Edit + Beta: Anky
Kiệu xe tiến vào cung, cung nhân rối rít quỳ đầy đất, cho đến trước Chiêu Minh Điện, mười dặm thảm đỏ trải dài trên bậc thang, kéo dài dưới chân, cung nữ quỳ hai bên cầm hoa trong giỏ vung lên không trung, cao giọng cất lời chúc mừng.
Lạc Chiêu Dực xoay người xuống ngựa, đi đến trước kiệu, đưa tay ra, "Đến."
Mục Song Hàm mím môi, thấy loại tình cảnh lớn này, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nàng giữ chặt bàn tay hắn đưa đến, trong lòng bàn tay bất giác tràn ra mồ hôi lạnh.
"Mới vậy đã sợ?" Lạc Chiêu Dực trong miệng nói "Không có tiền đồ", từ đầu tới cuối một bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt, giống như thành thân không phải là hắn, nhưng mà tay lại cầm thật chặt, giả vờ giả vịt không biến sắc hỏi: "Có muốn ôm nàng đi lên không?"
Mục Song Hàm: "... Chàng không khẩn trương?"
Lạc Chiêu Dực làm vẻ mặt "Khẩn trương là cái quỷ gì cô mới không biết đâu"!
Mục Song Hàm phát hiện ra lòng bàn tay hắn nóng hổi, lập tức hiểu rõ, nàng dám khẳng định bên tai hắn nhất định đỏ một đường... Hết lần này tới lần khác cứ muốn vịt chết còn cứng miệng, xem đi, làm ra vẻ thế này quả thực làm cho người ta cam bái hạ phong! Nàng dở khóc dở cười, bước xuống, ngược lại không còn khẩn trương như vậy nữa.
( Cam bái hạ phong: chấp nhận chịu thua, bái phục)
Bên cạnh có ma ma đưa đồng tâm kết bằng lụa đỏ lên, hai người đều cầm một bên, đi lên bậc thang.
Hoàng thân quốc thích đứng vào hàng ngũ, bách quan lại chào đón, Văn Đế cùng hoàng hậu ngồi vị trí trên đại điện, không ít người cảm thán, loại tình cảnh này cũng chỉ có việc trọng đại mới có thể nhìn thấy, bình thường cứ dựa theo quy củ mà làm, thái tử thành hôn căn bản không cần phải vào Chiêu Minh Điện, chỉ là Văn Đế sủng hài tử sủng đến quá mức, cũng là một loại biến tướng chiêu cáo và cảnh tỉnh, vị trí thái tử được bảo vệ kiên cố, ai có tâm tư khác sớm hãy thu lại đi.
Lạc Chiêu Dực và Mục Song Hàm vào điện, mọi người nhìn thấy, không hẹn mà cùng thầm khen, thái tử vốn tao nhã vô song, thái tử phi bên cạnh cũng không kém chút nào... Thật là một đôi bích nhân.
Văn Đế rất vui mừng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu hình như có chút hoảng hốt, trong mắt tưởng chừng mang theo nhu hòa vui vẻ, nhưng nhìn kỹ, lại là một mảnh lạnh lùng tĩnh mịch.
"Hoàng hậu, nàng thấy thế nào?" Văn Đế nhịn không được hỏi một câu.
Hoàng hậu đạm mạt nói: " Chiêu Chiêu đại hôn, chính là cưới người nó thích sao?"
"Đúng vậy."
"Thật tốt, " sắc mặt hoàng hậu đột nhiên có thần hơn, nhẹ nói: "Bệ hạ, ta có thể mang Chiêu Chiêu về nhà không?"
Cổ họng Văn Đế có chút tắc nghẹn, kinh ngạc nhìn bà, tay đặt trên tay bà, ôn nhu nói: "Ở đây chính là nhà của các người.."
Hoàng hậu ngẩn người, lại biến thành bộ dáng yên lặng "... Thần thiếp đã biết."
