Edit+Beta: Anky
Vừa tới kinh thành, nương cùng tỷ tỷ thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Mục Nhung đối với nơi này sinh ra cảm giác bài xích khó hiểu, tức giận muốn mở miệng mắng, bị Mục Bách đè bả vai lại, khuôn mặt Mục Bách bình tĩnh, trấn an Từ thị và Mục Song Hàm vài câu, xoay người muốn đi tìm người Tây Di lý luận.
Mục Nhung đi đến bên cạnh xe nhổ thanh chủy thủ kia xuống, kinh ngạc "Ồ" một tiếng, thuận tay đưa cho Mục Song Hàm: "Tỷ, tỷ xem cái này..."
Mục Song Hàm nhận lấy nhìn kỹ một chút, chủy thủ này chế tác cực kỳ tỉ mỉ, đường vân trên mặt được điêu khắc vô cùng tinh xảo, vừa nhìn cũng không phải là vật tầm thường, nhìn lại chỗ bị cắm trên xe ngựa đã xuất hiện vết nứt, có thể thấy được nó sắc bén cỡ nào.
"Nhìn giống như là đồ trong cung, " Hứa Chi Lễ cúi đầu nói một câu, nói xong, ông ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, "Chẳng lẽ..."
"Hứa đại nhân đừng nhìn nữa, đây là điện hạ ném ra, " không biết từ đâu xuất hiện một nam tử áo đen, ôm kiếm đứng, hướng về phía Hứa Chi Lễ chắp tay chào, sau đó đi đến chỗ con cọp đang nằm sấp bên cạnh, rút ra một cây ngân châm dài nhỏ từ chân sau của nó, rồi hướng về phía Mục Bách đang tranh chấp cùng sứ thần Tây Di nói: "Việc này là có người cố ý làm, chắc là muốn dẫn tới việc tranh chấp giữa Đại Cảnh và Tây Di, hai vị chớ nên trúng bẫy làm tổn thương hòa khí, mời sứ thần đi trước một bước, chuyện này sẽ có người báo lên bệ hạ, chắc chắn tra rõ manh mối."
Mục Bách nhíu mày hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Hứa Chi Lễ bước lên một bước, cả kinh nói: "Trần hộ vệ, ngươi ở nơi này, chắc hẳn điện hạ... Không biết điện hạ người ở chỗ nào, để vi thần đi thỉnh an trước." Nói xong, Hứa Chi Lễ lại giảm thanh âm thấp xuống giải thích với Mục Bách: "Vị này là Trần hộ vệ, Trần Trầm, là cận vệ của thái tử điện hạ, đi theo điện hạ đã nhiều năm."
Trần Trầm... Mục Song Hàm ánh mắt cổ quái, một nam tử lạnh lùng như vậy gọi "Thần Thần" cũng thật thú vị.
Trần Trầm khóe miệng co rút, kỳ thật hắn vốn tên là Trần Nhất, điện hạ nói Trần Nhất thật khó nghe, cứ thế cho hắn sửa lại tên. Đã nhiều năm như vậy, hắn nghe người ta nhắc tới danh tự này vẫn không quen, dù sao ngoại trừ điện hạ, những người khác đều gọi là Trần hộ vệ.
"Hứa đại nhân không nên đi thì tốt hơn, vừa rồi ở đây động tĩnh quá lớn, quấy nhiễu điện hạ, điện hạ lúc này đang cáu kỉnh, đi cũng là làm nơi trút giận..." Trần Trầm bộ dáng nghiêm trang tựa như đang nói "Hiện tại trời rất đẹp".
Hứa Chi Lễ lau mồ hôi, trấn định nói: "Đa tạ Trần hộ vệ nhắc nhở."
Hứa Bác Anh yên lặng châm chọc, được rồi, Trần Trầm hộ vệ, kinh thành ai cũng biết Thất điện hạ trước đây cũng là thái tử điện hạ đương nhiệm có bao nhiêu tùy hứng lại còn hỉ nộ vô thường, nhưng ngươi có cần phải nói ra trực tiếp như vậy không!
Mục Bách không nói gì, thái tử điện hạ Đại Cảnh hoàng triều mới nhậm chức... Vì cái gì nghe như không đáng tin vậy nhỉ?
Mục Song Hàm nghe vậy có chút buồn cười, nhân tiện nói: "Thì ra chủy thủ này là của thái tử điện hạ, làm phiền Trần hộ vệ nguyên vật xin trả, cũng cảm tạ điện hạ ra tay cứu giúp."
