Edit +Beta: Anky
Mục Song Hàm không thể nhúc nhích, nhưng vẫn nghe được động tĩnh bên ngoài, khi Lạc Chiêu Dực từng chữ từng câu đem tất cả sự tình đều gánh chịu, thoáng chốc trước mắt nàng một mảnh mơ hồ - - tại sao phải giúp ta? Vì cái gì vô luận thế nào cũng đều giúp ta?
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, phế bỏ dòng độc đinh của phủ Vũ Dương Hầu, sao có thể dễ dàng cho qua như vậy? Thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, Lạc Chiêu Dực tuy là thái tử, chẳng lẽ sẽ không có nguy cơ bị phế truất?
Mục Song Hàm nghĩ không ra Lạc Chiêu Dực là vì cái gì... Tựa như lần trước ở bên vách núi kia, hắn cũng không chút do dự liền nhảy xuống theo nàng, bản năng không lừa được người, hắn là thật lòng muốn cứu nàng.
Vì cái gì? Vì cái gì! Vì cái gì...
Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn chưa từng cho nàng một đáp án thật sự.
Ân tình như núi chồng chất ở trong lòng, nặng nề như thế, cơ hồ khiến nàng không chịu nổi... Có lẽ phải dùng cuộc đời nàng để trả lại.
Không biết qua bao lâu, tiếng người dần tản đi, Mục Song Hàm đau đầu, cái gì cũng nghĩ không ra, lúc đang ngẩn người, nàng ngây ngốc phát hiện có thể cử động, đợi nàng từ dưới giường chui ra, liền thấy tiểu hồ ly đảo mắt quay tròn, nàng sững sờ, thở dài.
Tiểu hồ ly vẫn kêu "Ô ô", xoay vòng quanh nàng, bộ dáng thật cao hứng, cắn vạt áo nàng, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ, giống như muốn giúp nàng phủi đi bụi bặm, mang chút ý tứ nịnh nọt - - thiếu chút nữa liền bị chủ nhân hấp thịt kho tàu, phải cầu xin Hàm Hàm nói tốt giùm QAQ
"Chủ nhân nhà ngươi đâu? Hắn đi rồi?" Mục Song Hàm vọt ra gian ngoài nhìn, một vũng máu còn trên mặt đất, lại không có một người nào.
Tiểu hồ ly kêu lên - - chủ nhân đem người dọa chạy mất rồi, để ta ở đây bảo vệ người ~ (≧▽≦)/~
"Hắn có thể dễ dàng biết rõ tình hình của ta, ta lại không biết nửa phần tin tức của hắn... Hắn hồi cung sao, nếu Vũ Dương Hầu cáo trạng, thánh thượng trách tội hắn làm sao bây giờ?" Mục Song Hàm vô lực vuốt mi tâm, rất lo lắng lẩm bẩm.
Tiểu hồ ly nhăn cái mũi nhỏ, liếm bộ lông đỏ như không có việc gì, lại kêu một tiếng - - người cáo trạng chủ nhân ta nhiều rồi, Hàm Hàm đừng lo lắng, không có việc gì ╮ (╯_╰)╭
"..." Mục Song Hàm: "Ngươi kêu cái gì mà kêu, ta lại không phải là hồ ly tinh, nghe không hiểu ngôn ngữ hồ ly của ngươi."
Tiểu hồ ly "Chít chít chi", bày tỏ kháng nghị - - chủ nhân đáng kính nói, Hàm Hàm chính là hồ ly tinh ╭ (╯^╰)╮
Nó lắc cái đầu nhỏ, ôm cái đuôi lăn lăn trên mặt đất, không biết đang gọi cái gì, Mục Song Hàm đỡ trán, nàng là ngốc rồi mới có thể cùng tiểu gia hỏa này nói chuyện!
Mở cửa phòng, trong tửu lâu quả nhiên không có người, có lẽ chưởng quỹ cũng sợ người Vũ Dương Hầu phủ tới nơi này nháo, liền làm theo ý Lạc Chiêu Dực cho đóng cửa sớm.