Nội tâm Văn Đế mệt mỏi, từ khi nào, bà từ một tiểu cô nương hoạt bát vui vẻ như vậy, hiện thời lại bị vây trong thế giới trầm lặng u ám, mặc dù ông có làm gì, cũng vô pháp khiến bà bước ra...
Bọn họ ngồi ở trên cao, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Lạc Chiêu Dực và Mục Song Hàm, rất ít người dám nhìn thẳng đế hậu, cũng không có ai phát hiện bọn họ không thích hợp.
Thái giám làm lễ bắt đầu cao giọng hô.
Nhất bái, bái thiên địa.
Nhị bái, bái đế hậu.
Tam bái, phu thê giao bái.
Từ xưa đến nay, vẫn không có gì khác biệt, lúc thái giám hành lễ sắp hô "Kết thúc buổi lễ", hoàng hậu phút chốc đứng lên.
Mọi người có chút khó hiểu, kinh ngạc cũng có, thấy Lạc Chiêu Dực giương mắt, bên môi mỉm cười, không hề bất kính, "Mẫu hậu có gì răn dạy, nhi thần cùng thái tử phi rửa tai lắng nghe!"
Hoàng hậu thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, nhìn ánh mắt hắn, một chút màu lam nhạt trong tròng mắt, như bầu trời thảo nguyên trong vắt, như núi tuyết sáng rực trong đêm đen, hoặc như địa ngục bùng lên ngọn lửa âm u ... Hoàng hậu nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt, đã quên bản thân muốn nói gì, hồi lâu sau, lẩm bẩm nói: "Thật tốt ..."
Lạc Chiêu Dực không đợi bà nói tiếp gì, ánh mắt dần dần sâu, cất cao giọng nói: "Nhi thần tạ mẫu hậu dạy bảo, chắc chắn sẽ cùng thái tử phi thật, tốt, !"
Mục Song Hàm vừa nhìn thấy hoàng hậu liền có cảm giác nổi da gà, nàng cũng phát hiện, hoàng hậu tuyệt đối là... Tinh thần có chút không bình thường. Trước kia không dám hỏi, lúc này lại không có cách nào hỏi, nàng đành phải đè xuống một bụng nghi vấn cổ quái.
Văn Đế điềm nhiên như không kéo hoàng hậu ngồi xuống, ngẩng đầu ý bảo tiếp tục, thái giám làm lễ liền nói ngay: "Kết thúc buổi lễ - - "
Lạc Chiêu Dực rũ ánh mắt, nắm tay Mục Song Hàm đứng trên đại điện, bách quan lại cùng nhau cúi người: "Chúc mừng thái tử điện hạ, chúc mừng thái tử phi, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."
Đại lễ hoàn thành, nhưng tiếp theo còn có vô số lễ tiết, tiến đến Trường Thọ Cung bái kiến thái hậu, lắng nghe lời dạy dỗ, lại đi Thái Miếu tế tổ, mỗi một đoạn đường đều nghe lời chúc mừng đến mức người ta choáng váng căng não, mũ phượng đội lâu cũng đau, một ngày qua đi, Mục Song Hàm mệt mỏi gần chết, không thể không cảm thán, địa vị càng cao, đại hôn càng phiền toái.
Sau đó, cuối cùng cũng trở về Đông cung của thái tử, trong tân phòng.
Nhưng thái tử đại hôn, Đông cung thiết yến, từng nhóm người ngựa đều đến tham gia náo nhiệt, Mục Song Hàm có thể nghỉ ngơi, Lạc Chiêu Dực còn phải tiếp tục ứng phó một đống hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan.
Vừa ngồi xuống, Mục Song Hàm liền thở phào một cái, thoáng nhìn ma ma cung nữ đứng trong phòng, không nhịn được nói: "Các ngươi đều đi xuống đi."
Lớn tuổi nhất chính là một ma ma cung kính nói: "Nương nương, dựa theo quy củ, phải đợi thái tử điện hạ trở về, uống rượu hợp cẩn, bọn nô tỳ mới có thể cáo lui."
