều chính, quyền lực của Triệu Chương bị hắn hủy đi, hoàn toàn bị hắn chi phối, đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn hoàn toàn có thể thay Triệu Chương leo lên đại bảo, vì sao lại không làm? Còn nói sau này xác thật hắn làm vậy, chỉ là nàng không đợi tới ngày đó sao?
Cũng không phải không thể, ai kêu nàng chết sớm vậy chứ!
Đến ngoài cung, xe ngựa của Ngụy La đã đợi từ trước, chuẩn bị từ biệt Triệu Giới, trở về Phủ Anh Quốc Công.
Chu Cảnh dẫn tới một con tuấn mã màu mận đỏ, Triệu Giới lên ngựa, tay cầm dây cương, mỉm cười nói với nàng: “Đi thôi, bản vương đưa muội về”.
Nàng vô thức cự tuyệt: “Tự muội về là được rồi, Đại ca ca còn có chuyện của mình, không cần để ý muội”.
Hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi trên chiếc xe ngựa màu xanh lộng lẫy sau lưng nàng: “Xe ngựa này là của Phủ Tĩnh Vương, hôm nay Lưu Ly nói muốn thỉnh muội vào cung, ta liền cho người tới đón muội”.
Ngụy La cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc nàng ra cửa cảm thấy nghi ngờ, trước kia Triệu Lưu Ly nào có tâm tư chu toàn như vậy, hóa ra là ý tứ của hắn. Nếu đã là xe ngựa của hắn, cự tuyệt nữa cũng không tiện, nàng đành nói tiếng cảm tạ, cúi người ngồi vào trong xe.
Nghĩ lại lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, sao hắn biết hôm nay nàng vào cung? Còn đặc biệt cho người tới đón?
Vừa rồi nàng đi ra Khánh Hi Cung liền thấy hắn đứng đó, vừa nhìn liền biết chính là đang đợi người, là đợi nàng sao? Hắn chờ nàng, chỉ là vì tặng nàng đồ trang sức này? Ngụy La cúi đầu loay hoay nhìn con sóc nhỏ bằng đá Ngọc Lam, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, có phải từng thấy qua ở chỗ nào không?
Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường phố Thịnh Kinh, rèm cửa ngẫu nhiên bị gió thổi, lộ ra một góc, có thể trông thấy người và vật trên đường.
Triệu Giới cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, mắt nhìn phía trước, đồng tử đen thâm thúy, lông mày anh tuấn. Thân hình hắn cao ngất, không phải là loại thư sinh gầy gò yếu ớt, là lưng dài vai rộng đã qua rèn luyện, cao lớn lại cứng cáp. Nhìn một chút, Triệu Giới giống như cảm nhận được ánh mắt nàng, nghiêng đầu nhìn xe ngựa, trong mắt có ý cười thản nhiên. Giống như biết rõ nàng đang nhìn hắn, nhưng dường như hắn rất thích bị nàng nhìn lén.
Gương mặt Ngụy La cứng lại, có chút không được tự nhiên. May mắn lúc này rèm cửa rơi xuống, ngăn trở tầm mắt, khiến nàng thở phào một cái.
Không lâu sau, xe ngựa ngừng ở trước Phủ Anh Quốc Công, nàng xuống xe, Triệu Giới xuống ngựa, đến trước mặt nàng: “Trở về đi”.
Ngụy La gật đầu, cởi xuống áo khoác trên người trả lại cho hắn, hai má lúm đồng tiền mỉm cười: “Đa tạ Tĩnh Vương ca ca”.
Hắn cong môi, nhịn một chút, nhưng vẫn là không nhịn được, nâng ngón tay điểm nhẹ vào nốt ruồi nhỏ hồng hồng nơi mi tâm của nàng, xoa nhẹ nói: “Tại sao lại không để tóc mái?”
Tóc mái của nàng từ năm ngoái đã được búi lên. Tứ bá mẫu vẫn nói nàng trưởng thành, để tóc mái lại tỏ vẻ ngây thơ. Trên trán nàng trơn bóng, không có tóc mái, lộ ra nốt ruồi hồng giữa mi tâm, như lấy bút điểm vào. Triệu Giới mặc dù cảm thấy đẹp, nhưng từ nay về sau không phải chỉ mình hắn có thể thấy, nam nhân khác cũng sẽ thấy, bây giờ có chút rầu rĩ.
Ngụy La nháy mắt mấy cái: “Khó coi sao?”
Hắn cười nói: “Đẹp mắt”.
Vậy là được rồi, không làm trò hề là được. Ngụy La thấy hắn không đi, còn tưởng hắn có chuyện gì khác, nhưng chờ trong chốc lát vẫn thấy hắn không nói gì, liền cất bước nói: “Nếu Tĩnh Vương ca ca không còn gì nữa, muội liền trở về…”
Triệu Giới gọi nàng: “A La”.
Ngụy La dừng bước, khó hiểu nhìn hắn.
“Hôm qua lúc ra ngoài, gặp phải Lý Tụng?”
Ngụy La kinh ngạc, miệng nhỏ hơi mở, không hiểu sao hắn biết được.
Ai biết câu nói tiếp theo của hắn lại khiến nàng rất ngạc nhiên.
Hắn nhìn nhìn nàng, ánh mắt hết sức chuyên chú, rõ ràng trong mắt mang theo ý cười, nhưng nó lại khiến người khác cảm thấy kỳ thật hắn không có cao hứng: “Hắn ta ôm muội”.