Xong, Mục Song Hàm vừa muốn đem dao găm đưa cho Mục Nhung cầm qua trả lại, Trần Trầm lại lắc đầu: "Điện hạ nói, đồ ném đi rồi người sẽ không lấy lại, rơi ở trên tay ai chính là của người đó, thích thì cứ giữ lại, muốn ném cũng tùy tiện."
Mục Song Hàm: "..." Đồ ném đi?!
Trần Trầm vẫy vẫy tay Mục Nhung, đưa cho hắn một cái vỏ dao găm đồng bộ, lại xuất quỷ nhập thần biến mất.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Hứa Chi Lễ vội ho một tiếng, "Chúng ta vẫn nên đi thôi."
"Thái tử điện hạ hắn luôn như vậy..." Mục Bách xoắn xuýt một chút, "Ta là nói, hắn..."
Hứa Chi Lễ mặt bình tĩnh: "... Lão đệ, quen là tốt rồi."
Mọi người:"..."
Đoàn người nên lên ngựa thì lên ngựa, lên xe thì quay lại xe, tiếp tục đi tới phía trước.
Thái Bạch Lâu cách đó không xa, sương phòng lầu ba, Trần Trầm xuất quỷ nhập thần trở lại, "Tham kiến điện hạ, Nhị điện hạ."
Lạc Đình sờ mũi, nở nụ cười một chút, nhìn về phía thiếu niên cẩm phục đang tựa cửa sổ, "Tiểu Thất, cây chủy thủ kia là trân phẩm phụ hoàng đưa cho đệ, thực không cần?"
Thiếu niên không ngẩng đầu, dường như lười biếng không có tinh thần: "Ngươi thực đáng ghét!"
Lạc Đình không nói gì, nhìn về phía Trần Trầm nhắc nhở một cái, Trần Trầm lại đi đến bên cửa xem xét, sau đó mở cửa ra, một tiểu thái giám trắng trẻo mập mạp lớn lên giống Phật Di Lặc bưng trà và điểm tâm chạy vào, có lẽ là chạy quá nhanh, trên trán đổ mồ hôi, bộ dáng vẫn cười hì hì, "Điện hạ, trà đến đây."
Thiếu niên lúc này mới có hứng thú, xoay đầu lại, bưng trà nhấp vài ngụm, sau đó cong mắt lên, hơi nước lượn lờ tỏa lên dung nhan đẹp đẽ, mặt mày tinh xảo mà mê người, cho dù ai thấy cũng phải khen một câu tuổi trẻ hoa mỹ, tuấn lãng như nguyệt, hắn mở mắt ra, trong con ngươi hiện ra chút xanh u nhẹ nhàng, yêu dị không nói nên lời, mặt mày giãn ra, mười phần yêu khí bức người.
Lạc Đình "Chậc" một tiếng, hỏi tiểu thái giám Đức Phúc, "Lần này thêm bao nhiêu đường?"
Đức Phúc cười trả lời: "Ba muỗng."
Lạc Đình hít một ngụm khí lạnh, trừng mắt thiếu niên: "Mẹ nó, ngọt chết đệ đi!"
Thiếu niên này chính là Thất hoàng tử Lạc Chiêu Dực, cũng là thái tử được sắc phong cách đây không lâu, bởi vì hắn là đứa con nhỏ nhất của Văn Đế, từ nhỏ đã được sủng ái, sống an nhàn sung sướng, từ trước tới nay tính tình cổ quái, nghe đồn bạo ngược đến cực điểm lại hỉ nộ vô thường, bên cạnh đổi rất nhiều người hầu hạ, chỉ có tiểu thái giám Đức Phúc biết thăm dò tính tình vị chủ tử này, liên tục hầu hạ đến bây giờ.
Lạc Chiêu Dực hừ nhẹ, cầm lấy khối điểm tâm ngọt từ từ nhai, Lạc Đình nhìn hắn ăn đến vui vẻ, theo bản năng cũng cầm lấy nhét vào trong miệng, sau đó vẻ mặt bị sét đánh, che miệng liền muốn phun ra.
"Huynh dám phun ra ta liền đánh huynh." Lạc Chiêu Dực vô cùng ghét bỏ liếc hắn, giương cằm lên, vẻ mặt uy hiếp.