Mục Song Hàm: "..."
Nàng thật sự ở Thanh Lâm huyện tùy ý đã quen, vừa gặp phải những quy củ này liền khó chịu, còn nữa, nàng thật lòng thấy đau đầu, cầu xin buông tha !
Cũng may không để nàng ngồi lâu, ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh, Lạc Chiêu Dực trở lại, Mục Song Hàm còn đang kỳ quái sao nhanh như vậy đã xong rồi, liền nghe hắn thản nhiên nói: "Tất cả lui ra!"
Ma ma lớn tuổi còn muốn lặp lại quy củ một lần nữa, Lạc Chiêu Dực lườm một cái, bà liền nghẹn lời, vội vàng buông đồ trên tay, dẫn một đám tiểu cung nữ rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, vẻ mặt Lạc Chiêu Dực dần nhu hòa lại, thấy Mục Song Hàm chỉ chỉ mũ trên đầu, hữu khí vô lực nói: "Mau, giúp thiếp gỡ xuống một chút, đầu thiếp đau..."
Lạc Chiêu Dực: "..." Nữ nhân không có tình thú, phá hư bầu không khí!
Hắn không nói gì đi tới, đưa tay giúp nàng gỡ mũ trên đầu xuống, "Nàng ngốc sao, sao không lấy xuống sớm một chút?"
"Thái tử điện hạ, chàng nghĩ rằng thiếp là chàng à, muốn làm gì thì làm đó" Mục Song Hàm mím môi, mũ phượng được lấy ra, tóc dài đều rơi xõa xuống, dưới ngọn đèn dầu sáng rỡ, gò má hồng như hoa đào tháng ba, vốn là dung nhan xinh đẹp càng được tô điểm tỉ mỉ, nói một câu khuynh thành tuyệt sắc cũng không quá đáng.
Lạc Chiêu Dực ngẩn ngơ, sau đó nhướn mày, đè hai vai nàng lại, thong thả và chân thành nói: "Nàng bây giờ là thái tử phi, cô cho phép nàng, muốn thế nào thì cứ thế đó!"
Cuối cùng nàng đã gả cho ta, ta sẽ cho nàng hết thảy mong muốn, hết thảy tốt nhất.
Mục Song Hàm cũng ngẩn ngơ, lập tức có chút không được tự nhiên, mặt cũng đỏ hơn, khi hắn đến gần rõ ràng ngửi thấy được mùi rượu, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chàng uống rượu ?"
Lạc Chiêu Dực chớp mắt nhìn, trong mắt tựa như có chút sương mù, không cao hứng nói: "Một đám khốn kiếp, thay phiên đến chuốc rượu... Hừ, muốn chuốc say cô, nào có đơn giản như vậy..."
"...Chàng làm sao thoát thân?"
Lạc Chiêu Dực vuốt vuốt thái dương, không cho là đúng, "Đập nát tất cả vò rượu không phải được rồi sao?"
Mục Song Hàm: "..." Chàng đủ độc!
Nàng khẽ thở dài, đứng lên dìu hắn ngồi xuống, đưa tay từ từ giúp hắn ấn ấn, mặt mày Lạc Chiêu Dực giãn ra, cong cong, cầm tay nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, hết sức chậm rãi lại chớp mắt, gọi nàng: "Hàm Hàm?"
"..."
"Gọi nàng như vậy có dễ nghe không?" Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu, cười cười với nàng.
Mục Song Hàm che mặt, ma đản, ôn nhu như thế, tuyệt đối là uống say a! Không chịu nổi làm sao bây giờ...
"Điện hạ, thiếp..." Mục Song Hàm lắp bắp nói: "Không phải, chàng, nếu không chàng đi ngủ trước đi, thiếp, thiếp đi tắt đèn..."
