Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

chương 97: 97: chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ là ban ngày quá mệt mỏi, Lệ Nam Khê vốn định đọc sách đợi Trọng Đình Xuyên về, nhưng nàng lại cầm sách ngủ quên lúc nào không biết

Lúc Trọng Đình Xuyên bước vào phòng liền thấy tay nàng cầm cuốn sách, dựa vào giường nghỉ ngơi.

Trên bàn trước giường còn đang đặt ngay ngắn hai bộ chén đũa, rõ ràng là nàng vẫn chưa dùng bữa, đang đợi hắn về cùng nhau ăn.

Nếu là trước kia, Trọng Đình Xuyên nhất định sẽ không quấy rầy nàng, lấy sách trong tay nàng ra, sau đó đỡ nàng nằm xuống ngủ, lúc nào nàng đói thì ăn.

Nhưng hiện tại Lệ Nam Khê đang mang thai, nếu không ăn một chút gì đó sợ là sẽ có hại cho cơ thể.

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hắn nhẹ giọng đánh thức nàng, đỡ nàng ngồi dậy, hai người dựa vào tháp ăn một chút.

Lúc dùng bữa Lệ Nam Khê vẫn buồn ngủ, Trọng Đình Xuyên đút cho nàng ăn một chút cháo để lấp đầy bụng, còn hắn ăn đại mấy cái bánh bao chiên rồi cùng nàng đi ngủ.

Lão phu nhân đã lên tiếng, Lệ Nam Khê không có gì làm thì đến chỗ bà chơi.

Trọng Đình Xuyên cũng có ý này.

Thứ nhất Lệ Nam Khê đã mang thai được ba tháng, đi lại đi lại căn bản không có gì khó khăn, bây giờ vận động thì càng có ích cho sau này.

Thứ hai nếu Lệ Nam Khê một thân một mình đợi trong quốc công phủ, chẳng thà thường xuyên đến chỗ của lão phu nhân ngồi.

Bây giờ đã sắp đến năm mới, sự tình trong các phòng các viện cũng rất nhiều, nếu Lệ Nam Khê ở Thạch Trúc uyển sẽ không tránh khỏi phải vội vàng chuẩn bị mọi thứ, hiện tại có thể thường xuyên đến xin lão phu nhân chỉ giáo, thuận tiện mời bà giúp đỡ xử lý ít việc vặt vãnh.

Buổi sáng, Lệ Nam Khê dùng bữa xong liền đi qua Trung Môn.

Đến nơi, nghe nói lão phu nhân còn chưa dậy, bảo nàng đợi một lát, Lệ Nam Khê tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đi đến noãn các gần đó, yên lặng uống trà đợi.

Lữ ma ma tự mình mang điểm tâm đến cho nàng ăn.

Biết Lệ Nam Khê đang mang thai nên Lữ ma ma bảo người làm điểm tâm khẩu vị nhẹ, miễn cho ngọt quá nàng nuốt không trôi.

Đợi đến khi điểm tâm được mang lên, Lữ ma ma lại tự mình hầu hạ Lệ Nam Khê dùng điểm tâm.

Quách ma ma thấy thế liền nháy mắt với mọi người, dẫn những người khác đang đợi hầu hạ lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người Lữ ma ma và Lệ Nam Khê, Lữ ma ma nói nhỏ: "Lục thiếu phu nhân đừng nghĩ nhiều.

Lão phu nhân không phải là không muốn gặp ngài, cũng không phải là cố tình gây khó dễ.

Chỉ là thân thể lão phu nhân khó chịu, không dậy nổi."

Lời này khiến cho Lệ Nam Khê hết sức kinh ngạc, quay sang hỏi: "Tổ mẫu bị làm sao? Hôm qua không phải còn rất tốt sao?"

"Cũng không phải vậy.” Lữ ma ma thở dài: “Ngày hôm qua đúng là vẫn rất tốt, buổi tối cũng không biết thế nào lại đột nhiên bị tiêu chảy.

Mặc dù đã uống thuốc rồi, nhưng cơ thể vẫn có chút suy nhược.

Sáng nay dậy không nổi.

"

“Chẳng lẽ là bị cảm?” Lệ Nam Khê suy nghĩ nói: “Hay là ăn phải vật gì khó tiêu hóa? Có thỉnh đại phu xem chưa?"

"Đã xem qua rồi.” Lữ ma ma vội vàng nói: “Tối hôm qua đã mời đại phu, tại vì lão phu nhân nghĩ không phải chuyện gì lớn quan trọng cho nên mới không cho nói với bên quốc công phủ biết.” Bà có chút do dự nói: “Có điều đại phu nói..."

"Thế nào?"

"Đại phu nói là do ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ nên mới bị.” Lúc trước nếu Lữ ma ma chịu mở miệng cũng đã định nói hết cho Lệ Nam Khê biết cho nên bây giờ cũng không giấu diếm, đè thấp giọng nói: "Lão phu nhân đều là ăn những thứ thường ngày hay ăn.

Chỉ có hôm qua đại phu nhân sai Trịnh di nương đến tặng cho lão phu nhân một đĩa táo."

Lúc nãy Lệ Nam Khê thấy Lữ ma ma cố ý hầu hạ bên cạnh, trong lòng liền có tính toán.

Quách ma ma có thể nhìn ra Lữ ma ma có lời muốn nói với nàng, tất nhiên nàng cũng có thể nhìn ra.

Có điều nàng cũng không nghĩ sự tình lại như thế này.

Hôm qua Lệ Nam Khê nhớ Nhạc ma ma bảo Thu Anh cố ý nói chuyện Trịnh di nương đi tới Trung Môn, sau khi về nàng lại hỏi Nhạc ma ma: "Sao ma ma cố ý nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ có gì không đúng sao?"

Nhạc ma ma lúc đó mới nói: "Không phải có gì không đúng.

Chỉ là bình thường Trịnh di nương không mấy khi ra mặt làm những chuyện này.

Bây giờ nhìn thấy phu nhân cho nàng đem đồ đi tặng cho bên Cựu Trạch cũng không biết cụ thể là làm gì?"

