Edit + Beta: Mắm
Bức thư thứ sáu: Chuyện này đối với tôi mà nói thì không khó. Hơn nữa, cô có thể gọi tôi là Reid.
Dù có lo lắng đi chăng nữa thì cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường.
Sau khi trải qua cả đêm hôm qua thấp thỏm thì Sherry đã quyết định không xoắn xuýt về việc nhờ vả của mình có được đồng ý không nữa. Cô biết kể cả khi cô rầu rĩ bao nhiêu thì cô cũng không phải người có thể quyết định kết quả. Bây giờ nghĩ lại bản thân mình ngày hôm qua vì tâm thần bất định nên cô vẫn chưa làm xong đề thi thử. Nhìn quầng thâm trong gương đã có thể so sánh với gấu trúc, quả thực cô cảm thấy mệt mỏi đến đau đầu.
Còn Reid, người đang trong trụ sở BAU ở Quantico, trên mặt cũng có hai quầng thâm rất rõ. Tuy hàng ngày mắt anh đều có quầng thâm nhưng hôm nay nhìn qua có vẻ càng đậm hơn. Thậm chí khi vừa nhìn thấy anh, Morgan đã trêu chọc anh, “Này nhóc! Có vẻ như tối hôm qua cậu nhất định đã cặm cụi chăm chỉ đấy. Để tôi đoán thử xem nào, không phải cậu xem “sách đen” cả một đêm đấy chứ? Chàng trai đầy tinh lực như cậu có lẽ sẽ cần một cốc cà phê thêm đường nhỉ?”
Reid không để ý đến lời trêu đùa của Morgan, trái lại gật đầu với anh ta, “Phải, quả thật tôi cần một thứ gì đó để nâng cao tinh thần hơn.” Rồi anh đi đến máy pha cà phê, rót cho mình một tách cà phê, bỏ thêm vài viên đường nữa vào trong, nhấp một ngụm nhưng cà phê ở văn phòng khá khó uống khiến anh nhíu mày.
Ngày hôm qua để viết xong phần tài liệu gửi kèm bức thư kia anh đã mất rất nhiều thời gian, đến nỗi khi anh nằm lên giường đi ngủ thì đã là giờ sáng, gần đây giấc ngủ của anh cũng không được tốt lắm. Nghĩ như vậy, Reid ngáp một cái, phản ứng sinh lý khiến nước mắt bao phủ quanh viền mắt anh, ừm, hiện tại anh thực sự rất buồn ngủ.
“Này, Hotch muốn mọi người đi đến phòng họp.” JJ hùng hùng hổ hổ đi tới, vỗ tay một cái, “Chúng ta lại có vụ án mới đấy.”
Từ năm tuổi đến nay, Sherry đã lo tất cả việc nhà mà cô cũng có tài năng bẩm sinh về việc nấu nướng, nhất là các loại bánh ngọt và đồ ăn nhẹ cô làm thậm chí có thể so với các cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trên thị trường.
Đối với Sherry mà nói, sở trường này vừa hay đúng ý cô bởi vì cô không thể chống cự lại được với đồ ngọt. Cô cực kỳ đồng ý với câu nói “Phụ nữ có hai dạ dày, một dùng để ăn cơm, một dùng để ăn các món bánh ngọt”, do đó cô rất thích tự thưởng cho mình nhiều món bánh ngọt vào những ngày nghỉ. Đương nhiên, Sherry cũng thường xuyên tặng bánh ngọt và đồ ăn vặt mình đã cho những người bạn của cô, vì vậy những người quen của cô đều biết đồ ngọt mà cô gái này làm vô cùng ngon.
Gần đây, vì bận rộn với công việc và học tập nên lâu rồi Sherry không làm bánh ngọt. Hôm kia, đồng nghiệp kiêm bạn tốt của cô, Tracy đã nói với cô rằng cô ấy rất rất nhớ bánh quy rượu rum¹ mà cô làm, vì vậy trong ngày nghỉ hôm qua Sherry đã làm rất nhiều đồ ngọt và định tặng chúng cho các đồng nghiệp của cô. Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cô cũng lâu chưa ăn nó nên làm một ít đồ ngọt coi như để thư giãn đi.
Vì vậy, hôm nay đi làm Sherry mang theo một chiếc túi rất lớn.
“Chào buổi sáng Linda, đây là bánh ngọt tôi mới làm hôm qua. Bên trong có bánh tart sữa dừa mà cô thích nhất đó!” Vừa nói, cô vừa lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh tế. “À đúng rồi, hôm nay tôi có thư không?” Sherry nhìn Linda đầy mong đợi.
“Sherry thân ái, cô quả thực còn ngọt ngào đáng yêu hơn cả những chiếc bánh này đó, cảm ơn nha, tôi rất thích nó.” Linda nhận lấy chiếc hộp trong tay Sherry sau đó đưa một lá thư ra, “Hôm nay có thư của cô đấy, đây này.”
“Cô thích là tốt rồi, tôi đi làm trước đây, cảm ơn cô.” Sherry nhận thư, sau khi nói cảm ơn Linda thì nhanh chóng bước vào phòng thay đồ.
Đóng cửa phòng thay đồ, Sherry hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đợi được bức thư này. Cô bình tĩnh nhìn bức thư trong tay, không biết vì sao sự lo lắng vài ngày trước khiến cô rầu rĩ bỗng tan thành mây khói ngay khi nhận được bức thư này, bây giờ trái lại cô cảm thấy trái tim mình có hơi trống rỗng, tâm trạng rất phức tạp. Vì vậy, cuối cùng Sherry quyết định về nhà mới mở thư ra, bây giờ cô phải tập trung làm tốt công việc trước mắt đã, sau đó cô nhắm mắt lại, nhét bức thư vào ba lô, mang theo hộp bánh ngọt lớn nhất đi ra mà không quay đầu lại. Đừng hỏi tại sao cô không quay đầu lại, bởi vì cô sợ mình sẽ hối hận (> _