Edit +Beta: Anky
Sáng sớm, thánh chỉ đã hạ xuống, Mục Bách được bổ nhiệm làm chính tứ phẩm Đại lý tự Thiếu khanh, ngay hôm nay đến Đại lý tự nhậm chức.
Mục Bách nghe xong cảm thấy có chút mơ hồ, bị điều ra ngoài mười năm, một lần hồi kinh chính là quan tứ phẩm, cứ cho là Thánh thượng muốn đề bạt mình, cũng quá mức đi, huống chi Văn Đế phong quan từ trước đến nay là tiến hành theo chất lượng, rất ít khi hào phóng như thế.
Thái giám truyền chỉ cười tủm tỉm nhìn ông, "Mục đại nhân, còn không mau tiếp chỉ!"
Mục Bách lấy lại tinh thần, vội vàng tiếp chỉ tạ ơn, sau đó có chút do dự hỏi: "Công công có biết, vì sao bệ hạ nâng đỡ như thế..."
Thái giám truyền chỉ đưa tay ngăn ông lại, để sát vào hạ giọng nói: "Lúc trước nghe nói bệ hạ định để đại nhân nhậm chức Tự thừa, nhưng chỉ là ý nghĩ trước khi ở ngự thư phòng gặp qua thái tử điện hạ..."
Thái giám truyền chỉ nói hai câu nửa thật nửa giả, được Mục Bách đưa tới "Tạ lễ", liền điềm nhiên như không rời đi.
Mục Bách khẽ nhíu mày, lại là thái tử? Sau khi trở về kinh, cả nhà bọn họ gặp phải chuyện gì cũng phảng phất như có bóng dáng thái tử, lại giống như quan hệ gì cũng không có, đến tột cùng là trùng hợp hay là do người?
Đông cung, chính là cảnh sắc tốt nhất hoàng cung, sau khi thái tử vào ở, dựa vào tâm ý nhiều lần xây dựng, hành lang cổ kính gấp khúc, hòn non bộ đình đài, cầu nhỏ nước chảy... Không gì không tinh trí hoàn mỹ, xảo đoạt thiên công.
(xảo đoạt thiên công: là những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh ngang với trời.)
Trước đây không lâu Từ Hàn lâm bị Văn Đế ném cho trọng trách làm thái phó thái tử. Hôm nay chính là ngày đầu tiên nhậm chức, nói là dạy bảo thái tử, kỳ thật trong lòng Từ Hàn Lâm cũng hoang mang. Bởi vì trước ông, đã có ba người làm thái phó thái tử khóc lóc cầu xin Văn Đế miễn giảm chức vụ của bọn họ, ông là người thứ tư.
Lại nói, dạy bảo thái tử thật sự là chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt, không thể đánh không được mắng, nếu là thái tử tính tình nhân hậu còn tốt, nhưng hôm nay vị điện hạ này... Đến Từ Hàn lâm, cũng cảm thấy bội phần đau đầu.
"Điện hạ đã ở thư phòng chờ, Từ đại nhân thỉnh." Trần Trầm mở cửa, chờ Từ Hàn Lâm tiến vào, lại tiếp tục như tượng gỗ giữ ở ngoài cửa.
"Làm phiền Trần hộ vệ, " Từ Hàn Lâm vuốt râu, gật gật đầu. Sau khi vào cửa, chỉ thấy tiểu thái giám Đức Phúc đứng ở một bên mài mực, thái tử cầm quyển sách trong tay, ngồi bên cạnh bàn đọc sách, vẻ mặt nhàn nhạt, Từ Hàn Lâm khom người hành lễ, "Lão thần tham kiến thái tử điện hạ."
Lạc Chiêu Dực để quyển sách xuống, nâng tay, "Không cần đa lễ. Hôm qua Tiểu Bạch đi nhầm vào Hàn lâm phủ, quấy nhiễu gia quyến trong phủ, Từ đại nhân đừng trách móc."
“Không dám, điện hạ không trách tội tôn nhi của lão thần lỗ mãng xông tới là tốt rồi, " Từ Hàn lâm không nghĩ thái tử sẽ chủ động nhắc tới việc này, liền thuận thế nói tiếp: "Điện hạ hôm qua vội vàng, để lại sủng vật..."