Bởi vì chuyện này không có kết luận được gì nên Lệ Nam Khê cũng không quá coi trọng, dù sao Nhạc ma ma cũng chỉ là trực giác cảm thấy không đúng.

Nhưng bây giờ nghe tin lão phu nhân bị tiêu chảy sau khi ăn đồ do Trịnh di nương đưa tới, Lệ Nam Khê cảm thấy chuyện này sợ là không đơn giản như vậy, liền hỏi Lữ ma ma lão phu nhân rốt cuộc là có chủ ý gì.

"Lão phu nhân cũng không dám khẳng định là phải nàng không." Thần sắc của Lữ ma ma khó nén được vẻ lo lắng: "Đĩa táo ngày hôm qua chỉ dùng táo đỏ chưng chín, sau đó trộn với quế hoa đường.

Lão phu nhân nghĩ là do điểm tâm buổi chiều, nhưng mà đĩa cũng đã rửa sạch sẽ không biết có phải do vật kia không."

Hai người nói chuyện một lúc thì một nha hoàn bên cạnh lão phu nhân đến nói lão phu nhân đã thức dậy, bảo lục thiếu phu nhân hiện tại qua đó.

Lữ ma ma đỡ Lệ Nam Khê đứng dậy đi tới phòng lão phu nhân.

Do không khỏe cả đêm nên hôm nay thần sắc của lão phu nhân khá kém, sắc mặt không hồng hào như trước, đôi mắt cũng có quầng thâm nhàn nhạt.

Tinh thần không tốt lắm, mệt mỏi không muốn nói chuyện.

Thấy Lệ Nam Khê đến thì chỉ nói một câu "Tư Tư tới rồi" rồi bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Lệ Nam Khê hỏi cụ thể mọi chuyện.

Lão phu nhân hiển nhiên cũng cảm thấy đĩa táo đỏ có vấn đề liền nói với nàng: "Chắc là ta không để ý ăn trúng điểm tâm lạnh, kết quả làm tổn thương dạ dày." Lúc nói đến chuyện này cũng rất không vui.

Điểm tâm lạnh đương nhiên là ám chỉ đồ từ quốc công phủ một đường xa đưa tới.

Lệ Nam Khê không thể hiểu được rốt cuộc chuyện kia là như thế nào, đến tột cùng là cái thứ kia thật sự có vấn đề hay là lão phu nhân bị tiêu chảy là vì nguyên do khác.

Nếu quả thật có vấn đề thì không biết có liên quan đến Lương thị không hay là do Trịnh di nương tự mình chủ trương...

Trong đầu không có kết luận, Lệ Nam Khê tuyệt đối sẽ không đưa ra kết luận, không nhắc chuyện đó nữa, nói: "Thân thể tổ mẫu không khỏe cần phải cẩn thận một chút.

Không bao lâu nữa là đã sang năm mới, sợ là còn phải ăn nhiều.

Nếu không dưỡng dạ dày cho tốt sợ là càng thêm khó khăn." Nói rồi lại sai người đến Trương phủ mời người.

Có Trương lão thái y ở nhà thì tốt, hắn không ở đó thì mời Trương thái y cũng được.

Thật không khéo, gã sai vặt trở lại bẩm nói cả hai phụ tử đều đã vào cung, không có ở nhà.

Lệ Nam Khê đang nghĩ cách, chợt nghe lão phu nhân nhẹ giọng gọi nàng.

Lệ Nam Khê liền đi đến ngồi bên cạnh lão phu nhân.

"Tư Tư đừng gấp, chỉ là bệnh nhẹ thôi, uống hai phương thuốc xong đã khỏe hơn nhiều.

Ta nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa là ổn thôi." Trọng lão phu nhân nói: "Ta chỉ muốn hỏi một câu, thường ngày phu nhân làm việc thế nào?"

Loại thời điểm này Lệ Nam Khê không tiện nói tốt hay không tốt.

Nàng mới đến quốc công phủ bao lâu? Trong lòng lão phu nhân tất nhiên đã có chủ ý của mình, nếu nàng nói thì có hơi không công bằng, sợ là không được tốt lắm.

Trong lòng Lệ Nam Khê cân nhắc, trên mặt vẫn mỉm cười: "Bình thường phu nhân rất nghiêm khắc, nha hoàn bà tử đều rất nghe lời.

Nhưng có khi phu nhân quá nghiêm khắc, các nàng cũng sẽ oán giận một phen."

Lời này chỉ đơn thuần phụ thuộc vào cách hiểu của lão phu nhân.

Nếu như lão phu nhân cho rằng chuyện này là do Lương thị làm, tự nhiên sẽ chú ý tới câu trước.

Còn nếu lão phu nhân nghĩ vấn đề là của Trịnh di nương thì sẽ chú ý đến câu thứ hai.

Chờ một lúc lâu, nàng mới nghe thấy lão phu nhân nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

"Ta cũng biết là nàng ta hơi nghiêm khắc.

Có điều nếu nàng ta muốn làm thì sẽ không để lộ nhiều sơ hở như vậy.

Hẳn là người bên dưới không vừa ý với cách làm của nàng ta nên trung gian mới xảy ra chuyện."

Lệ Nam Khê chỉ yên lặng lắng nghe, không nói đúng cũng không nói sai.

Thấy nàng ngồi ngay ngắn, Trọng lão phu nhân cười nói: "Tư Tư đừng sợ.

Ta chỉ là hỏi con mấy câu thôi, con mới đến bao lâu? Có thể biết được cái gì chứ? Huống chi con và mẫu thân con cũng không quá hợp nhau sợ là không hiểu được tính tình của nàng."

"Mẫu thân" trong miệng bà đương nhiên là ám chỉ đích mẫu Lương thị của Trọng Đình Xuyên.

Lệ Nam Khê cảm thấy cách xưng hô này nghe không thuận tai, liền sờ chén trà nhấp một ngụm, làm nhuận họng mới nói: "Ta và phu nhân không thân thiết lắm.

Có điều, hiện tại ta đang mang thai, lục gia căn dặn ta đừng quan tâm nhiều chuyện, chỉ cần tập trung dưỡng thân thể thật tốt mới tốt, cho nên gần đây không qua chỗ của phu nhân."

"Cái này cũng đúng.” Trọng lão phu nhân trầm ngâm gật đầu.

