Edit + Beta: Anky
Hoàng hậu nhìn động tác của lão thái y, không biết vì sao, hoàn toàn sững sờ ở nơi đó, sự tĩnh lặng trong mắt từ trước đến nay bỗng nổi lên sóng to gió lớn, cơ hồ chỉ một chút nữa sẽ đè ép thân thể đơn bạc của bà, nhưng mà nhìn lại, bà vẫn đứng vững vô cùng, chỉ có thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
“Nói chuyện!” Lạc Chiêu Dực níu chặt cánh tay trái của bà, nhìn ánh mắt bà, “Qua nhiều năm như vậy, phụ hoàng đối với bà tốt như vậy trong lòng bà chẳng lẽ không có cảm giác sao? Ta không biết ông ấy đã từng làm sai điều gì, nhưng ta có thể nhìn thấy ông đối với bà hai mươi năm như một ngày, ít nhất ông còn có tâm! Còn bà thì sao, mẫu hậu của ta, bà đem chân tình của người khác đè xuống dưới chân chà đạp còn chưa đủ, thế mà còn muốn hành hạ ông ấy đến chết… Bà có bao nhiêu hận ông ? Lại có bao nhiêu hận ta?”
Nổi giận xong, màu lam trong con ngươi sâu hơn, như sắc đen dần che phủ, tựa như ngàn sao trời rơi xuống biển lớn xanh thẳm, liếc mắt nhìn sẽ khiến mọi người muốn sa vào.
“Lạc Già…”
Hoàng hậu hoảng hốt trong chớp mắt, bỗng dưng tỉnh táo lại, hòa hoãn, thanh âm khô khốc vô cùng: “Không phải bản cung!”
“Nếu như bản cung muốn hại hắn, còn có thể đợi đến hôm nay sao?” Ánh mắt hoàng hậu chuyển hướng sang Văn Đế đang hôn mê, lẩm bẩm nói: “Bản cung… Ta, ta trước nay không hề nghĩ tới muốn hắn chết.”
Lạc Chiêu Dực bình tĩnh nhìn bà.
Hoàng hậu rũ mắt, khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc, không rõ là đang trào phúng ông hay đang giễu cợt chính mình, bà không thanh minh cho chính mình, chỉ hỏi ngược lại: “Nếu như có một ngày, thái tử phi của ngươi làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có thể xuống tay giết nàng được sao?”
Vấn đề này… Lạc Chiêu Dực tuyệt không muốn trả lời, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không muốn suy nghĩ.
Mục Song Hàm trong tầm quan trọng của hắn là không thể nghi ngờ, hắn ngay cả giả thiết một chút cũng không làm được.
Nhưng trong nháy mắt nghe được vấn đề này, từ đáy lòng liền tự phát ra đáp án – – không thể.
Cho dù một ngày kia nàng thật sự làm chuyện hắn không có cách nào tha thứ, cho dù một ngày kia tất cả tình yêu khắc sâu chuyển thành hận sâu, bất luận là loại nào cũng tồn tại khắc cốt ghi tâm, không ai có thể thay thế… Vô luận thế nào hắn cũng không xuống tay được.
Lạc Chiêu Dực đột nhiên cảm thấy trong nội tâm hơi lạnh.
Hoàng hậu nói: “Xem đi, thâm tình là một loại bi ai.”
Bi ai nhất không phải không gặp gỡ đúng người, mà là gặp được đúng người, vẫn trở thành chuyện bi kịch nhất.
Lạc Chiêu Dực không lên tiếng, mặt không biểu tình đứng ở nơi đó, cùng hoàng hậu tạo thành trạng thái đôi co, tư thái hắn vẫn ngạo mạn, vẫn ngưng tụ thành sương tuyết, làm người ta không nhìn ra nửa điểm tâm tình.
“Nương nương!” Phùng Như bên ngoài bẩm báo.
“Chuyện gì?” Hoàng hậu hỏi.
Phùng Như đi đến, hô hấp có chút dồn dập, “Tin tức không biết từ đâu tiết lộ ra ngoài, bá quan tề tụ ở Chiêu Minh điện, cầu kiến bệ hạ, yêu cầu nương nương cho ra một công đạo!”
Hoàng hậu phút chốc cười lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Chiêu Dực.
Lạc Chiêu Dực cuối cùng có phản ứng, nhìn lướt qua chúng thái y, thái y nói: “Từ lúc vào Phượng Nghi Cung, người của vi thần chưa từng ra ngoài!”