Lạc Đình vẻ mặt đau khổ nuốt xuống, liên tiếp rót rất nhiều nước mới dừng lại được, "Có đệ đệ đối đãi huynh trưởng như vậy sao? Ta nói Tiểu Thất, đệ có tật xấu gì vậy, đồ ngọt ngấy như vậy cũng ăn được? Hoàng hậu nương nương cũng không quản đệ sao?"
Lạc Chiêu Dực kỳ quái hỏi ngược lại: "Bà ấy có khi nào từng quản ta sao?"
Lạc Đình tự biết lỡ lời, lại sờ sờ mũi, "Ta cho là có phụ hoàng nhìn thấy, bà ấy dù gì sẽ có chút cố kỵ, dù sao cũng là mẫu hậu đệ..."
Lạc Chiêu Dực khinh thường: "Mẫu hậu? Buồn cười, huynh xem ta cùng bà ấy có điểm nào giống?"
Lạc Đình âm thầm liếc mắt, thức thời nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, đệ vừa rồi sao lại đột nhiên ra tay cứu người, ta nhớ rõ đệ cũng không phải thích lo chuyện bao đồng như vậy."
"Thuận tay mà thôi."
Lạc Chiêu Dực ăn xong, Đức Phúc đưa khăn sạch sẽ lên cho hắn lau tay, sau đó hắn đứng lên nói: "Đi thôi."
Lạc Đình gật đầu, còn nói: "Người đệ cứu vừa rồi giống như là gia quyến của Mục Bách, phụ hoàng trước kia đã nói qua Mục Bách người này rất có tài hoa, chỉ là có chút cậy tài khinh người, lúc này rèn luyện đủ rồi, đoán chừng muốn đề bạt hắn, đệ lần này thuận tay thuận cũng thật tốt quá, thuận ra được một cái nhân tình lớn như vậy, chậc..."
Lạc Chiêu Dực lơ đễnh, nhàn tản đi ra ngoài, hời hợt nói: "Trên đời này người vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn còn thiếu sao?"
Lạc Đình ngẩn ra, cũng không nói chuyện nữa.
Phủ đệ Mục gia ở đầu con hẻm trên đường phố Trường An phồn hoa nhất kinh thành, Mục Bách là học trò hàn môn, phủ đệ này năm đó Mục Bách thi đỗ trạng nguyên được hoàng đế ban thuởng, mặc dù không thể nói có bao nhiêu tráng lệ, nhưng cũng xem như tinh xảo rất khác biệt.
Xe ngựa đi đến cửa, Mục Song Hàm đỡ Từ thị xuống xe, "Nương, cẩn thận một chút."
Mặc dù Mục Bách xuất thân bần hàn, nhưng có bản lĩnh, của cải tích góp từng tí một mà có, nhưng ông làm quan thanh liêm, lúc ở Thanh Lâm huyện, trong nhà cũng không có mấy người hầu hạ. Mục Nhung tuổi còn bé, Từ thị tính tình ôn thuận, sinh Mục Nhung xong thân thể luôn không tốt, lúc này phần lớn chuyện trong nhà đều do Mục Song Hàm quản lý, thế nên dưỡng thành Mục Song Hàm ung dung kiên cường, tính tình kiên nghị độc lập, một chút cũng không giống tiểu thư khuê các bình thường hay yếu ớt nhu nhược.
Từ thị nắm tay nàng, vừa đau lòng lại vui mừng, "Song Hàm, về đến nhà cứ hảo hảo nghỉ ngơi một chút, dọc đường đi con quá cực khổ."
Mục Song Hàm cười cười, lại quay đầu chào với Hứa Chi Lễ và Hứa Bác Anh, sau đó đỡ Từ thị vào cửa, Đại Cảnh hoàng triều nam nữ cố kị mặc dù không nghiêm trọng, nhưng lễ nghi vẫn có, kể cả là bạn cũ của phụ thân, bạn chơi khi còn bé, nàng cũng quả quyết không muốn bị người dèm pha.
Hứa Chi Lễ nghĩ chu đáo, trong phủ sớm đã có hạ nhân, Mục Song Hàm chọn hai nha hoàn, liền đi hậu viện xử lý hành lý.