Mục Song Hàm khó xử, cửa chính tửu lâu đều đóng, nàng làm sao ra ngoài đây?
"Mục tiểu thư!" Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Mục Song Hàm sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là nam tử lạnh lùng ôm kiếm, nàng nhìn một cái liền nhận ra, là hộ vệ bên cạnh thái tử, Trần Trầm.
"Sao ngươi..."
"Mời Mục tiểu thư đi theo ta."
Trần Trầm mang Mục Song Hàm đi đến cửa sau, dùng vỏ kiếm đẩy nhẹ, cửa sau đang khóa liền mở ra, ngõ hẻm phía trước có một chiếc xe ngựa đang ngừng, phu xe thấy người đi ra, vội vàng nhảy xuống, dùng tay ra dấu mời.
Trần Trầm thấp giọng nói: "Điện hạ phân phó ta mang Mục tiểu thư đi, Mục tiểu thư không cần sợ hãi, ta sẽ âm thầm hộ tống ngài an toàn trở về nhà mới thôi."
Trong lòng Mục Song Hàm thấy ấm áp, khẽ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Hắn nghĩ thật là chu đáo..."
Trần Trầm chỉ là cẩn thận tỉ mỉ chấp hành phân phó của Lạc Chiêu Dực, còn lại cũng không nhiều lời.
Mục Song Hàm không hỏi nhiều nữa, xoay người lên xe ngựa, chỉ để lại câu nói, "Thỉnh chuyển lời đến điện hạ, Song Hàm rất muốn gặp hắn một lần."
Trần Trầm nhẹ gật đầu, lách mình đi không thấy bóng dáng.
An toàn về đến nhà, Từ Uyển Thấm thế mà đã ở đó.
"Hàm biểu muội, muội đi đâu vậy? Sao giờ mới trở lại?" Từ Uyển Thấm vừa thấy nàng liền ra đón.
"... Ta tưởng biểu tỷ về trước rồi, nên ở trên đường đi dạo một chút, không có chú ý thời gian," Mục Song Hàm cười cười, nói: "Biểu tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?"
Sắc mặt Từ Uyển Thấm chợt nghiêm túc, " Trong Thái Bạch Lâu xảy ra đại sự, chuyện đến đột ngột, ta không tìm được muội, nghĩ có lẽ muội về nhà trước rồi, nhưng lại không yên tâm, liền tới xem một chút."
Từ thị ở một bên cũng nói: "A Hàm, nếu con chưa trở lại, nương cũng muốn ra cửa tìm con!"
"Để cho nương và biểu tỷ lo lắng, là Song Hàm không phải, " Mục Song Hàm mím môi, "Lần sau sẽ không."
Chuyện Tiết Kiến, Mục Song Hàm chưa nói, không phải nàng không tín nhiệm mẫu thân và biểu tỷ, mà là thái tử đã vì nàng gánh vác việc này, như vậy càng ít người biết rõ càng tốt, nàng cũng không muốn lãng phí một phen khổ tâm của hắn.
Từ Uyển Thấm nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Muội đã trở về, vậy ta về trước, chuyện tiến cung... Chính muội phải bảo trọng." Nói xong, nàng lại hướng Từ thị cáo từ.
Mục Song Hàm thấy nàng rời đi, khẽ thở dài một cái, xoay người lại thấy mẫu thân đầy mặt lo âu, vội vàng nói sang chuyện khác.
Bên này tạm thời yên tĩnh, phủ Vũ Dương Hầu lại náo đến lật trời.
Tiết Kiến bị ảnh vệ đưa trở về, Vũ Dương Hầu phu nhân vừa thấy liền hôn mê bất tỉnh, đại phu chẩn đoán bệnh xong, lắc đầu với Vũ Dương hầu, phế rồi, Vũ Dương Hầu thế tử xem như đã bị phế, "Hầu gia, ngài còn trẻ, có lẽ có thể có đứa bé khác..."
"Cút! Cút hết ra ngoài cho bổn hầu!" Hắn chỉ có một đứa con độc nhất này, hiện tại gốc rễ bị người phế đi, Vũ Dương hầu siết chặt thanh chủy thủ kia, vẻ mặt dữ tợn, "Thái tử, ngươi khinh người quá đáng!"