Tối hôm qua lão phu nhân sinh bệnh nhưng cố tình không cho đi làm phiền người bên quốc công phủ, cho nên mọi người trong quốc công phủ đều không hay biết chuyện này.

Mãi cho đến sáng nay mời đại phu Hồi Xuân đường đến xem cho lão phu nhân một chuyến thì bên quốc công phủ mới nhận được tin tức.

Không lâu sau, nha hoàn bên ngoài bẩm báo Lương thị dẫn người đến thăm bệnh.

Lệ Nam Khê liền tính cáo từ rời đi, giải thích với lão phu nhân: "Lúc trước không nói cho phu nhân biết chuyện ta mang thai, hôm qua bà ấy nghe người báo sợ là sẽ không vui.

Buổi chiều ta lại đến thăm tổ mẫu."

Lão phu nhân lúc này đang lo lắng nàng đang mang thai, nghe xong tất nhiên sẽ đồng ý, lại nói: “Buổi chiều nếu thấy thoải mái thì đến đây, nếu không thoải mái thì không đến cũng được."

“Đương nhiên là muốn tới gặp ngài.” Lệ Nam Khê không nhiều lời, cam đoan rồi rời khỏi phòng.

Lúc ra tới cửa, đúng lúc đụng phải Lương thị đang chuẩn bị bước vào.

Sắc mặt của Lương thị cực kỳ khó coi, sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, đôi mắt hung hăng như muốn đục khoét Lệ Nam Khê một phen, nhìn nàng từ đầu đến chân, không nói một lời để nha hoàn vén rèm lên.

Bà không nói chuyện với Lệ Nam Khê, Lệ Nam Khê càng thoải mái và dễ chịu hơn.

Nàng khoan thai trở về Thạch Trúc uyển, lại an bài mọi việc của ngày hôm nay, sau đó định nghỉ trưa một lát rồi đi thăm lão phu nhân một chuyến.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, thật vất vả mới an bài ổn thỏa mọi việc, ai ngờ ngũ thiếu phu nhân Ngô thị lại đến đây.

Lệ Nam Khê vốn muốn nói thân thể mình không khỏe nên từ chối gặp, nhưng không ngờ đối phương còn dẫn theo Trọng Lệnh Nguyệt đến.

Thành thật mà nói, Lệ Nam Khê vẫn rất thích tiểu cô nương nhu thuận khả ái Trọng Lệnh Nguyệt, nghe nói nàng cũng đến, không đành lòng để nàng đi một chuyến vô ích liền cho người mời Ngô thị vào.

Ngô thị rõ ràng là trước lạ sau quên.

Lần này đến đây không còn câu nệ như lần trước nữa, thấy Lệ Nam Khê liền hỏi: "Hôm nay lục thiếu phu nhân có rảnh không? Ngươi đang mang thai nhất định là sẽ không muốn ăn uống, chỉ qua loa cho xong.

Ngươi xem ngươi gầy như vậy, dù sao cũng phải ăn nhiều một chút, nếu không thì hại thân, thân thể đã không tốt thì sao hài tử tốt được? Ngươi phải ăn nhiều vào, ngươi nhìn đi, hiện tại Nguyệt nhi còn ăn nhiều hơn ngươi nữa."

Nàng vốn là một người nóng tính, đùng đùng nói một hơi liền có chút không thở được.

Kim Trản trợn mắt há mồm nhìn, quên bưng chén trà tới, quay đầu nói nhỏ với Lệ Nam Khê: "Ngũ thiếu phu nhân đúng là lợi hại."

Nhạc ma ma tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng cười hắc hắc rồi vội vàng bưng trà qua.

Lệ Nam Khê cười nhìn Ngô thị: "Tâm tình của ngũ thiếu phu nhân hôm nay có vẻ rất tốt? Sao muốn tới chỗ ta vậy?"

"Đừng nhắc nữa.

Cả sáng nay một hai người bọn họ đều bày sắc mặt, ta đi đâu cũng cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ có thể đến chỗ ngươi nghỉ một chút." Ngô thị thấy bên cạnh có một cái đĩa nhỏ có hạt hướng dương sấy, không khách khí cầm một nắm rồi nhét một ít vào tay Trọng Lệnh Nguyệt.

Nàng vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Lão phu nhân bị bệnh nên không vui, phu nhân đến chỗ lão phu nhân bị bà ấy làm khó dễ cho nên phu nhân cũng không vui.

Hai người đều trầm mặc, ta làm sao dám gây chuyện cho nên mới đến chỗ ngươi.

Chỉ là hạt dưa này không tệ, từ đâu tới vậy?"

"Nếu ngũ thiếu phu nhân thích thì cứ cầm lấy mà ăn.

Hạt dưa là do Vạn quản sự lấy đưa cho trù phòng sấy." Lệ Nam Khê gọi Ngân Tinh bảo nàng gói lại cho Ngô thị, lại hỏi Ngô thị: "Lão phu nhân bày sắc mặt cho phu nhân xem sao?"

"Còn không phải à?" Ngô thị nhả vỏ hạt ra cái đĩa bên cạnh, nói: "Cũng không biết tại sao hôm nay phu nhân nói gì, lão phu nhân cũng không thuận theo.

Cứ hai ba câu là bác bỏ.

Trước kia đâu có như vậy đâu, đúng là kỳ lạ."

Lệ Nam Khê nghe xong mới biết những gì mình nói với lão phu nhân là đúng, tuy rằng lão phu nhân nói ngoài miệng giống như là đang tin tưởng Lương thị nhưng hiển nhiên lại có một ít không hờn không giận với Lương thị.

Lệ Nam Khê không tỏ thái độ ra như vậy lại hợp ý của lão phu nhân.

Lệ Nam Khê còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên trong tay cảm thấy ấm áp, rồi tay nàng bị nhét một thứ gì đó.

“Lục thiếu phu nhân cũng ăn đi.” Trọng Lệnh Nguyệt ở bên cạnh khẽ nói, chớp chớp đôi mắt to: “Ăn ngon lắm.”

