Ly Nam Khê đem chén bạch ngọc đặt lại trên bàn trà, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nó vài lần.
Đến khi ngồi xuống nàng mới thu hồi tâm tư, nhìn nam tử đang ngồi phía trước bàn.
Nhưng bất ngờ phát hiện hắn đang vẽ tranh.
Hơn nữa, xem động tác của hắn, hình như……
Đang vẽ nàng sao?
Ly Nam Khê trong lòng thất kinh, lại sợ hiểu lầm hắn, liền chú ý quan sát trong chốc lát.
Thấy hắn thỉnh thoảng nhìn về phía nàng rồi sau đó lại thỉnh thoảng đề bút, lúc này nàng càng thêm chắc chắn.
Ly Nam Khê có chút thấp thỏm.
Danh dự nữ tử cực kỳ quan trọng.
Đặc biệt là nữ tử chưa lấy chồng, thời thời khắc khắc đều phải chú ý.
Nếu như bức họa của nàng rơi vào tay người ngoài, đặc biệt là nam tử, thật sự là quá không thỏa đáng!
Ly Nam Khê không muốn gây xung đột chính diện với người này nên cân nhắc một chút rồi uyển chuyển nói: “Không biết đại nhân muốn ta hỗ trợ làm việc gì? Nếu trong khả năng cho phép, ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhưng nếu là việc ta làm không được, còn thỉnh đại nhân chọn phương pháp khác.”
Mặc dù nàng có suy nghĩ muốn cứu Thẩm Vĩ ra ngoài, nhưng không có nghĩa là nàng sãn sàng làm chuyện tổn hại đến danh dự của mình.
Trọng Đình Xuyên vốn định thuận miệng đáp một tiếng, ngước mắt nhìn mới phát hiện tay của tiểu cô nuơng đang nắm chặt, thân mình ngiêng về trước, đáy mắt vốn đang trầm tĩnh bây giờ lại tràn đầy nôn nóng cùng hoảng loạn, bất an.
Cân nhắc một chút, Trọng Đình Xuyên cũng có chút hiểu được, ngữ khí thanh đạm mở miệng: “Ngươi đừng lo.
Ta tất nhiên sẽ không để cho ngươi khó xử.”
Tuy muốn nói chờ hắn vẽ xong sẽ cho nàng xem, nàng liền có thể hiểu ý tứ của hắn là gì.
Nhưng hắn lại có chút không muốn nhìn thấy bộ dạng khẩn trương khổ sở của tiểu nha đầu này, khó có khi mở miệng giải thích nói: “Ngươi yên tâm.
Ta sẽ vẽ khác đi một chút, tuyệt đối sẽ không làm người khác nhận ra là ngươi.
Còn chuyện ngươi vào đây ——”
Hắn tùy ý chỉ bên ngoài, “Thị vệ ở đây đều là thủ hạ của ta, tất nhiên sẽ không đem việc này nói cho người khác.”
Lúc trước, Ly Nam Khê đã thấy qua phương thức hành sự của hắn nên cũng có chút hiểu được tính tình của hắn.
Chỉ là không dự đoán được là hắn lại có thể mở miệng an ủi nàng.
Hơn nữa, bị hắn đoán trúng tâm tư khiến nàng có chút luống cuống, ngơ ngẩn gật gật đầu.
Nhờ lời nói vừa rồi của hắn, thấp thỏm lo lắng của nàng cũng biến mất.
Không biết vì sao, tuy người khác nói tính tình hắn không tốt lắm, nhưng nàng lại tin tưởng hắn là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Nếu hắn đã cam đoan thì nhất định sẽ làm được.
Trọng Đình Xuyên thấy nàng không hề nghi hoặc nữa thì khóe môi cong lên, tiếp tục đề bút vẽ tranh.
Thời điểm đặt bút vẽ tiếp, lại thông thuận một cách kỳ lạ, làm cho Trọng Đình Xuyên âm thầm kinh ngạc.
Nhớ lại mấy ngày trước, hắn làm thể nào cũng không vẽ được gì.
Bây giờ có tiểu nha đầu này ở đây, lại có thể vẽ thuận lợi như thế ……
Trọng Đình Xuyên không khỏi ngước mắt liếc nhìn nàng mắt một cái.
Dựa vào ý tứ của Hoàng đế, tuy rằng Trọng gia cùng Ly gia có hôn ước, nhưng hắn không nhất định phải chọn nữ nhi của Ly gia làm thê.