"Hầu gia..." Vũ Dương Hầu phu nhân được người lay tỉnh, ngay cả quy củ cũng không màng, ngã xuống đất ôm chân hắn gào khóc, "Hầu gia, chúng ta chỉ có một đứa con trai, người nhất định phải lấy lại công đạo cho nó a!"
Vũ Dương Hầu lửa giận ngập trời, ôm bà đứng lên, "Nàng tự mình đến phủ trưởng công chúa một chuyến, bổn hầu lập tức tiến cung!"
Nói xong, Vũ Dương Hầu đá cửa muốn đi, đột nhiên bước chân ngừng lại, lại dừng lại.
"Hầu gia?"
"Không, hiện tại đi cũng vô dụng," Vũ Dương Hầu híp mắt, tức giận vô cùng nói: "Bổn hầu muốn ngày mai vào lúc lâm triều, ở trước mặt văn võ bá quan, nói rõ việc ác của thái tử, đến lúc đó, xem bệ hạ còn có thể che chở thái tử thế nào!"
Hiện tại, Vũ Dương Hầu muốn tìm không phải là Văn Đế, mà là liên lạc với những triều thần phản đối thái tử, còn có... Tam hoàng tử Lạc Thương.
Từ khi Đại Cảnh hoàng triều tạo lập tới nay, cũng không phải chưa từng phế qua thái tử!
Vũ Dương Hầu nở nụ cười lạnh, thái tử dám phế con trai ông, ông liền dám chủ trương phế thái tử!
Tiết Kiến vẫn chưa tỉnh, Vũ Dương Hầu cũng không biết người phế Tiết Kiến thật sự là Mục Song Hàm, đem oán hận ngập trời đều trút xuống trên người Lạc Chiêu Dực, nhưng trên thực tế, ông ta cùng Đoan Mẫn trưởng công chúa vốn giống nhau, là ủng hộ Tam hoàng tử thượng vị.
"Lão gia, thái tử cao quý, chúng ta..."
"Thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, thái tử thì thế nào?"
Vũ Dương Hầu phu nhân gật đầu, lập tức an tâm, đáng tiếc bọn họ chỉ biết con trai bị người phế đi, nhưng không nghĩ đến Tiết Kiến đã làm gì mới có thể bị phế.
Hoàng hôn buông xuống, Trần Trầm trở lại Đông cung phục mệnh, "Điện hạ, Mục tiểu thư đã bình yên hồi phủ." Cũng đem lời Mục Song Hàm nói bẩm báo lại.
Lạc Chiêu Dực khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn hoa đào vừa nở bên ngoài, nghe vậy mặt mày khẽ nhếch, đè xuống trái tim đập loạn bang bang, nghiêm giọng lạnh nhạt nói: "Nàng an toàn hay không cùng cô có quan hệ gì, hôm nay không phải mới gặp qua sao, nữ nhân là không thể sủng, chỉ biết học làm nũng!"
Mục Song Hàm ở nhà không hiểu sao hắt hơi một cái - - nằm cũng bị thương QAQ
Trần Trầm khóe miệng rút gân - - điện hạ bệnh kiêu ngạo của người lại tái phát, tiếp tục như vậy nữa là không kịp theo đuổi người ta đâu!
"Vũ Dương Hầu phủ có động tĩnh không?" Lạc Chiêu Dực lại hỏi.
Trần Trầm lắc đầu, Lạc Chiêu Dực giễu cợt, "Xem ra ngày mai lâm triều có náo loạn."
"Điện hạ, có cần đi gặp bệ hạ nói rõ tình huống trước không?" Trần Trầm đề nghị.
"Vậy còn có ý nghĩa gì? Huống chi..." Lạc Chiêu Dực đưa tay bóp nát một góc cửa sổ, hừ lạnh nói: "Cô muốn nhìn một chút, bọn họ có thể nháo thành bộ dáng gì!"
Nhìn mảnh gỗ lim thượng hạng nằm tan nát dưới đất, Trần Trầm bình tĩnh nghĩ, không có việc gì, một tháng luôn có mấy lần như vậy.