Lệ Nam Khê mở tay ra xem thì nhìn thấy trong tay nàng là hai hạt hướng dương, lại nghĩ đến Trọng Lệnh Nguyệt cảm thấy ăn ngon nên cũng mang tới cho nàng.

“Được.” Nàng cầm bàn tay mềm mại của tiểu cô nương, gọi người đặt thêm hai đĩa hạt dưa bên cạnh, kéo Trọng Lệnh Nguyệt đến bên cạnh: “Chúng ta cùng nhau ăn.”

Ngô thị cũng không quá mức để ý Trọng Lệnh Nguyệt theo Lệ Nam Khê hay ngồi bên cạnh nàng.

Nàng đúng là đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đến tìm người nói chuyện.

Vừa nói chuyện của Lương thị xong, nàng liền nói sang chuyện khác, không để chuyện đó trong lòng.

Buổi chiều lúc Lệ Nam Khê đến chỗ của lão phu nhân, còn chưa vào cửa đã bị Lữ ma ma nhỏ giọng gọi lại.

Lữ ma ma nói, buổi sáng sau khi trở lại quốc công phủ, Trịnh di nương bị Lương thị bắt đóng cửa cấm túc.

Nghe nói là lúc ở chỗ của lão phu nhân, Trịnh di nương làm việc thiếu cẩn thận, gần ra khỏi viện lại đụng phải Lương thị cho nên bị phạt cấm túc trong viện mười ngày không được ra ngoài.

Lữ ma ma cũng biết lặng lẽ nói với nàng cũng vô ích nên chỉ nói mấy câu rồi thôi, không nói rõ ràng cũng không giải thích kỹ tình hình bên trong.

Chỉ là tiền căn hậu quả thế nào chỉ cần nàng hơi ngẫm lại một chút là hiểu.

Quách ma ma nói với Lệ Nam Khê: "Phu nhân làm chuyện này có hơi quá."

Rất rõ ràng là Lương thị muốn mượn việc xử trí Trịnh di nương để chứng tỏ mình vô tội, nhưng đôi khi càng “tỏ thái độ” rõ ràng lại càng khiến người ta nghi ngờ.

Lệ Nam Khê cũng đồng ý cách nói của Quách ma ma.

Thật ra mà nói, trước đây Lương thị làm việc tương đối trầm ổn, nhất định sẽ không nóng vội kích động như vậy.

Có điều ngẫm lại thì hôm nay lúc nhìn thấy Lương thị, sắc mặt bà cực kỳ khó coi, Lệ Nam Khê đoán đêm trước Lương thị bị cái gì kích thích cho nên hôm nay làm việc mới không bình tĩnh dẫn đến mọi chuyện thành ra như thế này.

Gấp gáp rửa sạch cho bản thân sẽ chỉ làm cho lão phu nhân càng thêm nghi ngờ bà.

Trước kia lão phu nhân vốn dĩ còn có thể nghĩ Lương thị không cần phải táy máy tay chân lên cái ăn cái mặc, nhưng nhìn Lương thị hốt hoảng để Trịnh di nương "gánh tội thay" như vậy sợ rằng sẽ suy nghĩ khác.

Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, Trừ tịch cũng dần dần đến gần.

Mạnh Mạn Vũ tuy bị phạt trượng nhưng thân thể vẫn khỏe sau một thời gian ngắn chịu đựng cuối cùng cũng đã gần như hồi phục.

Trọng nhị lão gia không biết đã dùng cách gì đi cầu nhị phu nhân Từ thị để Từ thị vậy mà lại chủ động cầu tình cho Mạnh Mạn Vũ trước mặt lão phu nhân.

Trọng lão phu nhân chấp thuận khẩn cầu của Từ thị, cho Mạnh Mạn Vũ sau khi khỏe mạnh thì đến hầu hạ Từ thị.

Có điều sau đó thân phận của Mạnh Mạn Vũ cũng được quyết định, chỉ là một nha hoàn hầu hạ bên người Từ thị, tên cũng không đổi, chỉ gọi là "Mạnh Nữ" —— Đây là chủ ý của Từ thị mà lão phu nhân cũng đã đáp ứng.

Chuyện của nhị phòng Lệ Nam Khê không quan tâm nhiều.

Nàng nghe chuyện này xong lại hỏi tới Sam nhi, biết được sau này Sam nhi sẽ do Từ thị tự mình dạy dỗ xong rồi không nói gì nữa.

Tháng chạp, bệnh ho của Lệ lão phu nhân cũng dần khỏi hẳn.

Bà cố ý chuẩn bị hai phần lễ vật, một đưa tới cho Lệ Nam Khê, một đưa đến Trương phủ cho Trương thái y.

Lệ Nam Khê vốn nghĩ tổ mẫu làm như vậy thì quá khách khí.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Lệ lão phu nhân làm như vậy có lẽ là để Trọng Đình Xuyên nhìn nên không nói gì nữa, dù sao thì Trương gia cũng là bằng hữu của Trọng Đình Xuyên.

Đến ngày Trừ tịch, nhà nhà đều bắt đầu bận rộn, náo nhiệt hẳn lên.

Vừa sáng sớm liền treo đèn lồng lên, người nào cũng tươi cười, tràn ngập trong bầu không khí vui mừng.

Hôm qua Lệ Nam Khê bảo Quách ma ma phát ngân lượng cho tất cả mọi người trong Thạch Trúc uyển và ngoại viện, phát cho mỗi người một nửa nguyệt ngân.

Đây là nàng cho riêng để mọi người sang năm đều tốt lành.

Mỗi người đều có chút tiền dư trong tay để mua chút thức ăn đồ dùng.

Hôm nay mọi người thấy Lệ Nam Khê thì đều rất vui vẻ, không ngừng nói lời chúc phúc.

Lệ Nam Khê lại bảo Quách ma ma chuẩn bị nhiều giấy đỏ làm thành những bao giấy nhỏ, bỏ vào trong một đồng tiền.

Hễ gặp nha hoàn bà tử nào chúc phúc thì phát một cái, tuy là không nhiều lắm nhưng cũng vui vẻ.

Lúc Kim Trản nhận được liền vội vàng nhét hồng bao vào túi, cười nói: "Thiếu phu nhân thật là hào phóng.