Mục Bách cùng Hứa Chi Lễ ngồi xuống ôn chuyện, Hứa Chi Lễ nhịn không được cười nói: "Con gái lớn mười tám thay đổi, lời này quả thật không sai, ta nhớ Song Hàm mới trước đây nhu mì như cơm nếp, không thể tưởng được hiện thời trổ mã lại là dáng vẻ như thế, tính tình này cũng là cùng đệ có vài phần giống nhau."
"Nhà chúng ta không chuộng nữ tử bộ dáng yếu ớt kia, dưỡng thành quá mềm yếu sợ nàng về sau lập gia đình bị ủy khuất, " Mục Bách cười lắc lắc đầu, thở dài, "Ta cùng nương nó chỉ hi vọng cuộc sống nó trôi qua vui vẻ, cả đời không lo mới tốt."
Hai người làm bằng hữu nhiều năm, cái gì cũng có thể nói, Hứa Chi Lễ liếc nhìn con nhà mình, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, chỉ là còn nhiều thời gian, cũng không phải gấp.
Bọn họ thao thao bất tuyệt lại nói đến chuyện cũ, Mục Nhung liền kéo Hứa Bác Anh qua một bên tán gẫu.
"Hứa đại ca, trước kia huynh từng gặp tỷ tỷ ta?" Mục Nhung tò mò hỏi.
Hứa Bác Anh liền gật đầu cười nói: "Gặp qua mấy lần, khi đó tỷ tỷ của đệ mới bốn năm tuổi, tuổi ta cũng không lớn."
Trên tay Mục Nhung xoay dao găm tinh xảo, Hứa Bác Anh dư quang thoáng nhìn, còn nói: "Chủy thủ này rất sắc bén, đệ cẩn thận làm bị thương chính mình, vẫn là giao cho cha đệ đi."
Mục Nhung thuận miệng đáp, nhìn nhìn dao găm, bé trai đối với đao kiếm dao găm vật bén nhọn kiểu này cảm thấy rất hứng thú, hưng trí bừng bừng hỏi: "Hứa đại ca, huynh gặp qua thái tử điện hạ chưa? Hắn là dạng gì?"
Hứa Bác Anh sờ cằm, thấy cha hắn không có chú ý bên này, mới nhỏ giọng cùng Mục Nhung bát quái: "... Ta đã thấy mấy lần, nhưng không có nói chuyện nhiều, nghe người ta nói thái tử tính tình cổ quái, làm việc toàn bộ theo ý thích, tùy hứng lại không cố kỵ gì, tấu chương tố cáo hắn đã sắp chất đầy ngự thư phòng bệ hạ, bất quá..."
Mặc dù chỉ thấy qua mấy lần, Hứa Bác Anh đối với Lạc Chiêu Dực ấn tượng lại cực kỳ khắc sâu, có lẽ là bởi vì khuôn mặt vô cùng xuất sắc kia làm cho người ta muốn quên cũng khó khăn. Hào môn thế gia ở kinh thành không ít, vênh váo hung hăng đến cái loại tình trạng này thật đúng là chỉ có một, mỗi lần nhìn người mí mắt đều lười phải nâng lên một chút, ngạo mạn vô cùng...
Bất quá cái gì, Hứa Bác Anh cũng không nói tiếp, cũng may Mục Nhung cũng chỉ là thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút, không có quấn quít lấy hỏi nhiều.
Thời điểm buổi chiều, Mục Bách tiễn phụ tử Hứa gia rời đi, Mục Nhung đi tìm Mục Song Hàm, đưa thanh chủy thủ cho nàng, Mục Song Hàm kỳ quái nói: "Không phải đệ rất thích sao, đưa ta làm gì?"
"Ta tuổi còn nhỏ, cha thường nói ta không tốt, khẳng định không cho phép ta giữ lại, nếu bị cha thu hồi đi, còn không bằng để ở chỗ tỷ đây, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy ra chơi..." Mục Nhung nói thật.
Mục Song Hàm trầm mặc một lát, nở nụ cười một chút, "Được, vậy trước tiên ta giữ cái này đi."
Mục Song Hàm nhìn đệ đệ rời đi, nhíu mày, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, cái này dù sao cũng là đồ vật của thái tử, tuy nói là bị "Ném đi", không chừng ngày nào đó thái tử chợt nghĩ tới, tóm lại vẫn không thể giữ lại, chờ cha được định chức quan xong, vẫn nên giao cho phụ thân, nhờ người tìm một cơ hội trả lại cho thái tử, đến lúc đó muốn giữ hay muốn ném toàn bộ là do vị điện hạ kia rồi.