“Phụ hoàng bất tỉnh, ai cũng không cho phép bước ra khỏi Phượng Nghi Cung một bước, người vi phạm, chính cô sẽ tự động thủ – – giết không tha!”
Lạc Chiêu Dực lạnh lùng ném một câu nói, cầm hương liệu kia xoay người mà đi, không nhìn đến hoàng hậu, trong lòng hắn, vẫn hoài nghi hoàng hậu, bởi vì mỗi lần hắn tin tưởng, lại là một lần thất vọng, tới bây giờ, hắn đã không còn cách nào lại tin bà nữa.
Thái y cũng vô tình mới phát hiện ra hương liệu của hoàng hậu có vấn đề, chuyện như vậy hắn không có tư cách quản, liền dẫn đám thái y tiếp tục chế thuốc tìm kiếm sách cổ chữa trị cho Văn Đế.
Hoàng hậu vẫn đứng ở chỗ ban đầu, nhìn Văn Đế, ánh mắt rất phức tạp, ngũ vị tạp trần, tư vị gì cũng có, chậm rãi chớp mắt, trong nháy mắt, tất cả tư vị đều biến mất, chỉ còn lại sự kiên quyết.
Trong Chiêu Minh điện, chúng quan lại chia làm nhiều phái, ồn ào đến loạn cả lên.
“Bệ hạ ở Phượng Nghi Cung xảy ra chuyện, hoàng hậu nương nương ngay cả một câu trả lời thỏa đáng cũng không có, thậm chí không cho phép bất luận kẻ nào vào thăm… Đây tột cùng là ý gì?”
“Hoàng hậu nương nương tất có suy nghĩ của hoàng hậu nương nương, đế hậu trước nay luôn ân ái, các ngươi tự dưng thêu dệt chuyện chẳng lẽ có ý đồ gì khác?”
“Không thấy được bệ hạ, hết thảy nói gì cũng là uổng phí…”
“Chúng ta ở chỗ này chờ cũng không có tác dụng gì!”
… …
Tả tướng xoa xoa lỗ tai, Hữu tướng nhìn thấy, lập tức nhướn mày, “Lão quỷ, ngươi không nói lời nào cho khuê nữ của mình sao?”
“Lớn tuổi, ầm ĩ không mệt sao, “Tả tướng nhìn qua còn rất nhàn nhã, chậm rãi nói: “Có câu nói thế nào ? À, công đạo tự có trong lòng người, lời đồn ngăn được người trí tuệ sao!”
Hữu tướng nghe một mớ thanh âm líu ríu bên tai cũng phiền, nhưng loại thời điểm này, người thông minh cũng biết im lặng là vàng, nói càng nhiều càng lộ nhiều sai sót, dù ông muốn kích động chọc giận cho Tả tướng mở miệng. Nhưng hai người là đối thủ nhiều năm, Tả tướng sẽ mắc mưu sao, chỉ nói với ông ta một câu nửa thật nửa giả rồi thôi.
Hữu tướng híp híp mắt.
Đột nhiên, một tiếng hổ gầm chấn động lọt vào trong tai, mọi người đều bị dọa kêu to một tiếng, cả điện “Ồn ào – -” bỗng yên tĩnh lại.
Trong sự yên tĩnh chớp mắt này, một đạo thanh âm lạnh lùng ngạo mạn vang lên, giọng nói đông lạnh khiến người cũng muốn đóng thành một tầng băng dày: “Chiêu Minh Điện là trọng địa triều đình, các ngươi lại giống như đám đàn bà chanh chua ầm ĩ ồn ào ở đây, nếu bị truyền ra, mặt mũi Đại Cảnh đều do các ngươi vứt sạch!”
Mọi người: “…” Vừa mở miệng chính là một chuỗi chế giễu, không cần nghe cũng biết là người nào!
Quả nhiên, thái tử điện hạ đi đến, cẩm y ngọc quan, khí thế bức người, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua mọi người, sát khí bức người kia ngay cả dung nhan đẹp đẽ như vẽ cũng phủ lên một tầng bóng ma, so sánh lại, hắn trước kia lớn lối làm vẻ ta đây chỉ đơn giản là trò đùa dai của tiểu hài tử, đâu giống hiện tại là thực sự nổi giận, nhìn thấy làm cho lòng người run sợ.