Nàng vừa mới xoay người, liền bị Lạc Chiêu Dực kéo lại, ôm lấy ngã trên giường, hai mắt đối mặt, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập vội vàng của hai người, ai so với ai cũng không thể tỉnh táo hơn, Lạc Chiêu Dực nhìn nàng một lúc, cúi người hôn xuống.
Mục Song Hàm theo bản năng lập tức nghiêng đầu, nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại bên môi nàng, mềm đến nỗi tâm cũng muốn tan chảy, trong lòng nàng hơi giật mình, chợt cảm thấy khó thở, tùy ý tìm lời nói: "Rượu, rượu hợp cẩn còn... Còn chưa uống..."
Lạc Chiêu Dực không tình nguyện nhíu mày, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn rót rượu, Mục Song Hàm vội vàng ôm ngực, cả người nóng đến mức muốn bốc cháy lên, chỉ cảm thấy trong chớp mắt ngắn ngủi, hắn lại đè ép xuống, cánh môi kề nhau, toàn bộ rượu chảy vào, hắn nâng ống tay áo, đèn liền tắt hết.
"Điện hạ, thiếp, thiếp có chút sợ..."
"Gọi tên ta."
Dây lưng bị kéo ra, Mục Song Hàm nhận ra tay của hắn cũng có chút run, nụ hôn dừng trên cổ, nàng thất thanh nói: "Lạc... Chiêu Dực..."
"Hoặc, nàng có thể gọi ta là Lạc Già ca ca, từ trước kia nàng đã kêu như vậy, nghĩ đến quen thuộc hơn..."
Trong ngôn ngữ của Tây Di tộc, "Lạc Già" nghĩa là ánh sáng, Tây Di có một tòa thần điện Lạc Già, ở dưới núi tuyết lớn, có thánh nữ cả đời không gả, ngày ngày vào điện thành kính cầu nguyện... Lúc còn rất nhỏ, hắn vừa mới hiểu chuyện, mẫu hậu lặng lẽ đặt một cái tên khác cho hắn, lúc không có ai liền gọi hắn là Lạc Già, Lạc Già...
Về sau hắn tám tuổi xuất cung gặp nạn, lại gặp được Mục Song Hàm, nàng hỏi hắn, ngươi tên gì?
Mục Song Hàm ngẩn ra, trong đầu hiện lên gì đó, nhưng mà không ngờ vừa bắt đầu đã tan biến, “Chàng gạt thiếp, thiếp mới không thể nào gọi như vậy..."
"Tin hay không tùy nàng, " Lạc Chiêu Dực tiến đến bên tai nàng, khẽ cắn, "Nhưng hiện tại, thái tử phi của ta, có thể chuyên tâm chút không..."
Quần áo đã được cởi ra hết, gắn bó như môi với răng, hai người đều giống như một tờ giấy trắng, không hề có kinh nghiệm, không biết làm thế nào, bên trong mười trượng lụa đỏ là một hồi điên đảo giấc mộng luân hồi, một khi sa vào, đều muốn sa vào hơn thế, cũng không muốn tỉnh lại.
"A Hàm..." Hắn một lần lại một lần không ngại phiền thấp giọng gọi tên nàng, nàng nhắm mắt lại, khóe mắt tràn ra nước mắt, cánh tay từ từ ôm lấy hắn.
Từ nay về sau, hắn chính là người nàng muốn nắm tay một đời.
Cuộc đời này cùng ở cạnh quân, chỉ nguyện bên người dài lâu, hàng tháng hàng năm cùng làm bạn, mãi mãi không rời đến bạc đầu.
- - Ngươi tên gì?
Hắn nói hắn tên Lạc Già.
Đã cách nhiều năm, bóng dáng tiểu oa nhi kia chưa bao giờ phai đi, cho đến lúc gặp lại, thiếu nữ tươi sáng dần dần thay thế bóng dáng lúc nhỏ kia, chưa từng chấp nhất qua, chỉ là nhớ đến thôi, nhưng mà... Có một loại vui vẻ khi cửu biệt trùng phùng rồi lại tự nhiên động tâm như vậy.