"A, thì ra tiểu hồ ly ở chỗ ngươi, cô còn tưởng là nó chạy đi đâu chơi, cả ngày không thấy bóng dáng, " Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu phân phó Đức Phúc, "Ngươi đi một chuyến đến Hàn lâm phủ, đem vật nhỏ kia mang về."
Đức Phúc đang muốn đáp ứng, Từ Hàn lâm vội vàng nói: “Khoan đã, tiểu hồ ly hiện thời cũng không ở phủ lão thần..." Từ Hàn Lâm đem chuyện tiểu hồ ly chỉ chịu thân cận với Mục Song Hàm, lại được mang đến Mục phủ chăm sóc nói hết một lần.
Lạc Chiêu Dực hơi nhíu mày, "Mục Song Hàm?"
"Chính là ngoại tôn nữ của lão thần, Đức công công trực tiếp đến Mục phủ là được."
Trong đầu Lạc Chiêu Dực bỗng nhiên chợt lóe qua một bóng người áo đỏ, trong nội tâm vừa động, trên mặt lại cực kỳ lạnh nhạt: "Cô biết rõ." Nói xong, liếc Đức Phúc một cái.
Đức Phúc tâm tư nhạy bén, nếu không cũng không thể vượt qua những đại thái giám khác ở bên cạnh thái tử hầu hạ, lúc này gật đầu, tỏ vẻ ra cửa.
Tiếp theo, Từ Hàn lâm bắt đầu hỏi thăm quá trình học tập của thái tử, hỏi một lượt mới phát hiện vị điện hạ này thực sự thiên tư thông minh, thuở nhỏ xem nhiều sách, có thể suy một ra ba, ông cơ hồ không có gì để dạy. Từ Hàn lâm thầm than một tiếng, giờ mới hiểu được vì sao lúc trước ba người kia đều chào từ giã... Bất quá lúc này, cũng đành phải kiên trì thôi.
Vào hoàng hôn, Mục Song Hàm tự mình xuống bếp làm điểm tâm đưa qua cho Mục Nhung, chiếu cố hắn đọc sách cho giỏi. Sau khi trở lại thấy tiểu hồ ly nằm trong lùm cây, vung cái đuôi lông xù ra, lập tức không nói gì, nhấc cái đuôi đem nó ôm ra ngoài, không ngờ trong miệng tiểu hồ ly còn ngậm một đóa hoa nhỏ, thuận thế bỏ lại trên tay áo Mục Song Hàm, giống như đang nịnh nọt nàng.
Mục Song Hàm ngạc nhiên mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Này, ngươi cũng quá thông minh, đây là sắp thành tinh sao..." Sau đó nàng lấy hoa xuống cắm lên đầu tiểu hồ ly, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu làm nàng nhịn không được bật cười.
"Ngốc nghếch!" Một đạo thanh âm lười nhác bỗng dưng vang lên.
"Ai?!" Mặt Mục Song Hàm lập tức trầm xuống, cảnh giác nhìn về bốn phía.
Có người nhẹ chậc một tiếng, ra lệnh: "Ngẩng đầu!"
Mục Song Hàm vô thức làm ra động tác ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng dáng thon dài nằm trên ngọn cây, vạt áo phía trước rũ xuống, bị gió thổi tung lên, chút ánh sáng ấm áp chiếu vào trên người hắn, có loại ảo giác ấm áp lại tốt đẹp.
"Ngươi..."Mục Song Hàm vừa muốn lên tiếng trách cứ, nhìn thấy người nọ bất ngờ quay mặt lại, liền cứng rắn chuyển giọng nói, " Thái tử... điện hạ?"
Lạc Chiêu Dực thấy nàng rõ ràng tức giận lại chỉ có thể kìm nén, cảm thấy chơi thật thú vị, liền muốn trêu chọc nàng, cố ý lạnh nhạt nói: “Lén trộm sủng vật của cô đi, còn tùy ý đùa bỡn, ngươi có biết phải bị tội gì?"