Mọi người theo bản năng vội vàng nhường đường, Lạc Chiêu Dực từ chính giữa đi qua trực tiếp bước lên bậc thang, sau đó phất tay áo xoay người, chắp tay đứng ở phía trên, nhìn xuống bá quan văn võ, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu nhìn xem, ba chữ Chiêu Minh điện treo trên cao là do khai quốc Thái Tông tự mình đề, long ỷ phía trên kia hoàng đế các đời đã ngồi qua, trước sau bốn cột đề tên vô số thanh danh công thần ở đây … Một nơi trang nghiêm như thế, cũng ngăn không được miệng lưỡi của các ngươi sao?”
Các quan lại hai mặt nhìn nhau, đều cúi đầu không dám lên tiếng.
“Điện hạ thứ tội, ” Tả tướng lúc này ngược lại mở miệng đầu tiên, thân là người đứng đầu bách quan, nhận sai cũng cần thiết, ông quỳ xuống thỉnh tội, “Là vi thần không thể kịp thời ngăn lại…”
Hữu tướng thầm nói một tiếng lão quỷ thối! Cũng đi theo thỉnh tội.
Không nói bọn họ vừa rồi không phải cố ý không ngăn cản, cũng không phải lần nhận sai này có phải thật tâm hay không, ít nhất điệu bộ bên ngoài bọn họ vẫn làm đủ, về mặt này tìm không ra sai sót.
Đám quan lại vừa thấy, cũng ào ào quỳ đầy đất, trong miệng đều nói: “Chúng thần biết sai, xin điện hạ thứ tội!”
Lạc Chiêu Dực thần sắc nhàn nhạt, nhìn bọn họ trong chốc lát, sắc mặt mới dịu lại, khoát tay, “Tất cả đứng lên đi, cô cũng không phải người không hiểu đạo lý, biết các ngươi lo lắng cho phụ hoàng, lần này liền miễn tội, để các ngươi thấy mà ghi nhớ, về sau chớ tái phạm!”
Vừa đến chính là ra oai phủ đầu, ra chiêu này xong lại tới chính sách dụ dỗ, sau khi mang một bụng kinh sợ, chuyện của Văn Đế bọn họ cũng không biết mở miệng hỏi thế nào … Vạn nhất chọc mao thái tử, đứng mũi chịu sào chính là chim đầu đàn, tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.
Nhưng cũng không thể không hỏi, vì vậy ở phía dưới đều âm thầm nháy mắt ra hiệu lẫn nhau.
“Thái tử điện hạ, chúng thần đúng là lo lắng cho bệ hạ, không biết bệ hạ ở Phượng Nghi Cung gặp chuyện không may hôn mê… Có phải là thật hay không ?” Mở miệng chính là Trương ngự sử từng nhiều lần tố cáo thái tử, người thuộc phe Tam hoàng tử, bởi vì chuyện Lạc Thương trúng độc nổi điên cũng tạm yên lặng qua một đoạn thời gian, lần này lại đứng ra.
“Là thật thì thế nào? Chẳng lẽ các ngươi hoài nghi mẫu hậu cô mưu hại phụ hoàng?” Lạc Chiêu Dực châm chọc khiêu khích, “Phụ hoàng thân thể khó chịu, mẫu hậu không muốn để người khác quấy rầy, ở trong mắt các ngươi sao lại thành lòng có ý xấu? Ngược lại cô muốn hỏi các ngươi một chút, phụ hoàng hôn mê còn chưa bao lâu, một đám các ngươi sao giống như sớm đã biết rõ tin tức, tốc độ lại còn nhanh hơn cả cô?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, kỳ thật khi làm quan trong triều ít nhiều gì sẽ có một đường dây tin tức do người âm thầm mật báo, nhưng lần hồi báo này… Quả thật có điểm kỳ quặc? Có người phục hồi tinh thần cẩn thận ngẫm lại, bọn họ đều nhận được tin tức, lại nghe nói cả đoàn người đều tiến cung, cũng sợ bị rớt lại sau liền theo đến đây, nhưng… Sao giống như có một đôi tay đang thúc đẩy?
Giống như Trương Tam nghe Lý Tứ tiến cung liền vội vã đuổi theo, nào biết Lý Tứ là nghe nói Trương Tam tiến cung mới đuổi theo cho kịp đấy?