Dù sao năm đó, lúc hắn cần giúp đỡ thì Ly gia lại hoàn toàn không thèm đếm xỉa hắn.
Mấy ngày trước Hoàng đế cố ý giấu Hoàng hậu triệu hắn vào cung, đơn độc mật đàm, lấy thân phận dượng nói chuyện với hắn: “Tuy năm đó hôn ước được định ra, nhưng nếu ngươi thật sự vô tình với nữ nhi Ly gia, trẫm tất nhiên sẽ thành toàn cho ngươi.
Chuyện thành thân cũng không phải là không có cách cứu vãn.” Hoàng đế thấm thía nói: “Chỉ là trong lòng ngươi phải có chủ ý, đến tột cùng là ngươi vừa ý loại nữ tử nào.”
Thời gian không nhiều.
Nếu không nhanh chóng quyết định, chờ đến khi Hoàng Hậu cùng Trọng Đại phu nhân chọn, hết thảy liền thành kết cục đã định.
Cho nên Hoàng đế hạ cho hắn một “lệnh cưỡng chế”, trong vòng mấy ngày tới phải vẽ ra được bộ dáng của nữ tử mà hắn vừa ý.
Thậm chí chỉ vì để hắn có thể tĩnh tâm ,còn không màng tuyết lớn, đem hắn đưa tới Sơn Minh cấm túc.
Nhưng hắn chưa từng để tâm nhìn qua nữ tử nào thì lấy gì để vẽ đây? Chần chừ tới lui, liền chờ được nàng.
Trọng Đình Xuyên nhanh chóng phác hoạ, nhưng đến khi vẽ ngũ quan thì lại có chút khó khăn.
Đem bút ném sang một bên, hắn tỉ mỉ nhìn bức họa còn chưa hoàn thành trên thư án, lại nhìn về phía tiểu cô nương, hắn vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cẩn thận ngẫm nghỉ một hồi, hắn rốt cục phát hiện ra một chuyện.
Biểu tình của tiểu cô nương không đúng.
So với lần nàng hái cỏ trong mưa tuyết ở trạch viện thì kém xa.
Lần trước nàng cười đến vui sướng mà thỏa mãn.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, nghiêm túc, có chút giống với gương mặt của những binh sĩ ở thao trường khi duyệt binh.
Trọng Đình Xuyên mày kiếm nhíu lại, nâng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm nói: “Ngươi cười lên thử xem.”
Nếu đã là vẽ bộ dáng của nữ tử hắn vừa ý, thì dù sao cũng phải vẽ bộ dáng lúc tươi cười mới được.
Bằng không, lừa gạt Hoàng đế thế nào được?
Ly Nam Khê vẫn luôn yên tĩnh ngồi một bên để hắn phác họa.
Đôi mắt lại nhìn chằm chằm bức tường đối diện suy tư, đột nhiên nghe hắn nói ra một câu như vậy.
Đây chẳng phải là làm khó nàng hay sao a.
Cả người nam tử lộ ra một cỗ khí thế người sống chớ đến gần, vừa tự phụ vừa xa cách, lạnh lùng đến nỗi không khí trong phòng cũng đóng băng, người ngồi trong phòng cũng vì vậy mà khẩn trương vạn phần.
Tình huống như vậy, nàng cmn cười thế nào được?!
Ly Nam Khê yên lặng nhìn Trọng Đình Xuyên nửa ngày cũng không tìm ra lý do thoái thác thích hợp.
Thấy thần sắc của tiểu cô nương càng thêm mất tự nhiên, Trọng Đình Xuyên âm thầm nghi hoặc, mày kiếm nhíu chặt, hàn ý lại càng tăng thêm.
Ly Nam Khê nhìn ra được hắn đang chuẩn bị tức giận, trong lòng thất kinh, vội vàng nở một nụ cười.
Nụ cười kia quá mức miễn cưỡng! Tuy là Trọng Đình Xuyên không am hiểu giao tiếp cùng nữ tử, cũng nhìn ra là nàng đang không được tự nhiên.
“Ngươi có gì khó xử sao?” Trọng Đình Xuyên trầm giọng hỏi.
Ly Nam Khê vội vàng đáp: “Không có.”