Mục Song Hàm: "..."
Tiểu hồ ly ô ô kêu lên, Lạc Chiêu Dực ngồi trên ngọn cây nhìn xuống, "Ngốc muốn chết, đem hoa trên đầu ném đi!"
Tiểu hồ ly: "... QAQ"
Mục Song Hàm nghiêm mặt, đưa tay muốn lấy, tiểu hồ ly lại nhảy xuống, lăn lộn trên mặt đất, cái đuôi quét tới quét lui, kêu loạn một mạch, rất giống khóc lóc om sòm.
Lạc Chiêu Dực không thể nhịn được nữa, hung dữ nói: "Ngươi mang thì mang, gào thét cái quỷ gì!"
Tiểu hồ ly ngã trên mặt đất giả chết.
Mục Song Hàm cảm giác tam quan sụp đổ dưới đất: "..."
Hít sâu một hơi, Mục Song Hàm khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu điện hạ đã tới, vậy vật liền trả về nguyên chủ, ngài đem tiểu hồ ly mang về đi."
Lạc Chiêu Dực nhảy xuống cây, trường bào nguyệt sắc, nổi bật lên trong cặp mắt kia màu xanh u cực kỳ mê người, "Có đồ ăn sao?"
"Cái... Cái gì?!" Vẻ mặt Mục Song Hàm lại tan vỡ, vuốt vuốt lỗ tai, mờ mịt nhìn hắn.
"Đừng giả bộ ngốc," Lạc Chiêu Dực đến gần, nhẹ nhàng ngửi một chút, “Bánh ngọt hoa quế, à, còn có hạnh nhân mềm mềm..."
Mẹ nó, lỗ mũi chó sao!
Mục Song Hàm: " Nếu điện hạ đói bụng nên nhanh chóng hồi cung đi, chắc hẳn trong cung có rất nhiều đồ ăn tinh xảo đang chờ điện hạ..."
“Mang tới đây!" Lạc Chiêu Dực đưa tay, giọng nói không cho phản đối.
Vì vậy mười lăm phút sau, hai người ngồi ở trong sân, Lạc Chiêu Dực một bên thong thả ung dung nhai điểm tâm, một bên ghét bỏ đánh giá: “Khó ăn muốn chết!"
Khó ăn ta có làm cho ngươi ăn sao? Khó ăn ngươi có thể không ăn? Mục Song Hàm trợn tròn mắt trừng hắn, "Thần nữ tay nghề thô tục, tất nhiên không bằng đầu bếp ngự thiện phòng..."
"Biết rõ là tốt rồi, " Lạc Chiêu Dực gật đầu, cảm thấy nàng rất có tự giác, "Về sau phải luyện tập nhiều thêm."
Mục Song Hàm nhìn trời, quyết định không đếm xỉa lời của hắn, hỏi: "Điện hạ là thái tử cao quý, tùy tiện tìm người tới đón tiểu hồ ly là được rồi, cần gì tự mình đi một chuyến? Cửa chính Mục phủ luôn mở rộng đón khách, điện hạ nếu đã đến đây, cần gì phải leo tường mà vào?"
"Cô thích, nàng quản được sao?" Lạc Chiêu Dực hừ nói.
Mục Song Hàm trợn trắng mắt, tiện tay cầm lấy điểm tâm, dường như phát tiết cắn một cái, "Dạ dạ dạ, ngài là thái tử, ai quản được ngài chứ!"
"Thiếu lễ độ, không ôn nhu, không khéo hiểu lòng người, nàng có phải nữ nhân hay không?" Lạc Chiêu Dực một tay lấy hộp điểm tâm tới.
"Lớn lối, lại bá đạo, còn ăn uống chùa, ngươi có phải là nam nhân hay không?" Mục Song Hàm thấy vậy, cũng không giả bộ, đưa tay đem hộp đoạt lại, cầm lấy một miếng gặm, "Tâm tình không tốt liền hung hăng, ai nợ điện hạ ngươi hả!"
Lạc Chiêu Dực tìm tới tìm lui, phát hiện trong người vừa không có bạc lại không ngân phiếu, dứt khoát giật xuống một khối ngọc bội bên hông nhét đưa cho nàng, "Nàng nữ nhân hẹp hồi này, ăn vài khối điểm tâm của nàng cũng luyến tiếc, về sau xác định chắc chắn không ai thèm lấy!"
"Không ai thèm lấy thì không ai thèm lấy thôi, ta sẽ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ." Mục Song Hàm ngược lại không quan tâm, đang chuẩn bị đem khối điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng, một giây sau liền bị cướp đi. Nàng nhún vai, cất kỹ cái hộp bỏ vào trong giỏ xách, lại cầm lấy ngọc bội nhìn nhìn, lắc đầu bật cười, trả lại cho hắn, “Vật quý giá như vậy, thần nữ không nhận nổi, điện hạ cất kỹ đi."
Lạc Chiêu Dực liếc nhìn nàng: “Cung kính của nàng đâu?"
"A, " Mục Song Hàm chỉ tiểu hồ ly, "Bị nó ăn."
Lạc Chiêu Dực: "..."
Nhanh như vậy liền bại lộ bản tính, đức hạnh đâu (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mục Song Hàm xem như phát hiện, đối với vị thái tử điện hạ này, càng cung kính, hắn càng hếch mũi lên mặt, nếu hắn đã không quan tâm kiểu cách, vậy cũng không ngại chút tùy ý, dù sao... Nàng luôn giả vờ nghiêm mặt như vậy cũng mệt mỏi!
Nghĩ tới, nàng liền cười cười.
Bên tai Lạc Chiêu Dực ửng đỏ, lập tức vỗ bàn một cái: "Không được phép quyến rũ cô!"
Mục Song Hàm lập tức kéo căng gương mặt, lạnh lùng nói: "Điện hạ, người nên đi."
Lạc Chiêu Dực lại vỗ bàn, “Nữ nhân hỉ nộ vô thường!"
Mục Song Hàm nhìn cái bàn, lại nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của hắn một chút, cổ quái hỏi: "Đây chính là bàn đá, điện hạ, đánh tới vỗ lui... Tay người không đau sao?"
Lạc Chiêu Dực siết lòng bàn tay sững sờ nhìn, kịp phản ứng hít một ngụm khí lạnh.
Mục Song Hàm cúi đầu, nén cười nghẹn đến bả vai thẳng run, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng Xuân Miên gọi: "Tiểu thư, tiểu thư - - "
Mục Song Hàm cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Trước mặt đã không còn bóng người, mà cách đó không xa dưới tàng cây, tiểu hồ ly tự mình chơi đùa, ngốc hề hề quấn hoa quanh người, không chút nào phát hiện nó lại bị chủ nhân bỏ quên orz
"Tiểu thư, sao người chạy đến nơi này?" Xuân Miên chạy vào cười nói, "Phu nhân tìm ngài qua đó... Ồ, tiểu thư, sao ngài lại đem ngọc bội đặt lên bàn?"
Mục Song Hàm nhanh chóng đưa tay cầm lấy ngọc bội, "Không có việc gì, ngươi đi nói cho phu nhân, lát nữa ta sẽ tới."
“Vâng." Xuân Miên tính tình mơ hồ, cũng không nghĩ nhiều liền rời đi.
Mục Song Hàm thở phào nhẹ nhõm, phút chốc nhớ tới một sự kiện, tự nhủ: "Hỏng rồi, đã quên nói chuyện chủy thủ... Haiz? Nói như vậy, thật đúng là nợ hắn..."
Từ thị có vẻ hơi lo lắng đi tới đi lui trong phòng, thiếp mời tinh mỹ đặt trên bàn lộ ra.
"Nương, làm sao vậy?" Mục Song Hàm vừa vào liền hỏi.
"A Hàm, con xem..." Từ thị đem thiếp mời đưa cho nàng xem, mặt mày ủ ê nhíu chặt.
Mục Song Hàm mở ra nhìn, bỗng dưng siết chặt, "Đoan Mẫn trưởng công chúa mời! Ngày mai, hồ Tiểu Trừng, Đào Hoa Yến..."