Lúc mọi người sinh lòng hoài nghi, đột nhiên ngoài điện lại truyền đến tiếng thông báo: “Thục phi nương nương đến – – ”
Sắc mặt Lạc Chiêu Dực trầm xuống, thấy Thục phi trong ánh mắt kinh ngạc của đám quan lại đi vào đại điện, hừ lạnh một tiếng, “Hậu cung không được can dự vào chính sự, người vi phạm, nhẹ thì biếm lãnh cung, nặng thì liên luỵ cửu tộc, Thục phi nương nương chẳng lẽ là đã quên quy củ này?”
“Vì an nguy của bệ hạ, vì tất cả bá quan không được hay biết gì, cho dù xúc phạm cung quy, bản cung cũng chấp nhận!” Thục phi nâng cao thanh âm, thẳng vào đề chính, “Chư vị đại nhân có biết, bệ hạ không chỉ một lần ở Phượng Nghi Cung xảy ra chuyện!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
“Là bệ hạ lương thiện, lại tín nhiệm hoàng hậu, cho nên nhiều lần không so đo, chỉ nghĩ thân thể mình khó chịu, nhưng bản cung không thể không hoài nghi!” Thục phi giọng nói vừa chuyển, nức nở nói: “Lần này bệ hạ mãi vẫn chưa tỉnh, bản cung thật sự không thể nhịn nữa! Hoàng hậu ở hậu cung phong tỏa tin tức, thái tử lại ở Chiêu Minh Điện đuổi các quan lại đi, có thể nói một tay che trời, thử hỏi, nếu bệ hạ thực sự xảy ra chuyện không hay, được lợi sẽ là ai? Không phải chính là bản thân thái tử sao?”
Thục phi đưa tay chỉ về hướng thái tử ở xa, “Hôm nay, cho dù bản cung làm chuyện bị cả thiên hạ phản đối cũng muốn vạch trần âm mưu của ngươi và hoàng hậu!”
Lần này, vẻ mặt tất cả mọi người cũng thay đổi.
Lạc Chiêu Dực hai mắt híp lại, ý tứ hàm xúc nhìn chằm chằm Thục phi, những câu Thục phi vừa nói kia đột nhiên xâu chuỗi một tuyến thần kinh nào đó, nhớ lại vài chuyện không rõ, hoài nghi trong nháy mắt dâng lên, vô số dây thần kinh trong đầu nhanh chóng vận chuyển…
Nhìn thái tử không nói lời nào, Thục phi giễu cợt , “Như thế nào, thái tử không có lời nào để nói sao?”
Hữu tướng hắng giọng một cái, “Thái tử điện hạ, vì sao không giải thích một chút? Thục phi nương nương nói…”
“Có gì phải giải thích, loại lời nói hoang đường này cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tin! Ngày mai phụ hoàng tỉnh lại chân tướng tất sẽ rõ ràng, còn cô và mẫu hậu trong sạch, ” Lạc Chiêu Dực không biến sắc, tựa như không chút nào đem lời của Thục phi để ở trong lòng, thản nhiên nói: “Còn Thục phi, thân là phi tần chưa được cho phép lại tự ý tiến vào Chiêu Minh Điện, còn vu hãm cô và mẫu hậu… Vẫn là đến lãnh cung ở ngây ngốc một ngày trước, chờ phụ hoàng tỉnh lại xử trí đi!”
“Ngươi nói bệ hạ ngày mai sẽ tỉnh lại…Nếu vẫn chưa tỉnh thì sao?” Thục phi cũng không để ý chuyện đi lãnh cung, mà cắn chặt điểm này không buông.
Lạc Chiêu Dực liếc bà một cái, “Đó là chuyện của cô, không cần ngươi phí sức quan tâm … Người đâu, đem Thục phi dẫn vào lãnh cung trước khi phụ hoàng tỉnh lại không được rời đi một bước! Về phần các vị khanh gia, nếu các ngươi muốn ở lại đây qua đêm, cô cũng không ngăn cản các ngươi!”
Thục phi bị dẫn đi, nhưng sắc mặt lại rất quỷ dị, giống như đã đoán biết Văn Đế ngày mai vẫn chưa tỉnh lại.
Lạc Chiêu Dực bỏ lại lời nói liền phất tay áo rời khỏi, lưu lại một đám triều thần sắc mặt mơ hồ, còn đang suy nghĩ.
Đi đến nơi kín đáo, ảnh vệ xuất hiện, Lạc Chiêu Dực lấy hương liệu mang từ Phượng Nghi Cung ra ném qua, phân phó nói: “Vào trong cung của Thục phi cẩn thận điều tra thêm, có loại này hương liệu này không!”
“Dạ!” Ảnh vệ thoáng chốc biến mất.