Đầu tiên là tăng thêm bạc cho chúng nô tỳ, bây giờ lại thưởng thêm." Sau đó lại hỏi: "Nô tỳ nói thêm mấy lời cát tường cho thiếu phu nhân, vậy thiếu phu nhân có thể cho nô tỳ thêm mấy bao không?"

Lệ Nam Khê cười nói: "Người khác thì có thể, còn ngươi thì không."

Kim Trản biết là nàng đang nói giỡn, cố tình tỏ vẻ đau khổ nói: "Tại sao vậy?"

Quách ma ma đúng lúc cầm một lọ hoa đi vào, nghe nàng hỏi thì nói: "Cũng đơn giản, chỉ vì ngươi nói quá nhiều.

Nếu ngươi cứ nói một lần lại thưởng một lần thì dù có nhiều bạc hơn nữa cũng không đủ."

Mọi người trong phòng đều bật cười, lúc đầu Kim Trản còn muốn bày ra bộ mặt đau khổ nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được cười.

Náo loạn một lúc, Quách ma ma bắt đầu hầu hạ Lệ Nam Khê rửa mặt, chải đầu thay y phục.

Hôm nay trong cung tổ chức trừ tịch yến, hai người đế hậu sẽ cùng chúc mừng đám quan lại.

Thân là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, người Trọng gia cũng được tham dự.

Người khác thì không nói nhưng Trọng lão phu nhân, Trọng Đình Xuyên, Lệ Nam Khê, Lương thị còn có Trọng nhị lão gia và Từ thị nhất định phải tham gia.

Từ sáng sớm Trọng Đình Xuyên đã phải vào cung.

Bởi vì muốn thiết Trừ tịch yến nên việc canh phòng của thủ vệ ngự lâm quân càng khó khăn hơn bình thường.

Hắn và tổng thống lĩnh, hữu thống lĩnh hôm nay đều phải có mặt, sớm sắp xếp người bố trí canh phòng cho buổi tối, nhất định phải khống chế được tình hình tối nay để bất luận có chuyện gì ngoài ý muốn đều có thể ứng phó.

Trọng Đình Xuyên cố tình an bài Vạn Toàn tính tình trầm ổn nhất và Thường Khang hộ tống Lệ Nam Khê tiến cung.

Nhìn canh giờ vẫn còn sớm, Lệ Nam Khê nói với Quách ma ma: "Không vội.

Vốn là tiệc tối, bây giờ tiến cung thì còn sớm quá, đợi sau khi ngọ thiện xong rồi chuẩn bị cũng không muộn."

Quách ma ma rất khẩn trương: "Hôm nay là lần đầu tiên thiếu phu nhân lấy thân phận quốc công phu nhân xuất hiện ở yến tiệc vẫn nên sớm chuẩn bị đi.

Lỡ đâu không thích hợp còn sớm chỉnh sửa cho kịp."

"Vậy cũng quá sớm rồi!" Nhạc ma ma bước vào phòng nói: "Theo như ngươi nói thì thiếu phu nhân sẽ phải mặc xiêm y nặng nề, mang trâm nặng nề, bị đè ép từ lúc này đến tối sao? Ngươi không đau lòng cho thiếu phu nhân nhưng mà ta đau."

Nhạc ma ma nói rồi liền bưng một chén canh ấm đến trước mặt Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân chúng ta uống canh, đừng để ý đến bà ấy."

Giọng điệu này của Nhạc ma ma khiến mọi người bật cười, Quách ma ma ngẫm lại thấy cũng có đạo lý liền nói: "Được rồi, vậy lát nữa hẵng chuẩn bị." Lại nói với Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân nghỉ trưa sớm một chút vậy thì buổi chiều có thể dậy sớm để có nhiều thời gian chuẩn bị."

Lần này Quách ma ma nói không sai, Lệ Nam Khê tất nhiên sẽ đồng ý.

Dạ tiệc trong cung sẽ bắt đầu vào giờ dậu, đang vào đông, trong kinh thành trời tối rất nhanh nên quan lại và mệnh phụ đều sớm tiến cung.

Thứ nhất là thừa dịp trời vẫn còn sáng làm quen tình hình trong cung miễn cho đến lúc yến tiệc bắt đầu lại xảy ra chuyện.

Thứ hai là cũng có thể giao hảo với người đến dự yến nhiều hơn.

Những người có thể tham gia cung yến đều là nhà quyền quý, quen biết một chút cũng có lợi.

Lệ Nam Khê đang mang thai nên không tính vào cung sớm nhất, nếu vậy thì phải đợi trong cung khá lâu, nàng sợ thân thể không chịu nổi.

Nhưng nàng tuổi còn trẻ, mặc dù thân là nhất phẩm quốc công phu nhân, nhưng mệnh phụ dự yến hầu hết đều là trưởng bối.

Nếu nàng đến quá muộn thì không nói được, cho nên mới chọn thời điểm không sớm không muộn, chừng giờ thân một khác liền đến ngoài cửa cung.

Lúc đến nơi, nàng mới hiểu mình thực sự đã lo lắng nhiều rồi.

Diệp ma ma đã đứng canh giữ ở cửa cung từ sớm, vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng nghênh đón nàng đi vào.

Đích thân bà đỡ nàng lên cỗ kiệu đã chuẩn bị tốt từ lâu, Diệp ma ma đi theo bên ngoài nói: "Sáng sớm nay nương nương đã lẩm bẩm hỏi thiếu phu nhân đâu, sợ ngài có nửa điểm ngoài ý muốn cho nên mới cố ý sai nô tỳ đợi ở đây.

Cỗ kiệu cũng chuẩn bị kỹ càng, sợ thiếu phu nhân ngồi khó chịu nên lót thêm hai lớp đệm gấm.

Đây là chủ ý của quốc công gia."

Nghe xong Lệ Nam Khê mới biết trước đó Trọng Đình Xuyên đã đến chỗ của hoàng hậu nương nương, sau khi suy nghĩ, có lẽ là hắn đã cố ý đến tìm hoàng hậu.

Trên mặt nàng có chút nóng lên, Lệ Nam Khê ngồi trong kiệu hỏi: "Lục gia hiện tại đang ở đâu?"