Nàng trả lời quá mức nhanh chóng làm Trọng Đình Xuyên nghĩ tới bộ dáng nơm nớp lo sợ của binh sĩ khi đối mặt với hắn.
Tay hắn chống đỡ lên bàn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: “Ngươi cứ coi như ta không có ở đây đi.”
Xưa nay hắn nói chuyện mạnh mẽ hữu lực, nhưng những lời này nói ra có chút mơ hồ, âm lượng lại nhỏ.
Cũng may Ly Nam Khê ly đến gần, cho nên nghe được rất rõ ràng.
Ly Nam Khê đình trệ trong chốc lát mới phản ứng lại.
Sợ chính mình nghe lầm, nàng hỏi nhỏ: “Đại nhân muốn ta —— coi như ngài không có ở đây?”
Nếu người khác để hắn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Trọng Đình Xuyên sớm đã phát hỏa, phất tay rời đi.
Nhưng khi người hắn đối mặt lại là tiểu cô nương nũng nịu như này……
Hắn còn có thể như thế nào đây?
Trọng Đình Xuyên nâng tay xoa nhẹ ấn đường, đề bút nhàn nhạt nói “Ừ”.
Sợ tiểu nha đầu vẫn không hiểu ý tứ của mình, hắn chỉ có thể nhẫn nại nói: “Nếu có thể làm ngươi thả lỏng, cứ coi như ta không ở đây là được.”
Ly Nam Khê lúc này mới hiểu được, rốt cuộc người trước mắt có ý gì.
Nàng hoàn toàn không dự đoán được một người lạnh lùng như hắn lại có thể đưa ra biện pháp như vậy để gạt bỏ sự căng thẳng của nàng.
Nghiêm túc mà nói, hắn như vậy, có điểm đáng yêu~
Ý niệm này đột ngột xuất hiện làm Ly Nam Khê bỗng nhiên cứng lại.
Đợi nàng phản ứng lại, càng nhìn nam tử trước mắt, nàng càng cảm thấy cái ý niệm kia của mình vớ vẩn đến cực điểm, nhịn không được nở nụ cười.
Trọng Đình Xuyên thấy lời nói kia quả nhiên có hiệu quả, liền biết nàng là thật sự rất sợ hắn, bất đắc dĩ âm thầm thở dài.
Thừa dịp nụ cười còn hiện diện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương, hắn nhanh chóng nâng bút hoàn thành bức họa.
Tự mình kiểm tra một hồi, cảm thấy không có sơ hở gì quá lớn, Trọng Đình Xuyên kêu Ly Nam Khê tới cùng xem, “Như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên hắn họa một nữ tử, chính hắn cũng có chút không nắm chắc.
Dù sao cũng là vật trình lên Hoàng đế, chung quy không thể quá kém.
Tuy vừa trải qua một trận hoảng loạn, nhưng lúc này Ly Nam Khê đối mặt với hắn lại không quá khẩn trương như trước.
Mặc dù bây giờ hai người cách nhau chưa quá ba thước, nàng vẫn có thể tương đối trấn định.
Thấy nam tử trước mặt coi trọng chuyện vẽ tranh như vậy, Ly Nam Khê liền hảo tâm giúp hắn nhìn thử.
Tuy nét bút của hắn vừa thô vừa bay bổng, nhưng bức họa lại rất nhu hòa và ôn nhã.
Bởi vì hắn cố ý nên tướng mạo của nữ tử trong tranh tương đối khác so với nàng, chỉ có nụ cười cùng đuôi lông mày cong cong kia là có chút giống.
Ly Nam Khê thở dài: “Thật xinh đẹp.”
Trọng Đình Xuyên thu lại mấy tờ giấy trên thư án.
Nghe nàng nói nữ tử trong tranh đẹp, hắn liền liếc mắt nhìn bức họa một cái, nói với Ly Nam Khê: “Vẫn không bằng một phần của ngươi.” (anh lấy lòng vợ lộ liễu quá nha~~)
Tuy tướng mạo của Ly Nam Khê từ nhỏ đến lớn được rất nhiều người khen, nhưng lúc này cũng không khỏi sửng sốt.
Không biết vì sao, trăm ngàn câu ca ngợi kia đều không sánh bằng một câu nói nhàn nhạt mà kinh tâm động phách của hắn.
Trọng Đình Xuyên đem bức họa đặt lên bàn chờ cho nét mực khô thì thấy Ly Nam Khê bên cạnh xoa nhẹ đầu gối.
Có lẽ vừa rồi nàng giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài nên sợ là chân đã tê rần, liền lấy trà từ trong hộc bên cạnh ra, hỏi: “Có muốn uống một chén trà không?”
Ly Nam Khê nhớ đến tỷ tỷ còn chờ ở bên ngoài nên không muốn tiếp tục trì hoãn, uyển chuyện từ chối: “Đa tạ đại nhân.
Ta không khát.”
Trọng Đình Xuyên có chút phức tạp nhìn lướt qua hai chân của tiểu cô nương, khóe môi khẽ động, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Nói xong hắn liền gọi Thường Phúc lại đây để đưa Ly Nam Khê cùng Thẩm Vĩ ra cửa.
Thẩm Vĩ bị Trọng Đình Xuyên phạt đứng ở trên bàn đá, hai tay để thẳng tắp bên hông, mặc dù khóc đến khản cổ nhưng từ đầu tới cuối đều không dám lơi lỏng.
Ly Nam Khê lúc trước bất quá chỉ là ngồi một lát chân đã tê dại, hắn bị giằng co lâu như vậy, hai chân có lẽ đã sớm không còn tri giác.
Hắn nói cái gì cũng không chịu tự mình đi, náo loạn muốn Ly Nam Khê ôm hắn.
Trọng Đình Xuyên hướng Thường Phúc liếc một cái.
Thường Phúc liền trực tiếp đem Thẩm Vĩ nhấc lên, đi vài bước ra khỏi sân, đem hắn ném cho nha hoàn cùng bà tử của Thẩm gia.
Thẩm Vĩ lúc trước khóc đến mức cuồng loạn, cổ họng sớm đã nói không ra lời.
Nhưng mặc dù đã bị như vậy, lúc được bà tử cõng trên lưng hắn vẫn còn sức gào rống: “Chuyện hôm nay ai cũng không được nói ra ngoài! Ai dám tiết lộ dù chỉ nửa chữ, ta liền xé nát miệng của hắn!” Chuyện hôm nay quá mức mất mặt.
Hắn tuyệt đối không thể để cho người khác biết!
Hắn ở bên kia kêu la om sòm, Tứ cô nương bên này lại lo lắng tình cảnh vừa rồi của Ly Nam Khê.
Ly Nam Khê cười trấn an nàng: “Không có gì.
Muội vừa rồi chỉ là cùng đàm luận một bức họa cùng chủ nhân sân viện kia.
Sau đó hắn liền để bọn muội đi.”
“Thật sự?” Tảng đá trong lòng Tứ cô nương cuối cùng cũng rơi xuống, “Ta thấy đã qua một thời gian rồi mà muội còn chưa ra, chỉ sợ muội bị người ta làm khó dễ.
Muốn đi vào tìm muội nhưng lại không được.”
Ly Nam Khê biết tỷ tỷ là thật tâm lo lắng cho nàng, liền ôn cánh tay của tỷ tỷ, “Tất nhiên là như thế.
Chủ nhân nơi đây là võ tướng, không hiểu về họa cho lắm, biết được muội là nữ nhi Ly gia nên mới muốn muội nhìn giúp.”
Lời này của nàng nói nửa thật nửa giả, bất quá Tứ cô nương lại tin.
Dù sao tổ phụ các nàng cũng là Ly Đại học sĩ.
Học trò Ly Đại học sĩ khắp thiên hạ, Ly gia ở kinh thành cũng rất có danh vọng.
Con cháu Ly gia có thể thừa sức giúp một mãng phu bình phẩm một bức tranh.
Đi được vài bước, Tứ cô nương bỗng quay đầu lại nhìn về phía cổng của sân viện vừa rồi.
Lại thấy bên trong cánh cửa có một nam tử cực kỳ cao lớn đang nhìn về phía bên này.
Ánh mắt của hắn cực kỳ lãnh lệ, mặc dù ở xa như vậy vẫn làm cho người khác cảm thấy lãnh lẽo đến tâm can.
Tứ cô nương kinh hãi tột độ, nhịn không được toàn thân run rẩy, vội vàng nghiêng mặt tránh đi.
Ly Nam Khê phát giác tỷ tỷ khẩn trương, muốn quay đầu lại xem có chuyện gì thì lại bị Tứ cô nương giữ chặt, vội vàng rời đi.
.