Tiểu thái giám Đức Phúc nâng trà và điểm tâm ngọt đến, liếc cửa sổ một cái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Lạc Chiêu Dực cầm lấy trà nhấp một miếng, hài lòng - - đây mới là hương vị bình thường.
Trần Trầm liếc qua - - bao nhiêu đường?
Nụ cười của Đức Phúc hơi cứng lại, lặng lẽ nâng ngón tay - - bốn muỗng đường! Tâm tình điện hạ tuyệt đối tệ hết biết rồi! Trong khoảng thời gian này làm người phải thận trọng từ lời nói đến việc làm cần an phận!
Trần Trầm mặt không chút thay đổi - - hiểu được.
Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, tới giờ vào tấu, bách quan vào triều.
Văn Đế ngồi trên cao, ngoại trừ thái tử đang đứng bên người, còn lại triều thần đều ở phía dưới, cùng nhau hành lễ. Mặc dù Đại Cảnh hoàng triều nếp sống phóng khoáng, tôn ti vẫn nghiêm khắc như cũ, tuy Vũ Dương Hầu trong lòng đầy phẫn hận, nhưng vẫn như trước không dám vừa vào đã hô to gọi nhỏ, bởi vì cái gọi là, lễ nghi không thể bỏ.
"Các khanh bình thân." Văn Đế là một vị vua nhân từ, bình thường đối với thần tử luôn hòa ái dễ gần, trên mặt thường xuyên nở nụ cười.
Cũng vì nguyên nhân như thế, tất cả triều thần mặc dù ủng hộ kính sợ, nhưng sợ hãi lại không có bao nhiêu.
"Bệ hạ, thần có việc khởi tấu!" Trương Ngự sử bước lên một bước, nghiêm nghị nói: "Thần muốn tố cáo thái tử!"
Triều thần sắc mặt khác nhau, vui vẻ trong mắt Văn Đế nhạt đi, "Hử?"
"Vũ Dương Hầu đối với triều đình có công, lúc tiên đế phong hầu vị, đã bốn mươi tuổi dưới gối chỉ có một đứa con, nhưng thái tử lại ngang nhiên phế Vũ Dương Hầu thế tử, làm hắn không thể có tôn tử, cắt đứt huyết mạch Vũ Dương Hầu phủ... Hành vi này tàn nhẫn độc ác, quả thật không hiền không đức, bất nhân bất nghĩa!"
Văn Đế nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lạc Chiêu Dực.
Lạc Chiêu Dực mặc cẩm bào trên người, đầu đội ngọc quan màu tím, khoác trường bào rộng, đẹp đẽ cao quý không gì sánh bằng, chỉ thấy thần sắc hắn nhàn nhạt, làm như khinh thường, không nói một lời thanh minh, tất nhiên là tự phụ ngạo mạn như thường.
"Việc này là thật?" Văn Đế nhìn về phía Vũ Dương Hầu.
Vũ Dương Hầu vội vàng tiến lên, nâng ra một cây chủy thủ, bộ dáng lệ rơi đầy mặt, "Hồi bệ hạ, xác thực là thật, đây... Đây là hung khí thái tử lưu lại!"
Không đợi Văn Đế thấy rõ ràng, Lạc Chiêu Dực đột nhiên nâng cằm, cười lạnh nói: "Vũ Dương Hầu, luật lệ Đại Cảnh điều thứ chín, gặp vua không cho phép mang theo hung khí, trong lòng ngươi có ý tưởng đại nghịch bất đạo gì, lại dám công khai mang đao lên trên điện..."
Vũ Dương Hầu run lên, hỏng bét, chỉ lo tố cáo thái tử, quên chuyện này!
Lạc Chiêu Dực trên mặt trào phúng, nhấn mạnh từng chữ một: "Nên, chịu, tội, gì?"
Ánh mắt Văn Đế sắc bén đột nhiên đứng lên, Vũ Dương Hầu còn chưa chỉ tội tố cáo thái tử, đã sợ đến mức ném dao găm, quỳ gối xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.