"Tả thống lĩnh còn đang thương nghị với tổng thống lĩnh, hiện tại không thể phân thân ra được.

Đợi lát nữa tới giờ dự tiệc mới có thể qua." Diệp ma ma nói.

Hôm nay vốn dĩ Trọng Đình Xuyên không phải làm nhiệm vụ, cho nên tới giờ dạ tiệc nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ dự tiệc.

Nghe nói hắn có thể ở bên cạnh Lệ Nam Khê cảm thấy bình tĩnh rất nhiều, cách rèm kiệu cười nói đa tạ với Diệp ma ma.

Diệp ma ma nghe giọng điệu của nàng đã thoải mái hơn nhiều, không khỏi cười khẽ.

Kỳ thực buổi sáng hoàng hậu từng hỏi Trọng Đình Xuyên, buổi tối muốn dự yến tiệc hay tiếp tục làm nhiệm vụ, nếu tiếp tục làm nhiệm vụ thì chỉ cần đảm bảo thị vệ có ở khắp nơi, không cần đến ứng phó với đám bá quan văn võ.

Nhưng nếu đến dự tiệc thì lại khác, hắn sẽ phải hư tình giả ý với mọi người, đương nhiên là phiền lòng rất nhiều.

Lúc đó Trọng Đình Xuyên không chút nghĩ ngợi liền chọn dự tiệc.

Trọng hoàng hậu hỏi hắn tại sao.

Hắn nói: "Tư Tư cũng đến.

Đây là lần đầu tiên nàng vào cung dự cung yến cho nên ta phải ở bên cạnh coi chừng nàng."

Trong lời nói bộc lộ ra tình cảm và sự quan tâm.

Trọng hoàng hậu rất vui mừng cũng rất hài lòng, lập tức phái người đến ngự thư phòng nói với bệ hạ một tiếng, tối nay bảo tổng thống lĩnh phụ trách là được, dù sao hắn cũng đang làm nhiệm vụ, nếu bận rộn quá thì nói hữu thống lĩnh hỗ trợ.

Bà không nhắc một chữ đến tả thống lĩnh.

Nhưng bệ hạ hiểu ý của nàng, để người đi truyền lời mang một tờ giấy trở về, trên đó viết một chữ "Chuẩn" thật to.

Chuyện này cứ thế mà quyết định.

Chỉ là Diệp ma ma không định nói cho Lệ Nam Khê nội tình trong đó, nghe vậy thì mỉm cười nói: "Tình cảm của quốc công gia và quốc công phu nhân thật sự rất tốt."

Lệ Nam Khê không ngờ Diệp ma ma lại nói như vậy.

Lúc này hai bên trái phải còn có tiểu thái giám khiêng kiệu cho nên nàng cũng không tiện nói thêm, chỉ khẽ cười.

Trong cung của hoàng hậu đã có không ít người ngồi, có vương phi, có quận vương phi, còn có Thượng thư phu nhân, Hầu phu nhân.

Trọng lão phu nhân đã lớn tuổi, cộng thêm mấy ngày trước bị tiêu chảy làm cơ thể không khỏe nên không thể ngồi lâu, đợi lát nữa lại ra dự yến là được.

Lương thị và Từ thị cũng đã đến, đang ở trong phòng nói chuyện với Trọng hoàng hậu.

Nhìn thấy Lệ Nam Khê bước vào, rất nhiều người đứng dậy nghênh đón, Lệ Nam Khê không quen các nàng nên sau khi Diệp ma ma nhẹ giọng giới thiệu một chút, nàng lại chào hỏi mọi người lần nữa.

Ngoài ra còn có các mệnh phụ thân phận cao quý khác đang ngồi, Lệ Nam Khê liền tiến lên hành lễ.

Từ thị cũng theo mọi người đứng lên, nói mấy câu với Lệ Nam Khê.

Còn Lương thị vẫn ngồi bất động như cũ.

Đến khi Lệ Nam Khê đến trước mặt Lương thị vấn an, mặc dù bà đang cười nhưng nụ cười kia rất lạnh: "Hóa ra là quốc công phu nhân.

Lúc đó ta còn cho là ngươi không quen biết ta, hóa ra vẫn còn nhận biết được."

Bà nói với mấy nữ quyến thân thiết: "Lục thiếu phu nhân nhà ta thường ngày đều không ra khỏi cái viện của nàng.

Bình thường ta mười ngày, nửa tháng cũng không được người."

Mặc dù Lệ Nam Khê là quốc công phu nhân, nhưng bị chụp cái mũ "bất hiếu" lên đầu thì thế nào cũng không được tốt lắm.

Có mấy phu nhân bất động thanh sắc hơi nhích người, không gần gũi với Lệ Nam Khê nữa.

Trọng hoàng hậu ban đầu còn bất động thanh sắc nhìn, lúc này liền kéo Lệ Nam Khê cười nói: "Sao hôm nay vẫn đến? Không phải ta đã nói thân thể ngươi nặng nề không cần tới sao?"

Trước đây hoàng hậu chưa từng đề cập qua mấy chữ "không cần đến" này, lúc đầu Lệ Nam Khê nghe nói vẫn còn mờ mịt, hơi sững người.

Có điều sau khi thấy nụ cười hóa ái của bà, nàng mới lờ mờ từ từ hiểu ra.

Hoàng hậu nương nương rõ ràng là đang nói giúp nàng.

Lệ Nam Khê cảm kích cười nói với Trọng hoàng hậu: "Bệ hạ và nương nương thiết yến chiêu đãi, sao có thể không tới? Nương nương xưa nay vẫn luôn yêu thương ta, ta cũng nhiều ngày không gặp nương nương cho nên ta mới muốn đến thỉnh an ngài."

Mấy câu nói của nàng khiến Trọng hoàng hậu rạng rỡ mặt mày.

Trọng hoàng hậu chỉ nàng rồi nói với mấy người thân phận cực kỳ cao quý lại tuân nữ tắc bên cạnh: "Hài tử này rất trọng tình nghĩa.

Nàng đang mang thai, thân thể nặng nề, ta cho nàng bình thường ở nhà dưỡng thai, đừng đi lung tung, vậy mà nàng lại nhớ tới vội vào cung thỉnh an ta."

Hai câu vô cùng đơn giản, trực tiếp kéo nguyên do Lệ Nam Khê "không ra khỏi viện" lên người bà, nói là bà bảo Lệ Nam Khê làm như vậy.

Như vậy thì Lệ Nam Khê tất nhiên không thể đi thỉnh an Lương thị được.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Lương thị không giống như lúc trước.

Lương thị tức giận.

Bà tất nhiên không biết Trọng hoàng hậu có nói vậy hay không, nhưng bà biết từ khi Lệ Nam Khê thành thân đến giờ chưa từng để bà bà là mình ở trong lòng, đâu phải là đến tận lúc mang thai mới có!

Lương thị còn muốn mở miệng nói nữa, bỗng nhiên tay tê rần.

Hóa ra là Trọng hoàng hậu đã đặt tay trên mu bàn tay bà, Trọng hoàng hậu đeo một cái ngọc ban chỉ, mép ban chỉ bấm vào ngón tay của Lương thị làm tay bà phát đau.

Lương thị không dám oán giận, chỉ có thể cố chịu đựng.

Trọng hoàng hậu nói từng câu từng chữ: "Bớt nói bớt làm.

Nghĩ cho kỹ mọi chuyện." Dứt lời, bà liền thu tay về, không phản ứng Lương thị.

Đau đớn trên tay Lương thị giảm bớt, bà lặng lẽ xoa nhẹ hai cái.

Trong lòng hiểu hai câu vừa rồi của Trọng hoàng hậu có thâm ý, nhưng trong lúc nhất thời bà nghĩ không thâm, dứt khoát lạnh mặt ngồi một bên.

Giữa chư vị mệnh phụ, có một vị vương phi đã đến tuổi trung niên càng làm người khác chú ý.

Mặc dù đang trong bầu không khí vui mừng nhưng nàng lại xụ mặt nghiêm trọng, ngồi cách xa mọi người, cũng không nói chuyện với ai.

Diệp ma ma ở bên giải thích, Lệ Nam Khê mới biết đó là Định vương phi liền đi đến hành lễ.

Ai ngờ Định vương phi thấy nàng liền nở nụ cười, lại đứng dậy đỡ nàng lên.

"Vệ Quốc công phu nhân quá đa lễ rồi." Định vương phi cười nhạt: "Không cần khách khí với ta như vậy." Nói rồi liền kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống bên cạnh.

Lệ Nam Khê và Định vương phi hoàn toàn không hề quen thuộc, thậm chí còn có thể nói là xa lạ.

Thấy Định vương phi nhiệt tình với mình như vậy, nàng đột nhiên không biết phải làm sao mới phải, chỉ có thể cầu cứu nhìn sang Diệp ma ma bên cạnh.

Bộ dạng mờ mịt của nàng không thoát khỏi ánh mắt của Định vương phi.

Định vương phi nói: "Tiểu tử nhà ta là thủ hạ làm việc dưới trướng của Vệ Quốc công.

Năm đó, tiểu tử kia cùng hài tử Chu gia, hài tử Phùng gia nháo ầm ĩ, thiếu chút nữa là lật cả cái kinh thành này lên.

May mà đi theo quốc công gia vào quân doanh lịch lãm mới có chút hình người, không gây họa nữa."

Nói đến đây, một vị phu nhân ở bên cười nói: "Còn không phải sao? Tiểu tử nhà ta thực sự rất tinh quái, làm gì có chuyện hắn chịu nhàn hạ.

Nếu không theo quốc công gia, hôm nay không biết đã ra hình dáng quái quỷ gì nữa."

Diệp ma ma cười nói: "Chu phu nhân không cần lo lắng, Chu đại nhân bây giờ rất có quy củ.

Mấy ngày trước hắn bắn tên tốt đến hữu thống lĩnh còn phải khen hắn."

Lúc này Lệ Nam Khê mới biết vị này là Tĩnh An Bá phu nhân, mẫu thân của Chu Kiếm và Chu Lệ Nương, liền hàn huyên với bà vài câu.

Suy nghĩ một chút, nàng lại ngồi bên cạnh Định vương phi.

Định vương phi mặc dù nói năng thận trọng, có điều thỉnh thoảng nói mấy câu cũng xem như là vui vẻ, có lẽ là do tích tình không hòa đồng nhưng người thì vẫn rất dễ ở chung.

Vì bản thân cũng đã dưỡng dục mấy hài tử nên Lệ Nam Khê ngồi bên cạnh bà nói chuyện được một lúc thì Định vương phi lại dặn dò nàng một số việc cần chú ý khi mang thai.

Mặc dù Lệ Nam Khê đã nghe không ít nhưng kinh nghiệm của mỗi người đều không giống nhau, luôn có một số điều mà nàng chưa từng nghe, cần phải học hỏi cho nên Lệ Nam Khê thực sự chăm chú lắng nghe.

Nàng chăm chú lắng nghe, Định vương phi nhìn thấy thì rất vui vẻ, lại nói chuyện với nàng thêm một lúc.

Bất tri bất giác đã đến giờ khai yến.

Định vương phi liền dẫn Lệ Nam Khê đi tới đó.

Đến nơi thiết yến, hai người phải tách ra, Định vương phi đi qua chỗ của vương phủ, còn Lệ Nam Khê lại ngồi vào chỗ của quốc công phủ.

Bởi vì chỗ ngồi của nam, nữ không giống nhau nên sau khi Trọng Đình Xuyên đến cũng chỉ có thể từ rất xa nhìn nàng một chút, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình.

Lúc này Trọng lão phu nhân cũng đã đến, bà đi cùng với Trọng hoàng hậu.

Hai mẫu nữ đã đến nhưng không lập tức vào chỗ ngồi mà đang đứng ở cửa viện nói chuyện một hồi rồi mới tách ra.

Trọng lão phu nhân đi tới, nữ quyến quốc công phủ đương nhiên là phải đứng dậy nghênh đón.

Lương thị thân là trưởng tức phải đi lên đỡ bà.

Những năm qua trong cung có thiết yến thì đều là Lương thị đi tới nghên đón lão phu nhân, đỡ bà đến chỗ ngồi.

Nhưng lần này, bà vừa đưa tay ra thì đã bị lão phu nhân cản lại.

"Tức phụ Xuyên nhi." Trọng lão phu nhân vẫy tay với Lệ Nam Khê: "Con đến đỡ ta."

Tay của Lương thị cứ thế ở giữa không trung, khẽ động cũng không động được.

Tuy chỉ là đỡ một chút, nhưng Từ thị trước giờ chưa bao giờ có tư cách này.

Chỉ vì bà là cố Bình Ninh hầu phu nhân, đương gia phu nhân của Trọng gia.

Nhưng bây giờ Trọng lão phu nhân lại buông tha bà, bảo Lệ Nam Khê đến đỡ.

Trong lòng Lương thị phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục thiếu phu nhân hiện tại đang mang thai, sợ là không thể động đậy.” Nói rồi lại cười lạnh với Lệ Nam Khê: “Dù sao lục thiếu phu nhân cũng đã phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả đến thỉnh an cũng không nổi."

“Không ngại.” Trọng lão phu nhân vừa rồi đã nghe Trọng hoàng hậu nói chuyện ban nãy: "Tức phụ Xuyên nhi mặc dù có hơi mảnh mai một chút nhưng cũng không phải yếu ớt, đối xử với lão nhân gia ta cũng cực kỳ ôn hòa.

Ta chỉ muốn đi vài bước nàng cũng đã không nỡ để ta tự đi."

Nói rồi bà đi tới gật đầu với Lệ Nam Khê, chủ động đưa tay ra để nàng đỡ, thậm chí còn trêu ghẹo Lệ Nam Khê: "Dù đã lớn tuổi nhưng ta đi lại vẫn vững.

Con đỡ ta một chút là được rồi không cần khẩn trương."

Lệ Nam Khê biết dụng ý của lão phu nhân, vừa cười vừa nói: "Ta đương nhiên là phải khẩn trương rồi.

Thân thể tổ mẫu khỏe mạnh, đi đứng cũng vững.

Ta chỉ sợ ta không cẩn thận lại làm liên lụy ngài nên mới không dám đến."

“Con đó, cứ thích nói đùa.” Trọng lão phu nhân hài lòng vỗ vỗ tay nàng, sau khi ngồi xuống liền kéo Lệ Nam Khê ngồi bên cạnh mình.

Mặc dù Lương thị là đích mẫu, cao hơn Lệ Nam Khê một bối phận, nếu Lương thị ngồi bên cạnh lão phu nhân thì thỏa đáng hơn.

Nhưng Lệ Nam Khê thân là quốc công phu nhân, là cáo mệnh phẩm cấp cao nhất trong số những người này nên nàng theo sát lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng không có gì phải chỉ trích.

Lương thị rất tức giận đến mức khó chịu, muốn phát cáu.

Nhưng cũng may là cuối cùng bà cũng không phát cáu, cũng không tiện nổi đóa vì chuyện này.

Dù sao cũng là lão phu nhân lên tiếng, bà không có quyền phản bác.

Tuy đã không có cách nào để ngồi ở cái vị trí tốt kia nhưng bà cũng có một chỗ khác để lựa chọn.

Lương thị nhìn lướt qua thứ tự chỗ ngồi trên bàn, nhìn chằm chằm vào một chỗ khác bên cạnh Lệ Nam Khê liền chuẩn bị ngồi xuống.

Trọng lão phu nhân phát hiện, nhíu mày nói: "Ngươi tới chỗ của ta." Bà chỉ vào một chỗ trống khác bên cạnh, "Không cần ngồi ở chỗ Tư Tư."

Lương thị ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lão phu nhân không cần quan tâm đến ta.

Ta chỉ là thấy lục thiếu phu nhân đang mang thai, sợ nàng không chăm sóc tốt bản thân nên mới ngồi chỗ này thuận tiện chăm sóc nàng một chút."

Bà chân thành nói với Lệ Nam Khê: "Tuổi ngươi còn nhỏ, không biết lúc mang thai có nhiều thứ không được ăn.

Ta thân là mẫu thân cũng nên từ từ chỉ điểm ngươi một phen."

Lời này của bà nghe qua có vẻ hết sự thực lòng chân thành, hai bên trái phải đều đã có người gật đầu.

Lệ Nam Khê có chút khẩn trương.

Nàng không muốn lại ngồi kế bên Lương thị, một khắc cũng không muốn.

Lệ Nam Khê còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì mới thoát khỏi Lương thị thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một trận cười nói.

Ngay sau đó, có hai thiếu phụ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp đi đến chỗ này, rồi dừng lại bên cạnh nàng.

"Nha, đây không phải là lục thiếu phu nhân sao?" Thiếu phụ có vóc người cao gầy nhướng mày cười nói: "Ta đã đi tìm ngài rất lâu rồi.

Đã nói là cùng nhau dùng bữa sao ngài lại bỏ ta đi mà không nói gì cả."

Thiếu phụ mặt mày ôn hòa, vóc người xinh xắn cũng nói: "Ta đi tìm ngài cả nửa ngày cũng không thấy, hóa ra là ngồi ở đây từ sớm."

Trọng lão phu nhân thấy hai người đến vội vàng đứng dậy: "Đại công chúa, Phần Hưng quận chúa."

Lương thị và Từ thị cũng nhanh đến hành lễ.

Lệ Nam Khê chưa từng thấy qua hai nữ tư này, thấy lão phu nhân đứng dậy cũng đứng dậy theo, nghe nói thân phận của các nàng xong cũng hành lễ.

"Lão nhân gia không cần khách khí." Đại công chúa Ngụy Mẫn Văn một tay đỡ Lệ Nam Khê lên, lại kéo nàng ngồi xuống, lúc này mới nói với Trọng lão phu nhân: "Hai chúng ta muốn dùng bữa với Vệ Quốc phu nhân nên đành ở đây quấy rầy ngài một lát.

Mong ngài bỏ qua."

Vừa nói đại công chúa liền kéo cái ghế trống tới bên cạnh Lệ Nam Khê rồi tự mình ngồi xuống.

Lương thị không dám tranh với đại công chúa, lúng túng đứng ở đó, tiến không được mà lui cũng không xong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio